Đọc truyện Thê Vi Thượng – Chương 99: Ăn dấm
“Chiêu Nhiên huynh không cần đa lễ.” Mộ Hàm Chương tiến lên đỡ lấy Tần Chiêu Nhiên, bảo hắn cứ ngồi tự nhiên, “Sau Quỳnh lâm yến cũng không gặp lại huynh, không ngờ lại làm tri huyện Lộ Châu.”
Tân Chiêu Nhiên hạ ánh mắt, “Quan hệ trong kinh rắc rối phức tạp, ta không muốn tranh tranh giành giành.”
“Đúng vậy,” Mộ Hàm Chương cười cười, “Vương gia cũng nghĩ như vậy nên không miễn cưỡng.” Lúc ấy Cảnh Thiều nghe nói hai người là đồng môn, hoàn toàn vì mặt mũi Vương phi nhà mình mà chuẩn bị thỉnh Trạng nguyên lang đến phủ uống rượu, sau đó Tần Chiêu Nhiên không tới Cảnh Thiều cũng chẳng thèm để ý. Lí do thoái thác như vậy, nhưng Mộ Hàm Chương vẫn có thói quen đem chuyện tốt đẩy hết cho Cảnh Thiều.
Nghe được lời này Tần Chiêu Nhiên thở dài, “Chiên Nhiên không công trạng, cô phụ hảo ý của Vương gia.” Hắn có thể tới Lộ Châu giàu có đông đúc này cũng hoàn toàn là do Cảnh Thiều cố ý sắp xếp, điểm này hắn biết rõ nên cũng không thể nói gì.
Mộ Hàm Chương cười cười, hai người khi bé cùng học một trường, mặc dù vài năm không gặp nhưng trong lòng vẫn cảm thấy gần gũi, liền hỏi hắn tình hình sau khi rời khỏi tộc học Mộ gia.
“Chúng ta ước định ba năm cùng nhau thi hội, không ngờ huynh đã thành gia thất rồi.” Tần Chiêu Nhiên cúi mắt, giấu phiền muộn trong lòng.
Mộ Hàm Chương cười không đáp lại, bưng chén trà nhấp một hơi, trong căn nhà này có chỗ dẫn nước từ suối xuống, pha trà thơm ngát, “Huynh sao lại biết ta tới Bình Giang?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Tần Chiêu Nhiên nghiêm túc hẳn lại, nhìn nhìn xung quanh.
Mộ Hàm Chương thấy hắn muốn nói chuyện riêng thì phất tay cho hạ nhân lui ra, một vệ binh Cảnh Thiều lưu lại không muốn rời đi bị y trừng mắt một cái, phải đành đứng ngoài cửa.
“Ngươi đừng đi Lộ Châu.” Tần Chiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
“Vì sao?” Mộ Hàm Chương buông chén trà, thần sắc cũng nghiêm túc lại.
“Có người uy hiếp quan lộ của ta, muốn ta bắt huynh lại.” Tần Chiêu Nhiên chậm rãi nói.
Thân thể Mộ Hàm Chương lập tức căng thẳng, tay phải theo bản năng đặt trên chuôi bảo đao Hàm Chương.
“Huynh đừng sợ,” Tần Chiêu Nhiên tất nhiên thấy được động tác phòng bị của Mộ Hàm Chương, khóe môi hiện lên tia cười khổ, “Ta chẳng qua là một thư sinh, huống chi nơi này còn có trọng binh Thành Vương canh gác, ta nếu muốn hại huynh thì tự mình chạy tới làm gì…” Nói xong, thanh âm cũng nhỏ dần.
Mộ Hàm Chương lúc này mới hồi thần, hơi xin lỗi mà nhìn về phía Tần Chiêu Nhiên, “Cùng Vương gia ở chiến trường một thời gian, thói quen khó mà thay đổi được, Chiêu Nhiên huynh lượng thứ.”
Cảnh Thiều trở về liền nhìn thấy vệ binh của mình tội nghiệp đứng ngoài cửa.
“Nè, sao ngươi lại đứng đây hử?” Hữu Hộ quân đứng sau lưng Cảnh Thiều cười hì hì đi tới hỏi.
“Hầu gia cùng tri huyện Lộ Châu ở trong mật đàm, không cho thuộc hạ đứng trong phòng.” Vệ binh ủy khuất nói.
“Hỗn trướng!” Cảnh Thiều đạp vệ binh kia một cước (tội ẻm quá =3=), đã dặn kĩ phải bảo vệ Vương phi cho tốt, hiện giờ Vương phi ngồi một mình trong phòng với nam nhân khác mà được hả, tâm tình thống khoái vì mới đánh nhau trên chiến trường xong lập tức biến mất, giờ trở thành đầu đầy lửa giận. Đẩy mạnh đại môn chính sảnh ra, liền thấy Mộ Hàm Chương đang ngồi rất gần với một thanh niên tuổi trẻ áo mũ chỉnh tề, một bộ trò chuyện rất vui!
Mộ Hàm Chương quay đầu thấy Cảnh Thiều nổi giận đùng đùng thì không khỏi kinh ngạc, lúc này mới buổi trưa mà Cảnh Thiều đã đánh xong sao?
Bộ dáng này trong mắt Cảnh Thiều lại thành chột dạ, bắt lấy cổ tay y hỏi, “Người này là ai?”
“Hạ quan Tần Chiêu Nhiên, kiến quá Thành Vương điện hạ.” Tần Chiêu Nhiên thấy tay Mộ Hàm Chương bị Cảnh Thiều nắm hơi trắng bệch thì nhíu nhíu mày.
Cảnh Thiều chau mày đánh giá một lát, lúc này mới nhớ tới vị tân khoa Trạng Nguyên này.
“Ngươi sao lại về sớm thế?” Mộ Hàm Chương bị nắm chặt có chút đau, xoay coay tay muốn rút ra.
“Về ăn cơm.” Cảnh Thiều nói rất đương nhiên
“Chiêu Nhiên huynh lưu lại ăn cơm trưa đi.” Mộ Hàm Chương đứng dậy, bảo hạ nhân nấu thêm vài món ăn, vốn tưởng y sẽ phải dùng bữa một mình, bây giờ Cảnh Thiều trở lại, còn có Tả Hữu Hộ quân rõ ràng viết trên mặt là ta tới ăn ké, tất nhiên là sẽ không đủ.
Tần Chiêu Nhiên không đáp ứng, vì hắn là giả trang chạy tới, chi bằng nhanh chóng trở về, Mộ Hàm Chương cũng không lưu lại.
Sắc mặt Cảnh Thiều vẫn cứ không tốt, hắn biết Tần Chiêu Nhiên là đồng môn với Vương phi nhà mình lúc bé, lúc trước Trạng nguyên thấy Vương phi nhà mình mà không mấy để ý thì cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ thấy thế nào cũng không ổn.
Hữu Hộ quân gắp đồ ăn cho Tả Hộ quân, nói nhỏ, “Vương gia có phải đang ghen tị không đấy?”
Tả Hộ quân nhìn hắn một cái, đem cái chân gà vừa mới gắp nhét vào miệng Hữu Hộ quân, “Ăn cơm.” (Cặp nì vẫn hài như vậy a :”>
“Ô…” Hữu Hộ quân bị chẹn miệng, chỉ đành thành thành thật thật gặm chân gà.
Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều mất hứng, cho rằng hôm nay hắn đánh giặc không thuận lời, liền gắp cho hắn chút đồ ăn ưa thích, thuận tiện cũng nói chuyện Tần Chiêu Nhiên tới.
Cảnh Thiều ăn thức ăn Vương phi nhà mình gắp cho, sắc mặt hơi dịu đi, nghe xong thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, may mắn không để Quân Thanh đi một mình a, “Ta sẽ cho Lục Triển Bằng đi điều tra chuyện này, gần đây ngươi đừng ra ngoài.”
Mấy ngày kế tiếp, Cảnh Thiều mỗi ngày ra ngoài đánh giặc với Cố Hoài Khanh, Mộ Hàm Chương thì triệu nhóm quan viên Hoành Chính đế phái đến Lộ Châu trước về Bình Giang. Sự vụ trước mắt là chỉnh sửa bản kế hoạch dựa theo tình hình địa phương, còn có tu sửa bến tàu. Cảnh Thiều để Tả Hữu Hộ quân lại cho y sai vặt, vậy nên chuyện sửa bến tàu liền giao cho hai người này.
“Tri phủ Giang Châu?” Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn tờ giấy Lục Triển Bằng đưa tới, đây là manh mối Lục Triển Bằng tra ra căn cứ vào tin tức Tần Chiêu Nhiên cung cấp.
Bình Giang cùng Lộ Châu đều thuộc Giang Châu, cho nên tri phủ Giang Châu này chính là lãnh đạo trực tiếp của Tần Chiêu Nhiên, mà muốn bắt Mộ Hàm Chương cũng chính là người này.
“Lộ Châu vốn là một hải cảng, vẫn luôn có vài thuyền ghé lại, cùng người Giang Nam buôn bán hàng hóa, bọn quan viên này đó đều sẽ có trung gian ở Trừu thành.” Lục Triển Bằng cười lạnh một tiếng, “Nói vậy Giang Châu tri phủ này kiếm được không ít tiền a.”
Mộ Hàm Chương chau mày, y không đoán được chuyện này vậy mà chạm tới lợi ích quan viên địa phương, hiện giờ y muốn mở cảng thông thương ở Lộ Châu không khác gì đoạt bát cơm của người khác, khó trách sẽ bức bọn họ nóng nảy nghĩ ra loại thủ đoạn hạ tam lạm này. Nhưng mà người nọ biết rõ thân phận y còn dám ngang nhiên uy hiếp Tần Chiêu Nhiên thay bọn chúng làm việc, sau lưng hiển nhiên có người làm chỗ dựa, hơn nữa, Tần Chiêu Nhiên nếu có thể bị uy hiếp thì có khi nào y cũng sẽ phơi thây nơi cảng biển Trừu thành?
Trên chiến trường ngoài thành Giang Châu thì chiến sự vẫn khẩn trương như thế, nhưng mà dân chúng Giang Nam nghe nói Thành Vương đã đến thì mấy ngày nay đều yên tâm không ít, các tướng sĩ Giang Nam cũng sĩ khí đại chấn.
Cảnh Thiều trấn an quân tâm một chút, cầm trường thương xông lên đầu trận.
Quân Hoài Nam Chậm rãi mở đường, Cố Hoài Khanh thúc ngựa chậm rãi đi ra, “Thành Vương điện hạ tự mình ra trận, tiểu vương thật sự thụ sủng nhược kinh.”
“Bổn vương hôm nay không muốn nhẫn nại với ngươi,” Cảnh Thiều tùy ý vác trường thương trên vai, “Không bằng chúng ta đánh cuộc đi.”
Cố Hoài Khanh câu môi, chuyển chuyển trường đao trong tay, “Đánh cuộc thế nào?”
“Hai chúng ta đánh nhau một hồi, ta thắng thì ngươi lui binh mười dặm ngày mai đánh tiếp.” Cảnh Thiều nâng trường thương trên vai, mũi nhọn chậm rãi chỉ hướng Cố Hoài Khanh.
Cố Hoài Khanh nhướng mày, “Vương gia đồng ý đánh một trận, tất nhiên cầu còn không được nữa là.” Lúc còn nói nửa câu sau thì trường đao trong ta đã vung ra, lấy một góc xảo quyệt chém tới Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều nghiêng người xuất thương, đẩy ra đao phong đằng trước, khai trường đao nhắm thẳng hai mắt Cố Hoài Khanh.
Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, hai chủ soái đánh nhau trên chiến trường, đánh đến bất phân. Vài tướng quân hai mặt nhìn nhau, không biết sao lại có loại phương pháp đánh nhau này nhỉ, rõ ràng là công thành thủ thành thế nào mà biến thành chủ soái luận võ rồi?
“Ngươi hôm nay gấp cái gì hả?” Cố Hoài Khanh chặn đứng ngân thương của Cảnh Thiều, thấp giọng nói.
“Sốt ruột về nhà ăn cơm.” Cảnh Thiều liếc mắt nhìn gã, phản thủ chém qua.
(Ta chết cười há há)
“Ô…” Cố Hoài Khanh bị ngân thương sắp đập trúng xương sườn, thuận thế dùng hai tay kẹp lấy, “Ta cũng đi a.”
“Không có phần của ngươi!” Cảnh Thiều tựa hồ tâm tình không tốt, xuống tay càng lúc càng hiểm.
Nhà mới trong thành Bình Giang được Mộ Hàm Chương đặt tên là Nhược Thủy Viên, mang ý tứ thượng thiên nhược thủy nhậm phương viên, nhưng Cảnh Thiều lại khăng khăng cho rằng Vương phi nhà mình ca ngợi hắn Nhược thủy tam thiên chích thủy nhất biều thâm tình a.
Cảnh Thiều mỗi ngày sẽ đúng giờ trở về dùng cơm chiều, trừ ngày đầu tiên có trở về ăn cơm trưa, phỏng chừng là cảm thấy mỗi ngày đều về nhà ăn có chút kì cục. (kì cục cả đống luôn chớ chút đâu anh, có ai đánh giặc như anh hông hả? à mà chắc có anh Cố)
Hôm nay Tần Chiêu Nhiên mang đến sổ sách cùng một số hồ sơ án ở Lộ Châu, vừa lúc Mộ Hàm Chương muốn hỏi rõ một chút sự tình hải thương ở Trừu thành, liền lưu hắn lại Nhược Thủy Viên ăn cơm trưa.
Hai người vốn chí hướng hợp nhau, tán gẫu một chút lại thành thao thao bất tuyệt.
“Khối mặc thạch lần trước huynh đưa dùng rất tốt.” Mộ Hàm Chương cười khẽ nói với Tần Chiêu Nhiên.
“Lúc nhỏ đã đáp ứng huynh, ta vẫn luôn nhớ kĩ.” Tần Chiêu Nhiên nghe y nhắc tới mặc thạc thì nghĩ đến lúc còn bé cùng đọc sách, mỉm cười.
Mộ Hàm Chương cười mà không nói, tự châm cho hắn một chén rượu. Y nhớ rõ tửu lượng Tần Chiêu Nhiên không tốt, theo lời Cảnh Thiều thì uống rượu vào sẽ hết khách sáo a.
“Huynh…Mấy năm nay sống có tốt không?” Tần Chiêu Nhiên nhìn bầu rượu trong bàn tay trắng mịn kia, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu.
“Tốt hay không, Chiêu Nhiên huynh không thấy sao?” Mộ Hàm Chương cũng rót cho mình một ly, nắm trong tay quơ quơ chứ chưa uống.
“Ta không nghĩ tới đích mẫu (mẹ cả) ngươi lại nhẫn tâm như thế,” Tần Chiêu Nhiên ngửa đầu nâng chén, lại rót thêm mấy chén nữa mới dừng tay, nhìn tuấn nhan Mộ Hàm Chương gần trong gang tấc, nặng nề thở dài, “Ta luôn chờ tin tức huynh đỗ Trạng nguyên, lại không ngờ là tin dữ huynh thành gia thất…” Nói xong Tần Chiêu Nhiên nằm xuống bàn, như khóc như cười mà hừ hừ vài tiếng.
Mộ Hàm Chương ngẩn người, cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, “Ta cứ nghĩ huynh sẽ thành gia trước.”
“Ha ha ha,” Tần Chiêu Nhiên tựa hồ có chút say, “Ta biết đích mẫu của ngươi sẽ không để ngươi cưới nữ tử, nên vẫn vọng tưởng…”
Mộ Hàm Chương đứng dậy, “Tần huynh, huynh say.”
“Hàm Chương…” Tần Chiêu Nhiên thì thào nói nhỏ, nằm trên bàn ngủ mất.
(Cũng thương anh Tần ghê, thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ, Vương gia Vương phi vạn tuế =3=)
Ngoài cửa sổ, Cảnh Thiều không biết đã đứng đó bao lâu, chậm rãi siết chặt tay.
Khó trách Mộ Hàm Chương mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa tham gia khảo thí mùa xuân, thì ra là ước định với nhau xem ai đỗ Trạng nguyên sao? Thật đúng lời tâm tình của tài tử gian khổ học tập mười năm, giai nhân lại gả cho người khác! Vậy Cảnh Thiều hắn là cái gì? Là ác bá đánh uyên ương à?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : đây không phải ngược!!! Cái này là để che giấu mục đích chèn một chút thịt vào a _(:3″ ∠)_