Thê Vi Thượng

Chương 107: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Thê Vi Thượng – Chương 107: Phiên ngoại 2

Sáng sớm ánh nắng chiếu vào bụi hoa, chọc thẳng vào một cục lông vừa đen vừa vàng loang lổ sáng. Tiếng mở cửa lạch cạch quấy nhiễu giấc mộng tràn đầy thịt kho tàu, Tiểu Hoàng bất mãn ôm đầu muốn tiếp tục mơ, nhưng vẫn có vài người không vừa mắt nó nha.

“Hổ ngốc, mặt trời lên cao rồi còn phơi mông!” Cảnh Thiều dùng mũi chân đá đá nắm lông trong bụi hoa.

Tiểu Hoàng liếc liếc cái người kia đứng lên, bất mãn nhe răng với hắn ta. Đó là người nuôi chủ nhân, không thông minh chút nào, chẳng nhớ được tên nó gì cả, “cục lông”, “mao lão hổ” “hổ ngốc” cứ vậy mà gọi bậy, nhưng mà làm một con hổ có chí lớn, Tiểu Hoàng không muốn chấp nhặt với hắn, vẫy vẫy đầu xông vào phòng.

Chủ nhân của Tiểu Hoàng nằm trên giường lớn mềm mại, một cánh tay trắng nõn khoác trên chăn, thoạt nhìn ăn thật ngon, mao lão hổ nhích nhích qua vương đầu lưỡi liếm.

Mộ Hàm Chương cảm thấy lòng bàn tay ngứa, mở mắt ra thì thấy ngay cái mặt lông xù đang dùng một đôi mắt trong suốt nhìn y. Bật cười vỗ vỗ đầu xù, xoay người tiếp tục ngủ. Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn một chốc, rồi duỗi vuốt ôm lấy mái tóc đen dài. Chủ nhân nó tuy không có da lông xinh đẹp, nhưng mà mái tóc dài này so với đuôi ngựa còn đẹp hơn, có thể bù lại cho tiếc nuối không có da lông nha.

Tiểu Hoàng thực thích tóc dài mềm mượt, móng vuốt ôm lấy tóc dài, cong cong cong cong, tóc mượt rất nhanh lộn xộn, còn dính chút đất cát. Đại lão hổ bất mãn liếm liếm, phủi sạch đất.

“Ngốc này, lại đi bôi nước miếng lung tung!” Cảnh Thiều buông điểm tâm trong tay, nhéo gáy mao lão hổ tha ra ngoài, cho người ném vào vườn tây uyển.

Tây uyển vốn là chỗ cho nữ quyến trong Thành Vương Văn Uyên Hầu phủ đã bị hủy, quả thật theo lời Cảnh Thiều từng nói là làm. Hoàng cung không cho nuôi mãnh thú, Hoàng hậu liền đưa sư tử cho Thành Vương, bây giờ tây uyển chính là nơi ở của sư tử kia.

Tiểu Hoàng là khách quen nơi này, đi vào liền ngựa quen đường cũ tìm được hùng sư đang ngủ.


Tiểu sư tử năm đó đã thành niên, trên cổ mọc một vòng lông rậm màu nâu, thoạt nhìn vô cùng uy vũ. Tiểu Hoàng vẫn luôn rất đồng cảm với nó, dù sao thì trên người lông ngắn như vậy, còn cứng ngắc, phỏng chừng chỉ có mình mới tốt bụng chơi với nó như vậy a.

Sư tử bự ngửi được mùi lão hổ thì mở mắt ra nhưng vẫn như cũ nằm úp bất động, chờ mao lão hổ tự mình lại đây. Tiểu Hoàng ngửa đầu uy phong lẫm lẫm đi qua, nằm úp lên người sư tử, nhận cái cúi đầu của tiểu đệ này – chấp nhận cho mình liếm lông nó, thuận đường gặm đầu sư tử vài cái.

Sư tử ngáp một cái, nghiêng đầu liếm liếm đầu mao lão hổ, sau đó gác cái đầu bự lên chân trước, híp mắt tiếp tục ngủ. Tiểu Hoàng đối với tiểu đệ nhàn hạ này rất bất mãn nha, há mồm cắn tai sư tử, gặm thêm vài cái nữa. Sư tử cũng không thèm để ý, lắc lắc cái đuôi tiếp tục ôm móng vuốt lão hổ mềm mềm.

Tiểu Hoàng gặm mệt liền gối lên bụng sư tử ngủ một giấc, đợi tới trưa sư tử tiểu đệ sẽ dâng con mồi lên sau, nằm ngửa duỗi trảo muốn chộp cái đuôi sư tử. Cái đuôi phất phơ cho nó bắt, ngẫu nhiên bị chộp được cũng tùy ý cho nó ôm mà gặm, lúc nó muống cắn xuống thì rút ra tiếp tục phơ phất.

“Tiểu Hoàng!” Qua buổi trưa, Cát Y đến mang lão hổ đi, tắm rửa cho nó. Sư tử tính dã sẽ tự mình tắm, Tiểu Hoàng cũng thật yếu ớt, cần người hầu hạ a.

Cát Y xắn áo dẫn mao lão hổ tới bờ hồ trong hoa viên, tắm rửa kĩ càng cho nó. Tiểu Hoàng đối với thị nữ này coi như vừa lòng, ít nhất nàng cũng không làm nước vào mũi nó nha, còn dùng bàn chải mềm chà đệm thịt cho nó, đợi nàng tẩy xong liền giơ móng vuốt ướt sũng thưởng cho nàng một cái dấu móng cực kì đẹp trai.

“Tiểu Hoàng!” Cát Y nhìn y phục vàng nhạt dính đầy nước, tức giận không thôi.

Tiểu Hoàng lắc lắc thân thể, đem bọt nước vẩy hết lên người Cát Y, ý bảo nàng không cần cảm động a, xong lại dạo bước tới chỗ ngủ trưa.

“Hí~” Tiểu Hắc nhìn mao lão hổ béo lùn lại chạy tới cọ cọ, khinh bỉ phun phì phì.


Tiểu Hoàng lắc lắc cái đầu bị thổi, thưởng cho Tiểu Hắc một cái dấu móng, vừa vặn ịn trên cái mông ngựa đen bóng. Con ngựa này là con đẹp nhất mà nó từng gặp nha, thân thể mỗi một chỗ đều nhìn vô cùng hoàn mỹ, ăn vào hiển nhiên sẽ thập phần mỹ vị a. Nhưng mà Tiểu Hoàng biết ngựa này không ăn được, chỉ có thể giữa trưa ngày nào cũng ôm một cái chân ngựa cường tráng chảy nước miếng, mong chờ giấc mơ đẹp ăn được thịt ngựa.

“Tiểu cữu cữu, mau tới đây!” Thanh âm thanh thúy truyền đến từ không xa, một tiểu hài tử mặc cẩm y lôi kéo một hài tử khác hơi nhỏ hơn mình chui vào chuồng ngựa.

“Trừng nhi, bị ca ca nhìn thấy sẽ bị mắng đấy.” Giọng nói mềm mềm dễ nghe kia chính là Mộ Long Lân.

“Không sao đâu, phụ vương vào phòng rồi,” Cảnh Trừng hếch cái cằm nhỏ lên, nói như biết trước, “Phụ thân nhất định sẽ muốn ngủ lâu thật lâu a.”

“Vì sao?” Mộ Long Lân nghiêng đầu, không rõ ca phu vào phòng với việc ca ca đi ngủ có liên quan gì nhau.

“Hai người bọn họ muốn chơi cưỡi ngựa nha,” Cảnh Trừng nghiêm túc nói, “Mỗi lần phụ thân đùa xong sẽ rất mệt.”

“Cưỡi ngựa ư?” Mộ Long Long chớp chớp đôi mắt sáng ngời, “Trừng nhi, chúng ta cũng chơi cưỡi ngựa đi.”

“Cưỡi ngựa thì tính làm gì, chúng ta đi cưỡi hổ nha.” Cảnh Trừng nói xong kéo mao lão hổ đang nằm trong cỏ.

Tiểu Hoàng bị quấy rầy ngủ trưa thật mất hứng, gầm nhẹ về phía Cảnh Trừng, đứng lên lắc lắc đầu, nhấc chân chạy trốn ra ngoài hoa viên tìm một cái cây nằm úp sấp. Hai đứa nhóc chân ngắn nắm tay nhau chạy theo, tìm một lúc lâu mới thấy cục lông nằm dưới tàng cây thừa lương.


Cảnh Trừng buông tay tiểu cữu cữu, hưng phấn chạy đến bên người Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng quay đầu nhe răng với thằng bé, nghiêng người ủn mạnh. Cảnh Trừng ngã ngồi trên cỏ, Mộ Long Lân đứng một bên qua kéo nó lên, “Trừng nhi, có đau không?”

“Không đau!” Cảnh Trừng đứng lên, tiếp tục nhào lên người lão hổ.

“Ai ôi, hai tiểu tổ tông này, sao lại đi chơi với lão hổ a!” Bà vú chạy đi tìm hai hài tử bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ôm tiểu Vương gia từ trên người lão hổ xuống.

“Thả ta xuống!” Cảnh Trừng vung hai cái chân ngắn ngủn đạp lung tung.

“Hầu gia tỉnh.” Bà vú không trị nổi nó, liền lấy ra đòn sát thủ.

Quả nhiên tiểu bá vương Cảnh Trừng nghe xong thì lập tức thành thật, “Phụ thân ở đâu?”

Bà vú nhẹ nhàng thở ra, “Hầu gia mới vừa…”

Một câu còn chưa nói xong, Cảnh Trừng liền lôi kéo Mộ Long Lân nhanh như chớp chạy mất, “Tiểu cữu cữu, chạy mau, chốc nữa phụ thân sẽ tới thư phòng chúng ta đó.”

“A.” Mộ Long Lân lên tiếng, bị đứa cháu kéo lảo đảo nghiêng ngả chạy đi.


Thế giới cuối cùng cũng thanh tĩnh lại, Tiểu Hoàng ngáp một cái, vẩy vẩy mấy cọng râu ngửa bụng lên trời ngủ tiếp.

Giấc ngủ này lại kéo dài đến cả buổi chiều, đợi đến trăng lên cao thì Tiểu Hoàng mới bị khí lạnh ban đêm đánh thức, đứng lên nhìn nhìn chung quanh thì chỉ thấy trong phòng chủ nhân vẫn sáng đèn. Hít hít cái mũi, không khí rất ướt át, đêm nay phỏng chừng sẽ mưa, Tiểu Hoàng rất ghét loại thời tiết ẩm ương này, nhấc chân vào phòng.

Trời mưa xuống, tất nhiên giường lớn mềm mại của chủ nhân là chỗ ngủ thoải mái nhất nha.

“Ô, dừng…” Trướng mạn che kín giường, Tiểu Hoàng nhìn không thấy tình hình trên giường, chỉ nghe được thanh âm chủ nhân tựa hồ rất thống khổ, “A, giữa trưa mới vừa…Hỗn đản…”

Tiểu Hoàng bước nhanh đến bên giường, vén trướng mạn liền thấy cái tên không vừa mắt đang ghé vào trên người chủ nhân, cắn cổ người ta. Hắn muốn ăn chủ nhân sao? Tiểu Hoàng lập tức phẫn nộ nha, leo lên giường kéo áo Cảnh Thiều, hung hăng kéo hắn xuống giường.

Cảnh Thiều đầu đầy mồ hôi đã chuẩn bị kĩ càng, đang muốn xông trận thì đột ngột bị một lực kéo mạnh về phía sao, thở phì phì đang muốn đạp mình.

“Con hổ ngốc!” Tiếng rống giận dữ của Thành Vương truyền khắp đông uyển, mao lão hổ không hiểu chuyện gì bị ném ra, mà chủ nhân được nó anh dũng cứu cũng không có ra tay giúp mình, chỉ trừng mắt nhìn nó bị phịch một tiếng nhốt ngoài cửa.

Tiểu Hoàng không cam lòng cào cửa, tiếng kêu của chủ nhân trong phòng vang lên, từng đợt từng đợt nghe rất kì quái a. Nó nghe một lúc thì thanh âm chủ nhân lại không có yếu đi, dường như càng lúc càng lớn thì phải, vậy thì có lẽ tên kia cũng không có ăn chủ nhân rồi, hay là bọn họ đánh nhau?

Đùng đùng đùng! Không trung vang lên tiếng sấm, không bao lâu sau mưa to trút xuống, Tiểu Hoàng ghé vào hành lang gấp khúc, nhìn hoa cỏ trong vườn bị mưa ướt nhẹp, nghe tiếng kêu trong phòng vẫn không dừng như trước. Từ khi nó lớn hơn chủ nhân, chủ nhân liền không còn ôm nó ngủ nữa, cũng không lo nó bị loại trời dông này làm cho sợ.

Tiểu Hoàng cào cào cây cột màu đỏ, thanh âm két két bị mưa ào ào át mất, ai cũng không chú ý tới nó nên đành thành thật nằm xuống, lẳng lặng nhìn mưa to ngoài hành lang làm bọt nước văng tứ tung. Hổ không ngủ được trên giường lớn, thật sự là tịch mịch như tuyết, oa ô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.