The Viscount Who Loved Me

Chương 8


Đọc truyện The Viscount Who Loved Me – Chương 8

Cũng như bất cứ người đọc thường xuyên nào của tờ báo này biết rằng, có hai lực lượng tại Luân Đôn sẽ vẫn mãi là hai thế lực đối lập: Những Bà Mẹ Tham Vọng và Những Chàng Độc Thân Đã Được Xác Định.

Những Bà Mẹ Tham Vọng có những cô con gái ở tuổi cập kê. Những Chàng Độc Thân Đã Được Xác Định thì không muốn một người vợ. Vấn đề nan giải của cuộc đối đầu này phải đã rõ ràng đối với những người có một nửa bộ não, hoặc, một từ khác, có được khả năng năm mươi phần trăm tình độc giả của Bổn Tác Giả.

Bổn Tác Giả còn chưa được nhìn thấy danh sách khách mời cho bữa tiệc tại ngôi nhà ở đồng quê của Lady Bridgerton, nhưng đã được thông tin từ những nguồn đáng tin cậy rằng gần như tất cả mọi quý cô ở độ tuổi cập kê đều được tụ họp tại Kent tuần tới.

Việc này chẳng làm ai ngạc nhiên. Lady Bridgerton chưa bao giờ giữ bí mật về mong muốn của bà được thấy các con trai kết hôn hạnh phúc. Tình cảm này đã khiến cho bà trở thành người được yêu thích nhất trong khu vực Những Bà Mẹ Tham Vọng, những người xem anh em nhà Bridgerton như những Chàng Độc Thân Đã Được Xác Định tồi tệ nhất.

Nếu có một người đáng tin trong những quyển sổ cá cược, thì ít nhất một trong những anh em nhà Bridgerton sẽ được làm chứng dưới chuông nhà thờ trước khi năm nay kết thúc.

Mặc dù Bổn Tác Giả rất đau lòng phải đồng ý với những quyển sổ cá cược (chúng được viết bởi đàn ông, và vì vậy vốn là không hoàn thiện), Bổn Tác Giả vẫn phải nhất trí với lời tiên đoán này.

Lady Bridgerton sẽ sớm có cô con dâu của bà. Nhưng ai sẽ là cô dâu này – và với người anh em nào mà cô ấy sẽ kết hôn – à, Bạn Đọc Thân Mến, đó vẫn còn là suy đoán của mọi người.

Tạp chí của Lady Whistlwown, ngày 29 tháng 4 năm 1814

Một tuần sau, Anthony đang ở Kent – trong phòng làm việc riêng tư của anh, cho cụ thể hơn – chờ sự bắt đầu của buổi tiệc tại căn nhà nơi đồng quê của mẹ anh.

Anh đã thấy danh sách khách mời. Không có nghi ngờ gì là mẹ anh đã quyết định tổ chức buổi tiệc này cho một lý do và một lý do duy nhất: để gả một trong những con trai của bà, có vẻ là anh thì đúng hơn. Aubrey Hall, ngôi nhà tổ tiên của nhà Bridgerton, sẽ tràn đầy những quý cô trẻ, mỗi người lại xinh hơn và đầu rỗng hơn người kia.

Để giữ cho số lượng cân bằng, Lady Bridgerton đã phải mời một lượng các quý ông, cho chắc chắn, nhưng không có ai giàu có và có quan hệ tốt như những con trai của bà, trừ một số người

Mẹ anh, Anthony nghĩ bâng quơ, đã chưa bao giờ được biết đến bởi sự quỷ quyệt của bà. Ít nhất là không khi mà hạnh phúc (định nghĩa của bà về hạnh phúc) của các con bà dính dáng đến.

Anh đã không ngạc nhiên khi thấy một thiếp mời đã được đề tên những quý cô nhà Sheffield. Mẹ của anh đã đề cập – nhiều lần – rằng bà rất thích Mrs.Sheffield như thế nào. Và anh đã bị buộc phải ngồi nghe câu “Những Cha Mẹ Tốt Sinh Ra Những Đứa Con Tốt” của bà quá nhiều lần đến mức không thể không hiểu điều đó nghĩa là gì.

Anh thật sự đã cảm thấy một sự cam chịu hài lòng khi thấy tên của Edwina trong danh sách. Anh đang mong được cầu hôn cô cho xong. Anh cảm thấy một tí mất bình tĩnh về những gì đã xảy ra với Kate, nhưng dường như có rất ít thứ có thể làm bây giờ trừ khi anh muốn gặp rắc rối tìm một ứng cử viên khác cho một người vợ.

Mà anh lại không có ý định đó. Một khi Anthony đã ra một quyết định – trong trường hợp này là kết hôn – anh không thấy có lý do gì trong việc hoãn lại sự theo đuổi. Sự ngập ngừng là dành cho những kẻ có thời gian để sống đến hết cuộc đời họ. Anthony có thể đã tránh được cái bẫy chuột của mục sư trong gần cả mười năm, nhưng giờ khi anh đã quyết định giờ là thời gian cho một cô dâu, chẳng có nghĩa gì khi chần chừ.

Kết hôn, sinh con, và chết đi. Đó là cuộc đời của một người Anh cao quý, ngay cả một người mà cha và chú đã không rơi vào cái chết một cách không thể ngờ được ở độ tuổi ba mươi tám và ba mươi bốn, một cách đáng trân trọng.

Rõ ràng, tất cả những gì mà anh có thể làm bây giờ là tránh mặt Kate Sheffield. Một lời xin lỗi sẽ chắc chắn là được yêu cầu. Nó sẽ không dễ dàng gì, bởi vì điều cuối cùng mà anh muốn làm là hạ mình trước người phụ nữ đó, nhưng những lời thì thầm về ý thức của anh đã dâng lên mức một tiếng gào chán ngắt, và anh biết là cô xứng đáng với những từ, “Tôi xin lỗi.”

Cô chắc chắn là xứng đáng nhiều hơn, nhưng Anthony không muốn xem xét đó có thể là gì.

Chưa kể đến là trừ khi anh đến và nói chuyện với cô, cô sẽ chắc chắn là ngăn chặn một cuộc đoàn tụ giữa anh và Edwina cho đến hơi thở cuối cùng

Bây giờ rõ ràng là lúc để hành động. Nếu có nơi nào là một vị trí lãng mạn để cầu hôn, đó là Aubrey Hall. Được xây dựng vào đầu những năm 1700 bởi những phiến đá vàng ấm áp, ngự trị thoải mái trên một đồi cỏ rộng, bao quanh bởi sáu mươi mẫu đất được dùng làm công viên, cả mười khu vườn đầy hoa ở trong đó. Vào cuối hè những bông hoa hồng sẽ nở rộ, nhưng giờ cả vùng đất đang được lợp bởi những bông tử đinh hương và những bông tulip rạng rỡ mà mẹ anh đã phải nhập về từ Hà Lan.

Anthony nhìn ngang qua căn phòng và ra ngoài cửa sổ, nơi những cây du cổ xưa mọc quanh ngôi nhà. Chúng rợp bóng con đường và, anh thích nghĩ thế, khiến cho đại sảnh có một vẻ gì đó tự nhiên hơn và ít giống với những ngôi nhà thôn quê điển hình của những người quý tộc – những công trình nhân tạo dành cho sự giàu có, vị thế và quyền lực. Ở đây có vài cây cầu, một nhánh sông, và rất nhiều những sườn đồi và thung lũng, mỗi thứ đều lưu giữ những kỷ niệm tuổi thơ quý giá của anh.

Và cha anh.

Anthony nhắm mắt lại và thở ra. Anh yêu việc về nhà ở Aubrey Hall, nhưng những quang cảnh và mùi hương quen thuộc đem hình ảnh cha anh đến với một sự rõ ràng sống động gần như đau đớn. Ngay cả đến bây giờ, gần mười hai năm sau cái chết của Edmund Bridgerton, Anthony vẫn còn mong được thấy cha anh chạy lao quanh góc cua, một đứa trẻ nhỏ nhất của nhà Bridgerton hét lên với niềm hân hoan khi nó cưỡi trên đôi vai cha.

Hình ảnh đó làm cho Anthony cười toe toét. Đứa trẻ trên đôi vai cha anh có thể là con trai hay con gái; Edmund đã không bao giờ phân biệt đối xử giữa những đứa con của ông khi đó là trò chơi cưỡi ngựa. Nhưng dù cho có là ai được chễm chệ trên vị trí đỉnh cao của thế giới đó, họ vẫn chắc chắn là bị đuổi theo bởi một vú nuôi, mong muốn họ dừng trò vô nghĩa này lại, và rằng vị trí của một đứa trẻ là ở trong phòng trẻ và chắc chắn là không phải trên vai cha chúng.

“Ôi, Cha ơi,” Anthony thì thầm, nhìn lên bức chân dung của Edmund được treo trên lò sưởi, “làm sao mà con có thể sánh được với những kỳ công của cha?”

Và đó chắc chắn phải là kỳ công tuyệt vời nhất của Edmund Bridgerton – tận tuỵ với một gia đình tràn ngập tình yêu và nụ cười và tất cả mọi thứ đã thường xuyên thiếu vắng trong đời sống thượng lưu

Anthony quay đi khỏi bức chân dung của cha anh và sải bước tới cánh cửa sổ, ngắm những cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa. Buổi chiều đã kéo theo một dãy những vị khách đến nơi, và mỗi cỗ xe lại có vẻ mang theo thêm một quý cô trẻ xinh xắn khác, đôi mắt sáng rỡ với hạnh phúc vì được ban tặng món quà là lời mời đến buổi tiệc của nhà Bridgerton.

Lady Bridgerton không thường lấp đầy ngôi nhà thôn quê của bà với khách khứa. Khi bà làm thế, thì nó luôn luôn là một sự kiện của mùa vũ hội.

Mặc dù, thật ra mà nói, không có người nhà Bridgerton nào trải qua nhiều thời gian ở Aubrey Hall nữa. Anthony nghĩ rằng mẹ anh cũng chịu căn bệnh như anh – ký ức về Edmund ở khắp nơi. Những đứa trẻ khác có ít ký ức về nơi này, vì đã được nuôi dạy tại Luân Đôn. Chúng có thể không nhớ những buổi tản bộ qua những cánh đồng, hoặc những buổi câu cá, hoặc ngôi nhà trên cây.

Hyacinth, người mới mười một tuổi, đã chưa bao giờ được cha cô ôm ấp trong tay. Anthony đã cố lấp đầy khoảng trống đó hết mức có thể, nhưng anh biết anh không thể so sánh với cha anh được.

Với một cái thở dài mệt mỏi, Anthony dựa nặng nề vào khung cửa sổ, cố gắng quyết định liệu anh có muốn rót cho mình một ly hay không. Anh đang nhìn chăm chăm ra bãi cỏ, đôi mắt không tập trung vào bất cứ thứ gì, khi một cỗ xe sờn cũ hơn những cỗ xe khác lăn tới. Không phải là có gì tồi tàn về nó, nó rõ ràng là được chế tạo tốt và chắc chắn. Nhưng nó thiếu những gia huy trang hoàng như các cỗ xe khác, và nó có vẻ nhún nhiều hơn các cỗ xe khác, cứ như là nó không đủ lò xo cho sự tiện nghi.

Đây sẽ là nhà Sheffield, Anthony nhận ra. Tất cả những người khác trên danh sách khách mời đều sở hữu một tài sản đáng kể. Chỉ có nhà Sheffield là sẽ phải thuê một cỗ xe cho mùa vũ hội.

Chắc chắn rồi, khi một trong những người gác cửa nhà Bridgerton, mặc bộ đồ theo xu hướng thời trang xanh phấn, lao tới trước và mở cửa, Edwina Sheffield bước ra, trông như một ảo ảnh trong bộ váy đi đường màu hồng phớt và chiếc mũ đồng bộ. Anthony không ở đủ gần để thấy rõ được gương mặt cô, nhưng nó rất dễ hình dung. Đôi má cô sẽ mịn màng và hơi ửng hồng, và đôi mắt xinh đẹp của cô sẽ phản chiếu như bầu trời không mây.

Tiếp đến là Mrs.Sheffield. Chỉ đến khi bà đến bên cạnh Edwina thì anh mới nhận ra họ giống nhau đến mức nào. Cả hai đều yêu kiều duyên dáng và nhỏ nhắn, và khi họ nói chuyện, anh có thể thấy họ giữ cùng một thái độ. Cái nghiêng đầu cũng giống nhau, cũng như dáng vẻ và dáng đứng của họ.

Edwina sẽ không mai một đi nhan sắc của cô. Đây rõ ràng sẽ là một đặc tính của một người vợ, mặc dù – Anthony ném một cái nhìn lơ đãng đến bức chân dung của cha anh – anh không thể ở quanh để thấy cô bước vào tuổi già.

Cuối cùng, Kate bước xuống.

Và Anthony nhận ra anh đang nín thở.

Cô không di chuyển như hai người phụ nữ khác nhà Sheffield. Họ đều thanh nhã, dựa vào người giữ cửa, đặt tay họ vào tay anh ta với một sự uốn cong duyên dáng của cổ tay.

Kate, mặt khác, gần như nhảy thẳng xuống. Cô giữ cánh tay của người giữ cửa, nhưng cô chắc chắn là không có vẻ cần đến sự giúp đỡ của anh ta. Khi chân cô vừa tiếp đất, cô đứng thẳng và ngước khuôn mặt nhìn lên mặt tiền của Aubrey Hall. Tất cả mọi thứ về cô đều thẳng thắn và trực tiếp, và Anthony không nghi ngờ gì rằng nếu anh ở gần đủ để nhìn vào mắt cô, anh sẽ thấy chúng hoàn toàn trung thực.

Một khi cô nhìn thấy anh, chúng sẽ tràn đầy sự khinh bỉ, và có thể là một chút căm ghét nữa.


Thật đó là tất cả những gì mà anh xứng đáng được nhận. Một quý ông không thể đối xử với một quý cô như anh đã đối xử với Kate Sheffield và rồi trông đợi ý kiến tốt từ cô.

Kate quay sang mẹ cô và em gái và nói điều gì đó, làm cho Edwina cười to và Mary phải mỉm cười khoan dung. Anthony nhận ra anh đã không có nhiều cơ hội quan sát ba người họ bên nhau trước đây. Họ là một gia đình thật sự, vui vẻ bên nhau, và có một nét ấm áp trên gương mặt họ khi họ trò chuyện. Nó thật sự gây mê hoặc bởi vì anh biết Mary và Kate không phải là ruột thịt.

Có một vài kết nối, anh đang nhận ra, còn mạnh hơn cả những kết nối ruột thịt. Đây là những kết nối mà anh đã không có chỗ trong cuộc đời.

Đó là lý do vì sao, khi anh kết hôn, gương mặt sau tấm mạng phải là của Edwina Sheffield.

* * *

Kate đã trông chờ bị gây ấn tượng bởi Aubrey Hall. Cô đã không trông chờ bị làm cho say mê.

Ngôi nhà nhỏ hơn là cô tưởng. Ôi, nó vẫn to hơn rất, rất nhiều bất cứ thứ gì mà cô có vinh hạnh được gọi là nhà, nhưng trang viên ở thôn quê này không phải là một con vật kếch xù vụng về nổi lên trên nền phong cảnh như một toà lâu đài thời trung cổ bị sắp đặt sai vị trí.

Aubrey Hall lại có vẻ gần như ấm cúng. Đó dường như là một từ khủng khiếp để miêu tả một ngôi nhà với chắc chắn là năm mươi phòng ngủ, nhưng những tháp cao kỳ lạ gần như khiến ngôi nhà như một thứ gì đó bước ra từ truyện cổ tích, đặc biệt là với mặt trời buổi chiều muộn khiến cho những phiến đá vàng như được nhuộm trong quầng sáng đỏ. Chẳng có gì khắc khổ hay đường bệ về Aubrey Hall, và Kate thích nó ngay lập tức.

“Không phải nó rất đáng yêu sao?” Edwina thì thầm.

Kate gật đầu. “Đáng yêu đủ để một tuần trải qua bên cạnh người đàn ông khủng khiếp đó gần như có thể chịu đựng được.”

Edwina cười to và Mary mắng, nhưng ngay cả Mary cũng không thể cưỡng lại một nụ cười khoan dung. Nhưng bà cũng nói, liếc một cái về phía người giữ cổng, người đã đi vòng lại đến phía sau cỗ xe để dỡ hành lý, “Con không nên nói những điều như thế, Kate. Một người sẽ chẳng biết là ai đang lắng nghe, và sẽ không tốt khi con nói không tôn trọng về chủ nhà của chúng ta.”

“Đừng có lo lắng gì, anh ta không nghe thấy con đâu.” Kate trả lời. “Và bên cạnh đó, con đã nghĩ Lady Bridgerton mới là chủ nhà của chúng ta chứ. Bà đã phát thư mời mà.”

“Ngài tử tước sở hữu căn nhà.” Mary đáp trả.

“Được rồi,” Kate chịu thua, chỉ về hướng Aubrey Hall với một cái vẫy tay rất kịch. “Khoảnh khắc mà con bước vào những đại sảnh thiêng liêng này, con sẽ không là gì khác ngoài ngọt ngào và hiểu

Edwina khịt mũi. “Đó chắc chắn là một hình ảnh để chiêm ngưỡng.”

Mary bắn vào Kate một cái nhìn hiểu biết. “‘Ngọt ngào và hiểu biết’ cũng áp dụng ở những khu vườn đấy.” Bà nói.

Kate chỉ mỉm cười. “Thật đấy, Mary, con sẽ ở thái độ cư xử tốt nhất của con. Con hứa mà.”

“Chỉ cần cố gắng hết sức mà tránh mặt ngài tử tước thôi.”

“Con sẽ làm thế.” Kate hứa. Chừng nào mà anh ta còn cố gắng hết sức mà tránh mặt Edwina.

Một người giữ cửa xuất hiện bên cạnh cô, cánh tay anh ta vung về phía đại sảnh trong một vòng cung đẹp mắt. “Nếu các vị bước vào trong,” anh ta nói, “Lady bridgerton đang rất mong ngóng chào đón những vị khách của bà.”

Cả ba người nhà Sheffield ngay lập tức quay lại và đi đến cánh cửa trước. Khi họ bước lên những bậc thang, Edwina quay sang Kate với một cái cười toe toét láu cá và thì thầm, “Ngọt ngào và hiểu biết bắt đầu từ đây đấy, chị gái của em.”

“Nếu chúng ta không ở nơi công cộng,” Kate trả lời, giọng cô cũng thì thầm như thế, “chị có thể phải đập em.”

Lady Bridgerton đang ở trong sảnh chính khi họ bước vào, và Kate có thể thấy gấu váy ruy-băng của những bộ váy áo biến mất trên cầu thang khi những người khách tới trước đi đến phòng của họ.

“Mrs.Sheffield!” Lady Bridgerton gọi to, bước vội tới chỗ họ. “Thật là vui khi gặp bà. Và Miss Sheffield,” bà thêm, quay sang Kate, “ta đã rất mừng là các vị có thể đến tham gia với chúng tôi.”

“Phu nhân thật tốt bụng khi mời chúng cháu.” Kate trả lời. “Và thật sự là một niềm vui khi thoát khỏi thành phố trong một tuần.”

Lady Bridgerton mỉm cười. “Vậy cháu là một cô gái nông thôn từ trong tim?

“Cháu e là thế. Luân Đôn rất tuyệt vời, và luôn luôn xứng đáng cho một chuyến du lịch, nhưng cháu thích những cánh đồng xanh và không khí trong lành ở vùng quê hơn.”

“Con trai ta cũng như thế,” Lady Bridgerton nói. “Ôi, nó dành thời gian của nó ở thành phố, nhưng một người mẹ thì biết sự thật.”

“Ngài tử tước?” Kate hỏi nghi ngờ. Anh ta dường như là một kẻ trác táng cực kỳ, và mọi người đều biết nơi cư ngụ của một kẻ trác táng là ở thành phố.

“Phải, Anthony. Chúng ta đã sống ở đây gần như hầu hết thời gian khi nó còn là một đứa trẻ. Chúng ta đến Luân Đôn trong mùa vũ hội, tất nhiên, bởi vì ta rất thích những buổi tiệc và vũ hội, nhưng chưa bao giờ nhiều hơn vài tuần. Chỉ là sau khi chồng ta mất thì chúng ta đã chuyển đến cư ngụ ở thành phố.”

“Cháu rất tiếc cho sự mất mát của phu nhân.” Kate thì thầm.

Nữ tử tước quay sang cô với một vẻ đăm chiêu trong mắt bà. “Cháu thật là ngọt ngào. Ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng ta vẫn còn nhớ ông vào mỗi ngày.”

Kate cảm thấy một cái gì đó trong cổ họng cô. Cô còn nhớ rất rõ Mary và cha cô đã yêu nhau như thế nào, và cô biết cô đang đứng trước một người phụ nữ khác, người đã trải qua tình yêu thật sự. Và đột nhiên cô cảm thấy thật buồn. Bởi vì Mary đã mất chồng bà và nữ tử tước cũng vậy, và…

Và có lẽ bởi vì cô có thể sẽ không bao giờ được biết niềm hạnh phúc của tình yêu thật sự.

“Nhưng chúng ta đang trở nên quá sướt mướt,” Lady Bridgerton đột nhiên nói, cười hơi quá rạng rỡ khi bà quay sang Mary, “và tôi nghĩ là tôi chưa được gặp người con gái kia của bà.”

“Phu nhân chưa gặp sao?” Mary hỏi, đôi lông mày bà kéo lại với nhau. “Tôi cho rằng đó là sự thật. Edwina đã không thể tham dự buổi hoà nhạc của phu nhân.”

“Ta đã, tất nhiên, nhìn thấy cháu từ xa.” Lady Bridgerton nói với Edwina, chiếu rọi vào cô một nụ cười ng chói.

Mary giới thiệu họ, và Kate không thể ngăn mình nhận ra thái độ tán thưởng của Lady Bridgerton dành cho Edwina. Không còn nghi ngờ gì nữa. Bà đã quyết định rằng Edwina sẽ là một phép cộng hoàn hảo vào gia đình bà.

Sau một lúc nói chuyện bâng quơ, Lady Bridgerton mời họ uống trà trong khi những hành lý của họ được đem về phòng, nhưng họ từ chối, vì Mary đang mệt và muốn nằm nghỉ.

“Như ý của bà.” Lady Bridgerton nói, ra hiệu cho một cô hầu gái. “Ta sẽ cho Rose dẫn các vị tới phòng mình. Bữa ăn tối sẽ vào lúc tám giờ. Có điều gì khác mà ta có thể làm cho các vị trước khi mọi người đi nghỉ chứ?”


Mary và Edwina đều lắc đầu, và Kate đang bắt đầu làm theo, nhưng đến phút cuối cô thốt ra, “Thật ra, liệu cháu có thể hỏi một câu được không.”

Lady Bridgerton cười ấm áp. “Tất nhiên.”

“Cháu đã để ý khi chúng cháu đến nơi rằng người có những khu vườn đầy hoa rất đẹp. Liệu cháu có thể khám phá chúng không?”

“Vậy cháu cũng là một người làm vườn sao?” Lady Bridgerton hỏi dò.

“Không phải là một người làm vườn giỏi.” Kate thừa nhận. “Nhưng cháu rất ngưỡng mộ một chuyên gia.”

Nữ tử tước đỏ mặt. “Ta sẽ rất vinh hạnh nếu cháu tham quan khu vườn. Chúng là niềm tự hào và niềm vui của ta. Ta không có đóng góp gì nhiều vào chúng hiện tại, nhưng khi Edmund còn s – ” Bà ngừng lại và hắng giọng. “Đó là, khi ta còn trải qua nhiều thời gian ở đây, ta luôn làm bẩn đến tận khuỷu tay. Nó thường làm cho mẹ ta nổi điên lên.”

“Và cả người làm vườn nữa, cháu nghĩ vậy.” Kate nói.

Nụ cười của Lady Bridgerton chuyển thành một tràng cười. “Ôi, tất nhiên! Ông ta là loại khủng khiếp nhất. Luôn luôn nói rằng việc duy nhất mà phụ nữ biết về những bông hoa là làm thế nào để nhận chúng như một món quà. Nhưng ông ta có bàn tay tuyệt vời nhất mà ta có thể tưởng tượng được, thế là ta học cách để hoà hợpông ta.”

“Và ông ta học cách hòa hợp với người?”

Lady Bridgerton cười tinh quái. “Không, ông ta không bao giờ học được. Nhưng ta không để điều đó ngăn cản ta.”

Kate cười toét miệng, bản thân bị cuốn theo người phụ nữ này.

“Nhưng đừng để ta giữ các vị thêm nữa.” Lady Bridgerton nói. “Hãy để Rose đưa các vị lên và ổn định các thứ cho mọi người, Và Miss Sheffield,” bà nói với Kate, “nếu cháu thích, ta sẽ rất vui dẫn cháu tham quan một vòng quanh khu vườn vào lúc này. Ta e là ta đang bận rộn đón tiếp khách khứa bây giờ, nhưng ta sẽ rất hân hạnh dành thời gian cho cháu vào một ngày gần đây.”

“Cháu rất thích, cám ơn phu nhân.” Kate nói, và rồi cô và Mary cùng Edwina đi theo cô hầu lên lầu.

Anthony xuất hiện từ vị trí của anh đằng sau cánh cửa hơi hé-rất-nhỏ và sải bước tới đại sảnh xuống chỗ mẹ anh. “Có phải đó là nhà Sheffield mà con thấy mẹ vừa đón tiếp không?” Anh hỏi, ngay cả khi anh biết rất rõ đúng thế. Nhưng phòng làm việc của anh ở quá xa để anh có thể nghe thấy bất cứ thứ gì mà nhóm phụ nữ này đã nói, thế là anh quyết định làm một buổi chất vấn ngắn.

“Tất nhiên rồi.” Violet trả lời. “Thật là một gia đình đáng yêu, con không nghĩ vậy ư?”

Anthony chỉ làu bàu.

“Mẹ rất vui vì đã mời họ.”

Anthony không nói gì, mặc dù anh thực sự đã xem xét việc làu bàu lần nữa.

“Họ là những vị khách được thêm vào phút chót.”

“Con đã không nhận ra.” Anh thì thầm.

Violet gật đầu. “Ta đã phải xoáy cho được ba quý ông từ ngôi làng cho cân bằng số lượng.

“Vậy là chúng ta có thể trông đợi ngài mục sư ở bàn ăn vào chiều nay?”

“Và anh của ông ta, người đang viếng thăm trong một thời gian ngắn, và con trai ông ta.”

“Chẳng phải là John trẻ tuổi mới chỉ mười sáu sao?”

Violet nhún vai. “Ta đã tuyệt vọng mà.”

Anthony xem xét việc này. Mẹ anh chắc phải thật sự tuyệt vọng lắm để cho nhà Sheffield tham gia buổi tiệc, nếu nó có nghĩa là mời một đứa mười-sáu-tuổi mặt-mụn đến ăn tối. Không phải là bà sẽ không mời anh ta trong một bữa ăn gia đình; khi không tiếp đãi khách khứa, nhà Bridgerton phá vỡ những lề thói thông thường và tất cả những đứa trẻ đều ăn trong phòng ăn, chẳng quan trọng tuổi tác. Đúng thế, lần đầu tiên Anthony đến nhà một người bạn, anh đã bị sửng sốt khi biết anh phải ăn ở phòng trẻ.

Nhưng mà, một bữa tiệc tại gia vẫn là một bữa tiệc tại gia, và ngay cả Violet Bridgerton cũng không cho phép những đứa trẻ tại bàn ăn.

“Ta biết là con đã làm quen với cả hai cô gái nhà Sheffield.” Violet nói.

Anthony gật đầu.

“Ta thấy cả hai đều đáng yêu cả.” Bà tiếp tục. “Họ không có nhiều của cải, nhưng ta luôn nghĩ rằng khi chọn một người vợ, tài sản không phải là một thứ quan trọng, tất nhiên, với điều kiện một người không đang ở trong tình trạng túng quẫn tuyệt vọng.”

“Như là con,” Anthony lè nhè, “như con biết là mẹ sẽ nói thế, không ở trong tình trạng đó.”

Violet hít mũi và bắn vào anh một cái nhìn ngạo mạn. “Con không nên nhanh chóng chế nhạo mẹ như thế, con trai của ta. Mẹ chỉ là chỉ ra một sự thật thôi. Con nên quỳ xuống trên đầu gối và hai tay để mà cám ơn đấng tạo hoá của con vào mỗi ngày rằng con không cần phải kết hôn một người thừa kế. Hầu hết những người đàn ông không có sự xa hoa được lựa chọn trong hôn nhân đâu, con biết đấy.”

Anthony chỉ mỉm cười. “Con nên cám ơn đấng tạo hoá của con? Hay mẹ của con đây?”

“Con là một con quái vật.”

Anh cù nhẹ ở dưới cằm bà. “Một con quái vật mà mẹ đã nuôi lớn.”

“Và nó không phải là một việc dễ dàng đâu.” Bà lầm bầm. “Mẹ có thể đảm bảo với con.”

Anh nghiêng người tới trước và hôn lên má bà. “Chúc mẹ vui vẻ đón tiếp những vị khách của mẹ.”


Bà cau có nhìn anh, nhưng rõ ràng bà không có để tâm vào nó. “Con đi đâu đấy?” Bà hỏi khi anh bắt đầu đi khỏi.

“Cho một cuộc đi dạo.”

“Thật không?”

Anh quay lại, hơi có tí ngạc nhiên về sự thích thú của bà. “Vâng, thật đấy. Có vấn đề gì với nó sao mẹ?”

“Không hề.” Bà trả lời. “Chỉ là con đã không đi dạo – chỉ bởi vì niềm vui được đi dạo – từ nhiều năm rồi.”

“Con đã không ở thôn quê nhiều năm rồi.” Anh bình luận.

“Đúng.” Bà thừa nhận. “Trong trường hợp đó, con nên đi đến khu vườn hoa. Những loài hoa đầu mùa đang bắt đầu nở hoa đấy, và nó đơn giản là rất đẹp mắt. Chẳng giống với điều gì mà con có thể thấy ở Luân Đôn đâu.”

Anthony gật đầu. “Con sẽ gặp mẹ vào bữa ăn tối.” Violet cười tươi và vẫy anh đi, nhìn theo anh khi anh biến mất vào phòng làm việc trở lại, nó được đặt ngay cạnh góc cua của Aubrey Hall và có những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra bãi cỏ bên cạnh.

Sự quan tâm của con trai lớn của bà đối với nhà Sheffield thật thú vị. Bây giờ, bà chỉ cần tìm ra cô nó quan tâm thôi…

* * *

Khoảng mười lăm phút sau, Anthony đang ở ngoài tản bộ qua vườn hoa của mẹ anh, tận hưởng sự đối lập của mặt trời ấm áp và cơn gió mát lạnh, khi anh nghe tiếng động nhẹ của một bước chân trên bậc thềm ở lối đi gần đó. Nó kéo theo sự tò mò của anh. Những vị khách đều đang được ổn định vào phòng của họ, và đây là ngày nghỉ của người làm vườn. Thẳng thắn mà nói, anh đã liệu trước sự cô độc này.

Anh quay lại theo hướng tiếng bước chân, di chuyển không tiếng động cho đến khi anh đến cuối lối đi. Anh nhìn sang phải, rồi sang trái, và rồi anh thấy…

Cô ấy.

Tại sao, anh tự hỏi, mà anh lại kinh ngạc?

Kate Sheffield, mặc một chiếc váy dài màu hoa oải hương nhạt, hòa hợp màu sắc một cách hấp dẫn với những hoa iris và những chùm lan dạ hương. Cô đang đứng bên cạnh một vòm gỗ được trang hoàng, mà vào thời gian muộn hơn trong năm, sẽ được bao phủ bởi những hoa hồng leo đỏ và trắng.

Anh quan sát trong một lúc khi cô vuốt những ngón tay dọc theo một vài cây mà anh chẳng bao giờ có thể nhớ tên, và rồi nghiêng người xuống ngửi một bông tulíp của Đức.

“Chúng không có hương.” Anh nói to, chầm chậm di chuyển đến phía cô.

Cô đứng thẳng người ngay lập tức, cả người cô phản ứng trước cả khi cô quay lại nhìn anh. Anh có thể nói là cô nhận ra giọng anh, điều đó làm cho anh có một cảm giác hài lòng kỳ lạ.

Cô trả lời lâu hơn là anh mong đợi, rồi cô nói, “Tôi chưa bao giờ thấy một cây hoa tulip trước đây.”

Điều gì đó về câu nói này khiến anh mỉm cười. “Chưa bao giờ?”

“Chà, không ở trên đất,” cô giải thích. “Edwina đã nhận rất nhiều bó hoa, và những bông hoa dạng búp đang rất thịnh hành vào thời gian này trong năm. Nhưng tôi chưa bao giờ thật sự đang lớn lên.”

“Chúng là những cây được yêu thích nhất của mẹ tôi.” Anthony nói, cúi xuống và ngắt một bông. “Chúng và hoa dạ lan hương, tất nhiên.”

Cô cười tò mò. “Tất nhiên?” Cô lặp lại.

“Em gái út của tôi được đặt tên là Hyacinth[2].” Anh nói, đưa bông hoa cho cô. “Hay cô không biết điều đó?”

[2] Tên Hyacinth nghĩa là hoa dạ hương

Cô lắc đầu. “Tôi không biết.”

“Tôi hiểu rồi.” Anh thì thầm. “Chúng tôi hoàn toàn nổi tiếng vì được đặt tên theo trình tự alphabet, từ Anthony cho đến Hyacinth. Nhưng mà, có lẽ tôi biết nhiều về cô hơn là cô biết về tôi.”

Đôi mắt Kate mở to vì ngạc nhiên bởi câu nói khó hiểu của anh, nhưng tất cả những gì mà cô nói là, “Điều đó có thể là sự thật.”

Anthony nhướng một bên lông mày lên. “Tôi bị sốc đấy, Miss Sheffield. Tôi đã sử dụng hết mọi vũ khí và đang mong chờ cô đáp trả với một câu ‘ tôi biết đủ rồi’.”

Kate cố gắng không nhăn mặt khi anh nhái giọng cô. Nhưng vẻ mặt cô cực kỳ méo mó khi cô nói, “Tôi đã hứa với Mary rằng tôi sẽ ở trong thái độ cư xử tốt nhất của tôi.”

Anthony huýt to một tiếng cười cợt.

“Lạ thật,” Kate lầm bầm, “Edwina cũng có một phản ứng tương tự.”

Anh dựa một bàn tay vào mái vòm, cẩn thận tránh những gai nhọn của những dây hoa hồng leo. “Tôi thấy mình tò mò đến loạn trí vì cái điều được xem là thái độ cư xử tốt đây.”

Cô nhún vai và nghịch với bông hoa tulip trong tay. “Tôi mong là tôi sẽ hiểu ra được khi tôi thực hành.”

“Nhưng cô được cho là không được cãi lý với người chủ nhà của cô, đúng không?”

Kate bắn vào anh một cái nhìn láu lỉnh. “Có một vài bàn cãi xung quanh việc ngài có phải là chủ nhà của chúng tôi không, thưa ngài. Cuối cùng thì, chính mẹ ngài là người gửi thiếp mời.”

“Đúng,” anh thừa nhận, “nhưng tôi sở hữu ngôi nhà.”

“Vâng,” cô lầm bầm, “Mary cũng nói thế.”

Anh cười toét miệng. “Nó đang giết cô, đúng không?”

“Phải tử tế với ngài?”

Anh gật đầu.

“Nó không phải là điều dễ nhất mà tôi đã từng làm.”

Vẻ mặt anh hơi thay đổi, cứ như là anh đã xong với việc trêu chọc cô rồi. Cứ như là anh có điều gì đó khác trong đầu anh. “Nhưng nó cũng không phải là việc khó nhất, đúng không?” Anh thì thầm.

“Tôi không thích ngài, thưa ngài.” Cô thốt lên.

“Không.” Anh nói với một nụ cười thích thú. “Tôi không nghĩ cô thích.”

Kate bắt đầu cảm thấy rất lạ, cứ như là cô đang ở trong phòng làm vịêc của anh, ngay trước khi anh hôn cô. Cổ họng cô đột nhiên cảm giác hơi chật chội, và lòng bàn tay cô trở nên rất ấm. Và bên trong người cô – à, chẳng có gì có thể miêu tả được cảm giác căng thẳng, nhoi nhói như kim châm đang ép chặt vào bụng cô. Theo bản năng, và có thể là sự tự phòng vệ, cô bước một bước về phía sau.


Anh trông có vẻ thích thú, cứ như thể anh biết chính xác cô đang nghĩ gì vậy.

Cô nghịch cái bông hoa thêm một tí, rồi thốt ra. “Ngài không nên ngắt bông hoa này.”

“Cô nên có một bông tulip.” Anh nói theo kiểu sự-thật-là-thế. “Thật không đúng khi Edwina nhận hết các bông hoa.

Bụng Kate, đã căng thẳng và nhoi nhói, làm một cái búng nhẹ. “Dù vậy,” cô cố nói, “người làm vườn của ngài chắc chắn sẽ không tán thành việc phá hoại này đâu.”

Anh mỉm cười tinh quái. “Ông ta sẽ đổ lỗi cho những đứa em của tôi.”

Cô không thể ngăn mình nở nụ cười. “Tôi nên nghĩ xấu hơn về ngài vì một trò như thế.” Cô nói.

“Nhưng cô lại không?”

Cô lắc đầu. “Thì cũng thế thôi, cứ như là ý kiến của tôi về ngài còn có thể xuống thấp hơn được nữa vậy.”

“Ouch.” Anh lúc lắc một ngón tay vào cô. “Tôi đã nghĩ là cô phải ở thái độ cư xử tốt nhất chứ.”

Kate nhìn xung quanh. “Nó không tính nếu như xung quanh không có ai đủ gần để nghe thấy tôi, đúng chứ?”

“Tôi có thể nghe thấy cô.”

“Ngài chắc chắn là không tính rồi.”

Đầu anh cúi xuống gần hơn về phía cô. “Tôi nên nghĩ tôi là người duy nhất tính đến chứ.”

Kate không nói gì, không muốn nhìn vào mắt anh ta. Mỗi khi cô cho phép mình nhìn một cái vào đôi mắt nhung mượt mà đó, bụng cô lại bắt đầu búng nhẹ.

“Miss Sheffield?” Anh thì thầm.

Cô nhìn lên. Sai lầm lớn. Bụng cô búng lần nữa.

“Tại sao ngài lại tìm tôi?” Cô hỏi.

Anthony rời khỏi vị trí và đứng thẳng lại. “Thật ra, tôi đã không làm thế. Tôi cũng ngạc nhiên như cô khi cô thấy tôi.” Mặc dù, anh nghĩ chua chát, anh không nên ngạc nhiên. Anh nên nhận ra mẹ anh đang có ý gì đó khi bà đã thật sự gợi ý nơi anh đi tản bộ.

Nhưng có thể là bà đang kéo anh vào nhầm Miss Sheffield không? Chắc chắn bà sẽ không chọn Kate thay vì Edwina cho một ứng cử viên con-dâu chứ.

“Nhưng giờ khi tôi đã tìm thấy cô,” anh nói, “có vài điều tôi muốn nói.”

“Điều gì đó mà ngài chưa nói sao?” Cô châm biếm. “Tôi không thể tưởng tượng được.”

Anh ngó lơ lời chế nhạo của cô. “Tôi muốn xin lỗi.”

Điều đó làm cho cô chú ý. Đôi môi cô hé ra vì sửng sốt, và đôi mắt cô trở nên tròn xoe. “Tôi xin ngài thứ lỗi?” Cô nói. Anthony nghĩ giọng cô nghe hơi giống một con ếch.

“Tôi nợ cô một lời xin lỗi vì biểu hiện của tôi vào tối đó.” Snh nói. “Tôi đã cư xử với cô thật thô lỗ.”

“Ngài xin lỗi vì nụ hôn?” Cô hỏi, vẫn còn trông hơi choáng váng.

Nụ hôn? Anh còn không xem xét đến xin lỗi cho nụ hôn. Anh chưa bao giờ xin lỗi vì nụ hôn, chưa bao giờ hôn ai mà cần thiết phải có một lời xin lỗi. Anh thật sự đã nghĩ nhiều hơn về những thứ khó chịu mà anh đã nói với cô sau nụ hôn. “À, vâng,” anh nói dối, “nụ hôn. Và vì những gì tôi đã nói nữa.”

“Tôi hiểu rồi.” Cô thì thầm. “Tôi đã không nghĩ những kẻ trác táng lại đi xin lỗi.”

Tay anh giãn ra, rồi co lại thành nắm đấm. Nó thật khó chịu chết tiệt, thói quen đó của cô luôn nhảy đến kết luận về anh. “Kẻ trác táng này thì có.” Anh nói trong một giọng như bị bóp cổ.

Cô hít một hơi thở sâu, rồi thở ra một hơi dài, điềm tĩnh. “Vậy tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài.”

“Tuyệt.” Anh nói, tặng cô nụ cười quyến rũ nhất của anh. “Liệu tôi có thể hộ tống cô vào nhà chứ?”

Cô gật đầu. “Nhưng đng nghĩ nó có nghĩa là tôi sẽ đột nhiên thay đổi ý kiến về ngài và Edwina.”

“Tôi sẽ không bao giờ mơ rằng cô lại dễ lung lay như thế.” Anh nói, hoàn toàn thành thật.

Cô quay sang anh, đôi mắt cô thẳng thắn đến giật mình, ngay cả với chính cô. “Sự thật là ngài đã hôn tôi.” Cô nói không ý tứ.

“Và cô đã hôn tôi.” Anh không thể cưỡng lại phải đáp trả.

Đôi má cô chuyển sang một màu hồng đáng yêu. “Sự thật là,” cô quả quyết nhắc lại, “nó đã xảy ra. Và nếu ngài kết hôn với Edwina – không xét đến tiếng tăm của ngài, mà tôi không xem là không quan trọng -”

“Không,” anh thì thầm, ngắt ngang cô với giọng nhẹ nhàng mượt như nhung, “tôi không nghĩ cô sẽ làm thế.”

Cô trừng mắt nhìn anh. “Khổng kể đến tiếng tăm của ngài, nó sẽ luôn luôn ở giữa chúng ta. Một khi điều gì đó đã xảy ra, ngài không thể xoá nó đi được.”

Con quỷ trong Anthony gần như đã thuyết phục được anh kéo dài chữ “Nó?” bắt cô phải nhắc lại “nụ hôn,” nhưng thay vào đó anh thấy thương hại cô và để nó qua đi. Bên cạnh đó, cô có một lý lẽ. Nụ hôn sẽ luôn ở giữa họ. Ngay cả bây giờ, với đôi má cô hồng lên vì ngượng ngập và đôi môi cô bĩu ra vì khó chịu, anh thấy mình vẫn tự hỏi cô sẽ cảm giác như thế nào nếu anh ôm cô vào vòng tay anh, cô sẽ có vị thế nào nếu anh lướt dọc theo đường viền môi của cô với lưỡi anh.

Cô sẽ có mùi hương như khu vườn? Hay hương hoa ly ly và xà phòng điên cuồng đó vẫn còn vươn lại trên làn da cô?

Cô sẽ tan chảy vào vòng tay anh không? Hay cô sẽ đẩy anh ra và chạy vào nhà?

Chỉ có một cách để biết được, và làm thế thì có thể sẽ phá hoại mọi cơ may của anh với Edwina mãi mãi.

Nhưng như Kate đã chỉ ra, có lẽ kết hôn với Edwina sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Nó sẽ không ổn khi thèm muốn chị của vợ

Có lẽ đã đến lúc đi tìm một cô dâu khác, mặc dù việc đó thật kinh khủng.

Có lẽ đã đến lúc hôn Kate Sheffield lần nữa, ở đây trong vẻ đẹp hoàn hảo của khu vườn ở Aubrey Hall, với những bông hoa quấn quýt lấy chân họ và mùi thơm hoa tử đinh hương phảng phất trong không trung.

Có lẽ…

Có lẽ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.