Đọc truyện Thề Ước Thầm Lặng – Chương 23
Bình minh đến và mây mù bao trùm cả vùng đất, dấu hiệu cho thấy mùa hè sắp thế chỗ mùa xuân ở Scotland hiển hiện khắp nơi trong không khí. Lũ ngựa hít thở hồng hộc khi phổi của chúng gắng gượng theo kịp tốc độ chạy mà các chủ nhân yêu cầu.
Không người nào trong số họ ngủ được sau khi hay tin mụ Grainna đã lấy lại tuổi trẻ và quyền năng của mình.
Thế giới lao vụt qua Todd với một tốc độ đáng báo động. Không phải tốc độ tám mươi dặm một giờ của chiếc Mustang, mà là tốc độ ngựa phi nước kiệu trên những ngọn đồi trù phú của một vùng đất mà mới cách đây mấy tháng, anh chỉ biết đến sự tồn tại của chúng trên bản đồ.
Khi lao về nơi chỉ Chúa mới biết là đâu, dòng suy nghĩ của anh đều hướng về Myra. Cô chờ anh trở về từ cuộc chiến, họ phải cố gắng kết liễu tính mạng của một con ác quỷ mà anh không hề biết đến, cho tới khi Myra từ trên trời rơi xuống.
Giờ đây, ở bên cạnh bố vợ và hai anh vợ mới, Todd đang phi ngựa tới một nơi mà anh không thể ngừng nghĩ rằng nó sẽ chấm dứt cuộc sống của mình.
Trong suốt những năm làm cảnh sát, anh chưa bao giờ cảm thấy sự hãi hùng và do dự phủ bóng đen lên tâm hồn cùng trái tim mình như lúc này. Có phải sự xuất hiện của Myra bỗng chốc mang lại cho anh mục tiêu sống hay số phận đã định họ sẽ chỉ là những linh hồn trôi dạt chia sẻ với nhau vài đêm đầy đam mê?
Anh liếc nhìn Duncan. Vợ anh ta đang chờ ở nhà với một đứa bé chỉ còn vài ngày nữa sẽ chào đời, khuôn mặt anh ta mang vẻ kiên định của một người đàn ông quyết tâm ra trận.
Lúc nào cũng vui vẻ và đầy sức sống, Fin ngồi thăng bằng và lạnh lùng trên lưng ngựa. Thỉnh thoảng anh ta sẽ liếc trái liếc phải và cười toe toét. Tự phụ. Bất cần.
Todd nhận ra vẻ mặt đó. Anh từng nhìn thấy chúng trước khi quan tâm liệu mình có sống sót sau trận chiến hay không. Rồi có lần anh bắt gặp Fin khi anh ta không nghĩ có người đang để ý. Một vẻ mặt hoàn toàn khác.
Ông Ian có lẽ mang nhiều gánh nặng nhất, người có nhiều thứ để mất nhất trong số bọn họ. Một người cha, một người chồng, địa chủ của cả một vùng đất, ông có thể không phải là vua Scotland, nhưng kết quả của trận chiến này đè nặng lên ông như thể ông sắp chiến đấu cho cả một quốc gia.
Todd chiếm thứ bậc thấp, và anh biết điều đó. Anh biết những người đàn ông này sẽ khiến anh nhừ tử nhanh chóng nếu đánh nhau theo kiểu trung cổ, nhưng anh vẫn cưỡi ngựa bên cạnh họ, hy vọng và cầu nguyện mình sẽ sống sót trở về.
Ông Ian giơ bàn tay đeo găng lên. Họ dừng ngựa lại theo lệnh của ông.
Ông Ian nhảy khỏi ngựa, thò tay xuống đất và bốc lên một nắm đất. Todd quan sát ông ném đống cát bụi lẫn vào sỏi đá đó. Thay vì rơi xuống cách đó vài bước, nắm đất khựng lại giữa không trung, bay lả tả theo chiều dọc và rơi thành một hàng trên mặt đất dưới chân họ.
Một rào chắn vô hình và hoàn toàn không thể dò được ngăn cách họ với nơi mụ Grainna đang xây dựng pháo đài.
“Cái quái gì vậy?”, Fin ca thán.
Ông Ian liếc nhìn bầu trời nơi chú chim ưng của ông đang sải cánh bay, trên chướng ngại vật mà mụ Grainna đã tạo ra. Ông gọi con chim và bảo nó quay lại.
“Giờ thì sao?”
“Họ nhìn thấy gì?”, Simon hỏi ngoài vòng tròn.
“Có một bức tường vô hình ngăn họ tiến xa hơn.”
Bà Lora ngồi trong vòng tròn với nhóm phụ nữ, tay nắm chặt nhau. Ông Ian đang trò chuyện với bà.
Sáng nay họ đã cố gắng xâm nhập vào trong đầu và mắt của mụ Grainna, nhưng quyền lực mới hồi phục của mụ quá mạnh mẽ. Đến cả Steel cũng mạnh hơn họ tưởng. Những nỗ lực của họ với hắn trở nên vô ích.
“Làm thế quái nào bây giờ?”, Liz thở ra đầy chán ghét.
Cian ra hiệu cho Simon, “Em thử kết nối đi. Các tổ tiên đã bảo rằng chúng ta cần dùng toàn bộ sức mạnh để chiến thắng”.
Simon lắc đầu. “Họ ở quá xa. Làm sao em có thể?”
“Em phải thử chứ!”
Lizzy mở mắt ra. “Hai đứa đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Simon rụt rè liếc nhìn Cian. “Ý con là, con không…”
“Làm sao em biết nếu không thử chứ?”, Cian nài nỉ.
Mắt Simon đảo qua đảo lại giữa mẹ và bạn. “Con cần phải vào trong vòng tròn.”
“Gì?”
“Vòng tròn. Mở nó ra và cho con vào.”
“Simon.” Lizzy thở dài. “Không phải lúc này đâu.”
“Elizabeth.” Myra nhảy dựng lên trước tông giọng của em trai. Cian nói giống hệt Fin. “Simon có thể giúp đỡ. Em ấy có khả năng nhìn xuyên qua mắt động vật. Nếu con chim ưng có thể vượt qua rào cản của mụ ta thì chúng ta có thể dùng năng lực của Simon. Hãy cho em ấy vào và khép vòng tròn lại.”
Đó không phải là một yêu cầu. Họ nhận thấy giọng nói quả quyết của cậu. Cậu không muốn lời nói của mình bị lờ đi.
Tất cả bọn họ cùng chứng kiến khoảnh khắc Cian trở thành đàn ông, hay ít nhất cũng thấy trước hình mẫu đàn ông mà một ngày cậu sẽ trở thành. Một cảm giác tự hào nảy nở trong lòng Myra.
Khi đã ở trong vòng tròn, Simon nắm tay những người khác, mặt nghiêm túc. Tay cậu run rẩy. “Hãy nghĩ đến con chim ưng”, Simon hướng dẫn họ.
Họ nhắm mắt vào.
Tất cả bọn họ cùng quan sát con chim ưng. Todd chờ ông Ian báo lại thông tin từ nhóm phụ nữ.
Cha vợ anh thở dốc sửng sốt.
“Gì vậy?”
“Simon đang cố gọi con chim ưng.”
“Simon?”, Fin hỏi.
“Aye.”
Con chim lượn vòng tròn, rõ ràng nó đang vô cùng đau đớn. Mắt nó đảo giữa ông Ian và Fin. Rồi không báo trước, nó chúi xuống, cố tình đậu trên vai Fin.
Fin nao núng, ngay lập tức quay đầu đi, cái mỏ sắc như dao của nó chỉ cách mắt anh vài phân, móng vuốt của nó bấu vào để giữ thăng bằng.
Gần như ngay khi vừa đậu xuống, nó lập tức rời đi, bay lên trời và lượn quanh nhóm đàn ông trước khi biến mất sau bức tường vô hình.
“Cái quái gì vậy?”
“Chết tiệt.”
“Em có cảm thấy nó không?”, Cian hỏi Simon, nhưng nhóm phụ nữ trả lời là có.
Simon nhìn qua con mắt của chú chim. Mặt đất phía dưới ở xa một cách đáng sợ. Cậu duỗi ngón tay trong bàn tay mẹ và Amber, cảm nhận móng vuốt của con vật chạm vào da mình. Thị lực của cậu tinh tường hơn bao giờ hết. Cậu có thể nhìn thấy cả những con vật nhỏ nhất đang chui lủi bên dưới. Mặc dù con chim ưng nhận thấy chúng, nó không thuận theo khao khát đi săn của mình mà tuân theo ý chí của Simon.
Nó đã tìm được chỗ đậu trên một cành cây, nhìn xuống khoảng sân nơi đám đàn ông tụ tập và đang chuẩn bị ngựa.
Mụ Grainna đứng chính giữa sân, quả cầu thủy tinh trong suốt của mụ đặt trên một cái bục, ánh nắng nắm bắt được vẻ đẹp đó và vẽ nên một vòng hào quang óng ánh tuyệt mỹ.
Một kỵ sĩ đang làm phiền con ngựa của mình bằng cách cố trèo lên lưng nó, khiến nó tránh ra, đi sát vào bục. Mụ Grainna giơ tay lên, đánh ngã kỵ sĩ. “Đưa con quái vật đó lùi lại!”
Mụ ta xem xét quả cầu thủy tinh. Simon lao xuống nhưng tránh khỏi tầm mắt mụ. Bên trong quả cầu, cậu thấy Fin và những người khác. Tay ông Ian đặt trên rào cản, lưng ép vào nó, cố di chuyển thứ ông không thể lay chuyển.
“Mụ ta đang quan sát nhóm đàn ông qua quả cầu thủy tinh”, Simon bảo những người còn lại trong phòng.
“Con có thấy mụ ta chặn họ lại bằng cách nào không?”
“Không, nhưng con nghĩ nó có liên quan tới việc mặt trời chiếu vào quả cầu. Mụ ta liên tục la hét bảo đám đàn ông lùi lại.”
“Con nghe được mụ ta à?”
“Phải, này, Myra, không phải dì bảo cha dì có thể bắn chớp từ ngón tay hoặc bằng suy nghĩ sao?”
Simon đưa con chim lên một chỗ đậu cao hơn và kiềm chế tiếng kêu của con vật.
“Ông có thể.”
“Nếu quả cầu của mụ ta biến mất thì có thể mụ Grainna sẽ không nhìn thấy họ được nữa. Điều đó sẽ có ích phải không?”
“Cũng chẳng có hại gì.”
“Bà Lora, bà hãy bảo ông Ian hướng tia sét vào khoảng…”, Simon nghiên cứu mảnh đất bên dưới chú chim ưng, “qua bức tường khoảng sáu mét về phía mặt trời.” Cậu hy vọng tính toán của mình chuẩn xác.
Simon xoay cổ con chim lại. Chỗ đậu của chú chim giúp Simon dễ dàng nhìn thấy cả nhóm người của Fin lẫn mụ Grainna. Cậu liếc nhìn ông Ian, người đang gật đầu khi bà Lora nhắc lại hướng dẫn của cậu.
Ông Ian dang tay ra. “Chúng ta sẽ bị ướt một tí đấy.”
Simon nở nụ cười, bất chấp cảm giác nôn nao đang khuấy đảo trong bụng.
Sấm rền vang trên đầu cậu. Chú chim và lũ ngựa bắt đầu kinh hãi. Simon muốn vươn tay ra và an ủi chúng, nhưng khi cậu thử làm thế, cậu cảm thấy khả năng kiểm soát con chim ưng của mình giảm sút đi. Cậu đành ở yên trong thứ vũ khí có cánh đó và tiếp tục quan sát.
Đang dựa vào tấm khiên vô hình, Todd bị trượt chân và ngã xuống.
Simon nghe thấy một tiếng hét trong khoảng sân của mụ Grainna. Cậu quay lại và chứng kiến mụ Grainna vẫy tay điên cuồng, những người bên trong vội chạy tan tác ra rìa sân. “Khả năng kiểm soát của mụ Grainna đang bị phá vỡ, hãy bảo ông Ian tăng mây lên.”
Tia chớp cắt ngang bầu trời kèm theo một tiếng đùng đoàng. Simon giật mình và con chim ưng kêu ré lên.
Simon thấy tia sáng mạnh mẽ đó trượt mục tiêu. “Đi về hướng mặt trời thêm một mét nữa.”
“Một mét về phía mặt trời”, bà Lora nói to.
Tia chớp đến gần hơn nhưng vẫn trượt. Cả khoảng sân náo loạn. Mụ Grainna quay ngoắt lại, tìm kiếm.
Những hạt mưa lớn bắt đầu trút xuống.
“Thêm mười lăm phân nữa”, Simon hét lên qua tiếng ồn của con bão đang bao vây chú chim.
Sấm rền vang, tia chớp rạch ngang bầu trời. Cảm giác được chuyện đang xảy ra trễ mất một phần nghìn giây, mụ Grainna quay sang quả cầu để cố gắng di chuyển nó ra khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng thay vào đó, mụ chứng kiến nó vỡ tan thành hàng nghìn mảnh.
“Yeah! Hu ra!”, Simon hét lên, vung tay lên trời, nắm chặt những người khác.
Chú chim ưng rít lên cùng với tiếng kêu của Simon.
Mụ Grainna ngay tức thì quay phắt về hướng của nó.
“Ôi, khỉ thật!”
“Simon!”, mẹ cậu quát.
“Con cần ẩn thân.” Simon lờ mẹ đi, bảo con quái vật di chuyển. Cậu cảm nhận mạch đập của mình tăng tốc cùng luồng adrenalin của con chim. Một tia chớp khác làm những người trong sân phân tâm, nhưng mắt mụ Grainna vẫn dõi theo Simon bên trong con chim. Mụ hét lên gọi Steel.
Khi con chim ưng đã an toàn đậu xuống cánh tay ông Ian, Simon mở mắt ra.
Liz tập trung vào con trai và hốt hoảng thở dốc. Mắt cậu đã biến đổi hình dạng thành mắt một chú chim ưng, sắc bén và vô cùng kiên định. Màu mắt xám hòa với màu xanh dương. Hậu quả vô cùng chấn động. Không phải con người.
Phải chớp mắt vài cái nó mới trở lại bình thường.
“Bằng cách nào vậy?”, Liz ngỡ ngàng hỏi.
“À…”
“Chúng ta không có thời gian giải thích đâu. Simon, cháu đã thấy gì?”, bà Lora ra lệnh cho họ.
Steel quan sát qua đôi mắt của một con diều hâu, mụ Grainna đứng bên, xoắn tay và đi đi lại lại. “Nhóm anh em nhà MacCoinnich đến từ phía tây.”
“Những người khác thì sao?”
“Tôi không nhìn thấy họ.”
“Tìm chúng đi!” Mụ ta phóng ra khỏi phòng. Nhóm lính đầu tiên Grainna giáp mặt bị mụ ta ra lệnh chặn Fin và Duncan lại. Họ hấp tấp lao đi theo lệnh mụ. Vài giây sau, họ cưỡi ngựa rời khỏi sân về hướng mụ ta chỉ.
Mụ ta dang tay về phía bầu trời, một tiếng sấm rền vang to đến mức làm rung chuyển các viên gạch trên tường.
À, phải, sức mạnh của mụ ta đã quay trở lại, và luồng sức mạnh ấy đang chảy trong huyết quản của mụ ta quyến rũ một cách ngọt ngào. Mụ nhếch mép cười, đứng ở rìa sân rống lên ra lệnh cho những người còn lại đang chuẩn bị ra trận. Dù mụ rất muốn tự tay kết liễu mạng sống của từng tên MacCoinnich, nhưng điềm báo cho biết mụ sẽ thất bại nếu quyết tâm làm việc đó vào ngày hôm nay.
Hôm nay, mụ sẽ khiến chúng tan tác, những kẻ sống sót sẽ quay lại pháo đài cùng đám phụ nữ quý giá của chúng và mụ sẽ đi theo. Ở đó, mụ sẽ trả thù cả gia đình chúng, từng đứa một, hút hết năng lượng và sức sống khỏi cơ thể chúng.
Con chim ưng mà Grainna đã thấy lúc trước thu hút ánh mắt của mụ. Con mắt của nó dõi theo mọi cử động của mụ. Mụ nhấc tay lên triệu hồi ngọn lửa.
“Nhóm đàn ông chia ra. Fin và Duncan đã rút kiếm và…”
“Và làm sao, Simon. Họ đang làm gì?”
Câu hỏi hoảng loạn của dì Tara nhắc nhở cậu về cảm giác yếu đuối mà tất cả bọn họ đều cảm thấy khi ở nơi xa xôi này. Cậu nghĩ về dì, đứa con chưa chào đời của dì, và trách nhiệm thuật lại chuyện đang xảy ra trước mắt câu bên trong con chim ưng. “Họ đang… đánh nhau.”
Cậu nghe tiếng mẹ cười.
“Duncan, eo.”
“Sao?”, nhóm phụ nữ kêu lên.
“Chú ấy đã chặt cổ gã đầu tiên.”
Simon liếc về phía Fin, kiếm của chú va vào kiếm của một gã khác, khiến chú nhanh chóng bị ngã ngựa. Sau lưng chú, một kẻ khác dùng tên nhắm bắn. Tim Simon nhảy lên trong lồng ngực. Cậu muốn lên tiếng cảnh báo nhưng biết rằng tiếng kêu của cậu sẽ chìm nghỉm trong cơn bão mà ông Ian đã gọi tới.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?”, giọng dì Tara trở nên hoảng hốt. “Nói dì biết mau, Simon, dì không muốn hỏi chú Duncan. Dì sợ làm chú ấy phân tâm.”
Bên dưới cậu, tay Duncan vung lên trời và một quả bóng lửa đập vào tên đàn ông cầm cung khiến hắn ta chết cháy.
Một người đàn ông tiến tới sau Duncan, chú ấy đánh trả kẻ thù bằng lưỡi kiếm của mình. Simon không có thời gian thuật lại chuyện đang diễn ra.
“Ôi, Chúa ơi!”, Tara kêu lên.
Tất cả cùng ngước lên. Mặt dì Tara đã đổ đầy mồ hôi, mắt mở to và hơi thở nghẹn lại.
Dì gập người xuống, ôm bụng và tất cả bọn họ cùng rơi xuống sàn.