The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 127: 106 (h)


Đọc truyện The Vampire Princess [np, Nữ Công, H] – Chương 127: 106 (h)

Lại là một ngày yên bình khác ở cung điện hoàng gia của Vương quốc Vampire. Loạn lạc đã bao trùm lên mảnh đất này quá lâu và đã tạo nên một nhịp sống vừa hối hả, vừa bất an, rằng không biết chừng sẽ lại có tai họa giáng xuống đầu họ bất cứ lúc nào, cảm giác giống như là bước đi trên một sợi dây thừng vậy. Thế nên không dễ gì mà những tháng ngày này có thể khiến cho lòng mọi người an yên đến thế. Thật đúng là “Công chúa điện hạ ban phước lành đến ngươi” mà!

Những người hầu gái đi dọc cung điện, trên tay bưng những giỏ đồ ngập đầu cần phải đem đi đến phòng giặt là, thì bỗng có tiếng sột soạt và thuỳnh thuỵch như có con vật bốn chân nào đó đang nô đùa giữa sân thu hút sự chú ý của họ. Những người phụ nữ mỉm cười, từ trong ánh mắt họ có thể thấy được niềm hạnh phúc được tạo nên từ những điều rất nhỏ.

– Ngài Alexander hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng nhỉ?

– Có ngài ấy ở trong cung cũng giống như có một đứa trẻ vậy. Không biết là từ khi nào mà chúng ta không còn cảm nhận được loại năng lượng này nữa…

Ở ngoài sân, có một chú chó sói với bộ lông trắng muốt như tuyết mùa đông chí đang đuổi bắt một con bướm hoa bay dập dờn trên không trung. Đối với sói ta mà nói, nó có thể dễ dàng xé toạc đôi cánh màu vàng mỏng tang đó chỉ với một lần vung móng vuốt. Tuy nhiên, nó sẽ không làm thế, bởi vì cùng nhau chơi đùa thì vui hơn là việc ngươi chết ta sống. Chú bướm nhỏ dường như cũng biết là con sói to lớn này sẽ không làm hại đến nó, nên cũng chưa từng bay đi xa.

Alexander trông thấy con bướm đã bay lên khá cao, hai chi trước của nó áp sát xuống đất, hai chi sau lại đẩy mông nhổng lên cao, vào tư thế chuẩn bị vồ mồi. Cái đuôi cong cong phe phẩy phe phẩy qua lại như một ngọn cỏ lau.

Và “grào” một phát, thân nó bật nhảy lên cao, cặp móng vuốt vồ vập về phía trước. Nhưng con bướm thoắt một cái đã né tránh được đòn tấn công, và con sói bự bị hẫng ở trên không trung liền rơi xuống một tấm thảm cỏ mềm mại và thơm mùi lá. Ngay trước đầu mũi của nó là một ngọn bồ công anh với những tán hoa trắng phau nhỏ li ti, tạo thành một quả cầu tuyết tròn vo.

Bướm nhỏ tà tà bay xuống, đậu lên chóp mũi hơi âm ẩm của tuyết lang. Phấn hoa bám trên thân chú bướm rơi ra, bay xộc vào mũi chú sói. Nó khịt khịt mũi, mặt mày nhăn nhó lại, hai cái tai hình tam giác giật phẩy phẩy.

– H-Ha… Hắt xì!!!

Những tán hoa bồ công anh tung bay tán loạn.

Ngày hôm nay yên bình thật đấy…
1

.

.

.

– Hửm? Chủ nhân… đi công tác rồi?

– Ừm, chị ấy cùng anh Kyle đang đi ngoại giao với các lãnh thổ láng giềng lân cận để thoả hiệp một số chuyện quan trọng, chắc là liên quan đến an ninh quốc phòng hay gì đó. Tôi nghe nói là đi tận 5 nước lận. Nhanh thì tuần sau về, còn nếu có trục trặc gì thì là nửa tháng.

Samantha cầm chiếc lược trong tay và chải vuốt tấm lông mịn mượt như bông gòn của Alexander theo chuyển động thẳng nhịp nhàng khắp thân nó. Không rõ từ lúc nào mà cô đã trở thành người chăm sóc thú cưng của Mia, nhưng đây đã trở thành lịch trình hàng tuần của cô tiểu thư ma cà rồng và chàng thần thú sói tuyết được mấy năm nay rồi.

– Thế tại sao chủ nhân lại không đưa tôi đi theo chứ…? Tôi thậm chí còn có thể biến nhỏ thành một con chó cảnh ẵm được trên tay mà…!

– Chị Mia đi công tác bàn chuyện quan trọng, sao lại có thể dắt theo cún cưng của mình đi được? Người ta sẽ cho rằng chị ấy không nghiêm túc đó.

– Nếu vậy thì tôi biến thành dạng người cũng được mà!


– Alex ngốc xít, nội việc chị Mia đem anh Kyle theo là đã khiến cho một số người ghen tức đến nổ mắt rồi, nhưng vì tài ngoại giao của anh ấy nên chị ấy không thể không đem. Nhưng còn Alex cậu, cậu mà đi theo chị ấy thì có khi là bị bắt mất đấy! Chị Mia yêu cậu thương cậu lắm nên mới để cậu ở nhà tận hưởng thảnh thơi đó!

Alexander bị những lời này thuyết phục thì cũng không còn lên tiếng bất bình nữa, thế nhưng đôi tai sói nào đó vẫn cụp xuống, ỉu xìu như bông hoa héo.

– Vậy… tôi có thể ngủ ở trong phòng của chủ nhân mấy ngày này không? Nếu như không ngửi thấy mùi của chủ nhân, tôi…

– Alex…

Samantha hiểu ý của cậu ta.

Năm đó khi Mia bị mắc kẹt ở thiên giới, Alexander đã rơi vào tình trạng rối loạn lo âu trầm trọng. Cậu ta liên tục gầm gừ cáu bẳn, hung dữ bột phát, và nhe nanh múa vuốt đe doạ bất cứ kẻ nào tiếp cận cậu, và không có một giây nào là buông lỏng cảnh giác. Alexander tựa như một con thú hoang mất kiểm soát thực thụ, vô cùng nguy hiểm. Samantha đã từng bị cậu cắn đứt cả bàn tay cơ mà.

Nhưng Alexander chưa bao giờ tiết lộ chuyện này cho Mia, rằng cậu không thể rời xa cô quá lâu, rằng cậu sẽ không ổn nếu như không ngửi được mùi hương của cô mỗi ngày. Cậu không muốn cô biết được bộ dạng chó điên đó của cậu. Cậu chỉ muốn mãi mãi là một chú sói ngoan ngoãn và độc lập tự cường trong mắt chủ nhân mà thôi.

– Tôi hiểu rồi.

Nói đoạn, Samantha lấy ra sợi dây chuyền đeo trên cổ ẩn bên trong ngực áo. Hoá ra treo trên sợi dây là một chiếc chìa khoá.

– Đây, giao cho cậu chìa khoá phòng của onee-sama. Nhưng mà nhớ là đừng có nghịch phá đồ đạc trong phòng chị ấy đó, nghe chưa?

Nhìn thấy chiếc chìa khoá treo lủng lẳng ở trước mặt, đôi mắt vàng kim của Alexander đang từ ủ rũ ảm đạm bỗng chốc sáng rỡ lên như thấy vàng.

Mọi khi, hầu như ngày nào chủ nhân cũng sẽ ngủ cùng với ai đó, cậu chẳng có nổi một chân chen vào. Nhưng bây giờ, cậu cuối cùng cũng có thể độc chiếm phòng của chủ nhân rồi muahahahaha!!!

Nhưng việc mà Alexander đã không ngờ tới, chính là, nước đi này của cậu, theo một cách nào đó, là sai lầm rồi.

.

.

.

– Cung nghênh điện hạ trở về ạ!

Đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay hộ tống đang giơ ra của quý ông tóc màu nước một cách đầy tao nhã, thiếu nữ bước chân xuống xe ngựa, làn tóc đen thẳng như suối mơ hơi lắc lư theo chuyển động, cùng cặp mắt xanh thẫm tựa như khảm đá quý lúc này lại ánh lên tia vui vẻ khác thường.

– Mọi người miễn lễ! Vì đàm phán thành công, ta ban thưởng cho tất cả cung nhân cùng đội kỵ sĩ, vệ binh trung thành của ta nửa tháng bổng lộc, kèm một tháng nghỉ phép bất cứ lúc nào!

– Tạ ơn đại ân điển của công chúa điện hạ!!! Điện hạ anh minh!!!


Chuyến đàm phán đã thành công mĩ mãn. Hiện tại trong tay cô đã sở hữu năm bản hiệp ước hoà bình biên giới của năm nước láng giềng, trong đó, Lãnh địa Sói – Lang Lãnh, đồng ý quy phục và trở thành chư hầu. Bốn nước còn lại, lần lượt là Rừng Thiêng – Vương quốc của tộc Elf; Lamina – Vương quốc của tộc Thú nhân; Oniyama – Lãnh địa tộc Quỷ một sừng; Sirenia – Vương quốc giáp biển ma của tộc Người cá, sẽ chấp nhận quy thuận chỉ sau khi cô đạt được một vài điều kiện.

Để khôi phục lại Đế vị của Vương quốc Vampire, cô cần phải có sự công nhận của ít nhất là năm nước này.

Ngày đó không còn xa nữa rồi.

Đúng lúc cô đang thả hồn vào trong sự thoải mái và thân thuộc của quê nhà sau một thời gian ở ngoại quốc, thì có tiếng gọi hớt hải của một cô gái vọng ra từ trong toà nhà.

– Onee-sama…!! Onee-sama!!!

Mia nhìn thấy Samantha, với vẻ mặt biến sắc và hốt hoảng.

– Chị cuối cùng cũng về rồi…!! Alex cậu ấy…!!

– !!!

Mia tức tốc chạy như bay vào trong nhà.

– Alex!

Cô mở tung cửa phòng ra và gọi tên chàng sói tuyết của mình, lại không ngờ đến một cỗ hương ngọt vô cùng nồng đột ngột xộc lên mũi khiến cho cô phải xây xẩm mặt mày.

Bên trong phòng là một mớ vải vóc, quần áo vương vãi khắp nơi. Đặc biệt, ở trên giường lại có một ngọn núi làm từ quần áo của cô.

Mia chạy lại và bới đống vải đó ném xuống, cuối cùng tìm thấy chàng trai tóc trắng đang run rẩy cuộn tròn người, tai và đuôi sói lộ ra, hơi thở thì hổn hển, mồ hôi rịn ra khắp cơ thể cậu.

Mia sờ vào trán của Alexander, và ngay lập tức rụt về như thể bị giật mình.

Nóng quá rồi…! Cơ thể cậu ta cứ như một hòn than đã bị hơ lửa vậy…! Thảo nào trên đường trở về cô cứ cảm thấy gai gai khó chịu trong người, nhưng cảm giác vui mừng vì ký hiệp ước thành công lấn át đã làm cho cô bỏ quên mất điều đó.

Đối với tuyết lang mà nói, sở hữu cỗ thân thể mang tính hàn, vốn là nên sống ở nơi có khí hậu lạnh và có tuyết, thì chỉ cần là một cơn sốt nhẹ cũng đã khiến cho toàn thân vô lực. Nếu như là sốt cao, nhiệt độ cơ thể trở nên quá nóng, thì chính là nguy hiểm tới tính mạng.

Tệ hơn là, cậu ta lại còn đang phát tình.

– Alex! Mau tỉnh! Ta đưa em lên núi tuyết!

Thiếu nữ lay lay người chàng trai hòng đánh thức cậu tỉnh ra khỏi cơn mê man. Đôi mắt vàng kim khẽ động, cuối cùng khó khăn mở ra.


– Ưm… Sao lại… có tận hai chủ nhân… Không… là ba… Ơ…? Sao tự nhiên lại có nhiều chủ nhân thế này…?

Cô vỗ vỗ má cậu, gọi một lần nữa:

– Alex, nhìn thật kĩ vào!

Lúc này, hoang mang lấp đầy trong mắt cậu mới được xua tan. Giọng nói yếu ớt nhưng vẫn cố reo lên:

– Là chủ nhân…! Chủ nhân về với Alex rồi…!

– Em bị sốt cao rồi, ta phải ngay lập tức đưa em lên núi tuyết dưỡng bệnh. Không còn đủ sức để biến hình nữa đúng không? Nào, choàng tay lên cổ ta, ta bế em.

Cô kéo cánh tay cậu gác lên vai mình. Cô đỡ lấy lưng cậu, tay còn lại của cô luồn qua dưới đầu gối cậu, chuẩn bị dùng lực bế cậu khỏi giường.

Ấy vậy, cánh tay choàng trên cổ cô lại kéo về phía ngược lại và giữ chặt cô khư khư ở lưng chừng, khiến cô không nhúc nhích được.

– Alex…?

– Alex… không đi đâu hết… Alex… muốn ở lại đây…

– Em mà không lên núi tuyết là em sẽ chết thật đó!

– Không đi… Không đi đâu… Ở đây có mùi của chủ nhân… Em sẽ chết nếu không có mùi của chủ nhân…

Vừa gượng nói, cậu vừa cọ mũi vào sâu trong cổ Mia mà tham luyến hít hà. Hơi thở nóng hổi của cậu phà vào da thịt, ngứa ngáy vô cùng.

– Chủ nhân… Mùi của chủ nhân… Thơm quá…

Alexander há to miệng, một phát một bất ngờ cạp cô một ngụm, vừa gặm cắn vừa liếm láp tựa như đang si mê tận hưởng một khúc xương ngọt ngào.

Mia khẽ kêu lên một tiếng, sau vài giây nghĩ ngợi thì chỉ còn có thể chậc lưỡi bất lực.

– Người đâu! Chuẩn bị cho ta một thùng nước đá!

Đã đến nước này thì đành chịu vậy.

.

.

.

Thân ngập trong làn nước đá lạnh ngắt, chàng trai dần dần trở về với thực tại sau cõi mộng mị. Thiếu nữ ngồi bên cạnh thùng gỗ để ý thấy cậu tỉnh lại liền nhổm người dậy.

– Alex, em tỉnh rồi! Cảm thấy đỡ hơn chưa?


Vừa hỏi, cô vừa sờ tay lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.

– Hừm… Vẫn còn hơi âm ấm, nhưng đã hạ nhiệt nhiều rồi. Có lẽ còn là do cơn động dục nữa.

– Chủ nhân… Em xin lỗi chủ nhân…

Alexander sụt sùi, hai con mắt óng ánh nước, dáng vẻ buồn thiu và có lỗi trông đến là tội nghiệp.

– Sao lại xin lỗi thế? Là ta phải xin lỗi em mới đúng, vì đã để em bệnh thành ra thế này. Ta tồi quá…

Trước lời tự trách của Mia, Alexander lắc đầu nguầy nguậy như cái mũi khoan, mặc kệ cho cử động mạnh khiến cho cậu chóng mặt hoa mắt cả lên. Những giọt nước đọng trên tóc cậu vẩy tung toé ra xung quanh.

– Chủ nhân không tồi! Chủ nhân là chủ nhân tốt nhất trên đời…! Chỉ là chủ nhân à… Alex nhớ người lắm… Alex muốn được như bọn họ… Muốn được ở cùng với chủ nhân nhiều hơn, muốn được chủ nhân sủng ái…! Chẳng lẽ… Alex đã hết giá trị với chủ nhân rồi? Nếu… nếu là như vậy, Alex thà bệnh chết còn hơn!! Để cho chủ nhân bớt đi gánh nặng— A a a ui da…!! Chủ nhân, đau…!!!

Mia buông tay ra khỏi vành tai của Alexander, lúc này đã đỏ lên một mảng và hơi sưng tê vì mới bị nhéo. Cô thở hắt ra một hơi, mí mắt hơi rủ xuống, buồn man mác.

– Alex, khi biết được tin em đổ bệnh, em có biết là ta đã lo đến quên cả thở hay không? Suốt quãng đường chạy đến tìm em, ta liên tục mắng nhiếc bản thân vì đã quá thất trách. Lỡ như em có mệnh hệ gì, ta sẽ tự trách mình cả đời.

– Chủ nhân…

Alexander ngẩn người ra. Không. Cậu không muốn nhìn thấy cô với vẻ mặt đó đâu.

Rồi Mia dịu dàng xoa đầu cậu. Tuyết lang được vỗ về liền bỏ xuống được mấy phần căng thẳng và nép mình sâu vào trong hơi ấm từ lòng bàn tay của thiếu nữ.

– Ta thừa nhận đó là lỗi của ta khi đã khiến cho em cảm thấy mình như bị bỏ mặc, nhưng vì lâu nay ta bận quá. Bình thường ta đều vùi đầu vào trong công việc, quên mất mọi thứ xung quanh. Những lúc ấy, chính là mọi người đã chủ động tìm đến ta. Còn Alex, em vừa khờ khạo, nhưng đồng thời lại tốt bụng biết bao. Em không tranh giành, luôn biết nhường nhịn, và luôn là một chàng trai ngoan ngoãn của ta. Nhưng cũng chính vì vậy mà em chịu thiệt thòi. Nhớ kĩ, Alex, từ giờ về sau, khi em cần sự chú ý của ta thì cứ mạnh dạn đến tìm ta. Ta sẽ không từ chối em.

Alexander tròn mắt nhìn cô mà không nói gì cả. Mia lấy làm lạ, nghĩ trong đầu rằng liệu lời cô nói có quá mức khó hiểu đối với cậu hay không.

Ngay khi cô vừa tính mở miệng ra hỏi cậu, thì chàng trai đột nhiên chồm người tới, hai tay vịn lên thành thùng gỗ, đầu rướn lên, và lấy trộm đi một nụ hôn của cô. Chỉ là một nụ hôn dịu dàng, môi chạm môi đầy thuần khiết và trong sáng, nhưng thiếu nữ lại cảm nhận được từng dòng xung rung động đang chạy qua tim. Bỗng chốc, tất cả những gì mà cô nghe được bên tai lại là nhịp tim “thình thịch” của chính mình.

– Vậy tức là… em có thể làm thế này với chủ nhân phải không ạ?

Mia nhất thời bị cứng họng, nên thay vì thốt ra thành lời, cô chỉ gật đầu.

Sau cái gật đầu trong sững sờ của cô, Alexander lại một lần nữa tiến tới với một nụ hôn, nhưng lần này, cậu dùng lưỡi cậy mở hàm răng của cô gái, rồi xông vào chiếm hữu lấy từng ngóc ngách ở bên trong miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô hoà vào điệu nhảy ướt át.

Quấn quýt cho đến tận lúc cạn kiệt hơi thở, bờ môi bóng bẩy nước bọt của cả hai mới tách ra trong sự thở gấp nhằm bù vào lại thật nhiều dưỡng khí đã nuốt mất.

– Cả thế này… bất cứ lúc nào em muốn, với chủ nhân sao?

Không đợi cho Mia kịp lên tiếng trả lời, Alexander đã cầm tay cô đặt lên trên đầu ngực mình. Thân nhiệt lạnh như đá đột nhiên tiếp xúc với một luồng hơi ấm mềm mại như vậy làm cho cậu bật ra một tiếng than nhẹ, nghe vào mà nhộn nhạo hết cả lòng.

– Cả thế này nữa… Được mà đúng không chủ nhân…?

Chàng trai với mái tóc ngắn lộ gáy màu trắng như tuyết ngẩng đầu lên, mắt vàng ẩm ướt và nồng đượm tình ý nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, biểu cảm cún con trên mặt tựa như đang cầu xin, vừa đáng yêu không thể cưỡng nổi, mà cũng vừa gợi cảm một cách rạo rực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.