Đọc truyện Thế Tử Phi Phúc Hắc – Chương 37: Thất Vọng Đau Khổ
Một di nương kêu khóc đừng làm hại con bà ta, điều này vô cùng thuyết phục.
Vân Lễ và Tuần Phong cùng nhìn về phía Tần Phương Nghi, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị hai bàn tay lạnh lẽo siết chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Ta thật sự không biết tờ giấy kia là gì, có người đã âm thầm đặt nó trên người ta!” Thủy Linh Lung tỏ vẻ nghi ngờ nói, mọi ánh mắt dò xét đồng loạt rơi xuống đầu Triệu ma ma.
Khi bà ta đang kéo Thủy Linh Lung thì tờ giấy rơi ra, bà ta là tình nghi lớn nhất, mà chủ tử của bà ta lại là Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Lung đi tới trước mặt Vân Lễ, hắn đưa tờ giấy cho nàng, nàng nhận lấy, sau khi nhìn kĩ thì nhíu mày: “Chữ viết này…!Nhìn rất quen!”
Nàng đưa cho Lão phu nhân, Lão phu nhân không nhìn ra manh mối gì nhưng Vương ma ma luôn chăm chỉ luyện chữ lại biến sắc.
Bà nói thầm bên tai Lão phu nhân mấy câu, Lão phu nhân lập tức nổi trận lôi đình: “Mang sách đến đây!”
“Vâng!” Vương ma ma khom người lui xuống, lúc trở lại đã cầm thêm một cuốn “Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh”.
Lão phu nhân ném cuốn Kinh Phật và tờ giấy cho Thủy Linh Khê, đúng vậy, ném, có thể thấy được bà tức giận đến mức nào.
Thủy Linh Khê tập trung nhìn qua, bỗng sững sờ.
Tại sao lại như vậy? Sao chữ viết trên tờ giấy và trên cuốn Kinh Phật lại giống nhau như đúc? Nhưng rõ ràng nàng không cho người viết thư tình mà!
Thủy Linh Lung nghiêm mặt nói: “Nhị muội, Kinh Phật là ngươi chép, như vậy tờ giấy này cũng là ngươi viết, thì ra người muốn hủy danh tiết của ta là ngươi! Muốn để Chu di nương làm người chịu tội thay cũng là ngươi!”
Hô hấp của Thủy Linh Khê gần như dừng lại, nàng ta không chút suy nghĩ thốt ra: “Không phải! Kinh Phật không phải là ta chép! Là Bạch Lan chép! Ta không biết chữ trên trên tờ giấy là chuyện gì.
Bạch Lan, là ngươi hãm hại ta phải không?
Triệu ma ma không hiểu, rõ ràng bà ta đã nhét tờ giấy La Thành viết vào tay áo Đại tiểu thư, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành Bạch Lan viết? Bà ta bỗng nhớ lại rằng sau khi mình ra tay, Đại tiểu thư có quay lại đi vệ sinh, chẳng lẽ khi đó Đại tiểu thư đã thấy được động tác mờ ám của bà ta, cũng đã kịp thời thay đổi tờ giấy? Nếu là như vậy, Đại tiểu thư kia đúng là đáng sợ! Rõ ràng nàng đã nhìn thấu âm mưu này ngay từ đầu nhưng không thèm phá, lại đợi đến tận khi Phu nhân kéo Chu di nương xuống nước mới phản kích lại.
Đây là ván cờ phu nhân bố trí, nhưng từng bước từng bước một đều đi theo ý của nàng.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu ma ma liền rùng mình.
Lão phu nhân tức đến nỗi suýt hộc máu: “Được, được được! Đây chính là cháu gái ngoan của ta! Nói cái gì mà cả đêm khó ngủ, chép một cuốn Kinh Phật cầu phúc cho ta, thì ra là mượn tay người khác làm cho mình.”
“Bà nội…!Con …” Hết rồi, hết rồi, mặt mũi trong nhà đều mất hết rồi, chỉ riêng tội bất kính với tổ mẫu cũng đã đủ để phá hủy hình tượng của nàng ta.
Tần Phương Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1] trừng mắt nhìn con gái một cái.
Bảo nàng ta chép Kinh Phật, nàng ta lại lười biếng, bây giờ thì tốt rồi, chọc Lão phu nhân tức giận không nói, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ý nói yêu cầu nghiêm khắc với người khác chỉ mong muốn họ được tốt hơn.
Khi Thủy Linh Lung gặp khó khăn, Vân Lễ gấp rút muốn biết sự thật, nhưng đối tượng biến thành Thủy Linh Khê, hắn lại không có chút kiên nhẫn nào.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Thủy Thượng Thư xử lý việc nhà đi, ta và Tuần thế tử cáo từ trước.”
“Điện hạ! Điện hạ! Ngài hãy nghe ta giải thích! Ta không sai khiến ai hãm hại Đại tỷ cả! Ta không biết gì hết! Điện hạ! Điện hạ, ngài hãy tin ta! Ta thật sự không làm, điện hạ!” Thủy Linh Khê kéo tay áo Vân Lễ lại, gương mặt tuyệt mỹ đầy nước mắt khiến người ta nhớ đến cảnh nước Giang Nam lúc sáng sớm, quyến luyến dịu dàng, làm người ta rung động.
Người bình thường đều khó chống lại sự quyến rũ này.
Song, Vân Lễ chỉ lạnh nhạt hất tay nàng ta ra: “Hôm khác ta lại đến!”
Nhưng không phải đến thăm Thủy Linh Khê.
Cả người Thủy Linh Khê như bị rút hết sức lực, ngồi sững trên mặt đất.
Lần này thật sự xong rồi, Thái tử chán ghét nàng ta rồi…
Tuần Phong tiếc hận thở dài, lần đầu tiên gặp Thủy Linh Khê hắn có cảm giác rung động rất sâu sắc, nhưng sau khi trải qua chuyện này hắn lại thấy nàng ta thật sự không có đầu óc, nàng ta tính kế người ta khác không sai, sai ở chỗ bị tính kế, trở thành kẻ trong ngoài không được lòng người.
Trái lại, Thủy Linh Lung một lần nữa khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Gió lạnh thổi qua, những nữ nhân trong viện đều run lẩy bẩy, chỉ có nàng kiêu ngạo đứng đó, vẻ mặt trước sau như một, bình tĩnh ung dung.
Nữ nhân như vậy hoặc là tự cao tự đại, hoặc là quá cố chấp, nhưng bất kể là loại nào, Tuần Phong hắn đều cảm thấy hứng thú.
Vân Lễ và Tuần Phong vừa đi, Vương ma ma liền giải tán đám hạ nhân.
Thủy Hàng Ca giơ tay lên, hung dữ quăng cho Thủy Linh Khê một bạt tai: “Súc sinh! Thể diện của phủ Thượng thư bị ngươi làm mất sạch rồi!”
Thủy Linh Khê bị đánh đến lơ mơ, ngay từ đầu nàng ta đã là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, không chỉ là vì nàng ta có khuôn mặt khuynh thành, mà còn vì nàng ta có phủ Thừa Tướng ở sau làm chỗ dựa.
Cho dù nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, cố ý đổ lỗi lên đầu Tam đệ, phụ thân cũng tin nàng ta, còn đánh Tam đệ gần chết.
Nhưng bây giờ, phụ thân lại đánh nàng ta? Chưa nghe nàng ta giải thích đã đánh? Còn mắng nàng ta là súc sinh!
Phụ thân, sao người có thể làm như vậy?
Thủy Linh Lung vén tóc mai ra sau tai, Thủy Hàng Ca đang đánh Thủy Linh Khê nhưng thật ra lại không phải đánh Thủy Linh Khê.
Bề ngoài là Thủy Hàng Ca muốn giữ tình cảm với vợ cả Tần Phương Nghi, nhưng ai biết trong lòng ông ta đã chán ghét bà ta đến mức nào.
Khuyết thị kéo tay Tần Chi Tiêu, lúng túng nói: “Chuyện đó…!Trong nhà còn có việc, ta đi trước!”
Hai người ảo não rời đi, Thủy Linh Ngữ lưu luyến nhìn theo Tần Chi Tiêu, khẽ thở dài, cúi đầu, ánh mắt liếc về phía Thủy Linh Lung không khỏi có chút phức tạp.
Thủy Hàng Ca ở trên cao nhìn xuống La Thành, giọng nói như hàn băng: “Ta từng hứa rằng nếu ngươi nói thật ta sẽ tha chết, nhưng ngươi lại dám nói láo.”
Lòng La Thành se lại, Thủy Hàng Ca nhìn Tần Phương Nghi, lạnh lùng nói: “Trượng sát [2], hành quyết ở trong này.”
[2] Trượng sát: Là cách dùng gậy đánh chết phạm nhân, một hình phạt đặc biệt có từ thời Trung Quốc cổ đại.
Cơ thể Tần Phương Nghi run rẩy, suýt nữa ngã xuống.
Nhưng chuyện này vẫn chưa chấm dứt ở đây, ngay lúc La Thành sắp bị trượng sát, Lưu quản sự liền lo lắng chạy tới: “Lão gia! Khố phòng bị cháy rồi!”
…
Một trận hỏa hoạn thiêu rụi phần lớn đồ cổ và thư họa trong khố phòng, cháy không rõ nguyên nhân.
Trong sương phòng của tửu lâu (quán rượu), một công tử mặc cẩm phục thưởng thức bức danh họa “Quan Âm phật liên” thất truyền đã lâu của Mạc Bắc, vui mừng hớn hở: “Cảm ơn ngài, Gia Cát Ngọc.”
Gia Cát Ngọc lười biếng tựa vào cửa sổ, nhìn dáng vẻ mê tiền đáng yêu của tiểu cô nương này, khóe miệng cong lên: “Không ngờ mẹ ngươi lại có tiền như vậy, bức họa này bán ra ít nhất cũng được một ngàn lượng bạc đấy.”
Mà đây chỉ là một trong những “của hồi môn” của Đổng Giai Tuyết thôi.
Thủy Linh Lung nghiêng đầu, mỉm cười: “Ta cũng không ngờ Thế tử gia không học vấn không nghề nghiệp mà bút pháp lại không thua Thái tử chút nào, ta còn tưởng ngài chỉ là một kẻ vô dụng thôi chứ.”
“Ngươi…” Sắc mặt Gia Cát Ngọc trầm xuống: “Không thể nói mấy câu dễ nghe à? Gia giúp ngươi hại người, giúp người trộm đồ, một đời anh minh bị hủy trong chốc lát! Ngươi báo đáp gia như vậy sao?”
Thủy Linh Lung nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Anh minh? Ngài được chơi kia mà!”
Gia Cát Ngọc tức giận nghiến răng, muốn cắn —— chết —— ngươi!
Thủy Linh Lung không thèm để ý đến lửa giận của hắn, nhíu mày nói: “Còn nữa, ta lấy lại đồ của mẹ ta, sao lại gọi là trộm được? Chỉ là không nói với phụ thân ta thôi.”
“Mẹ ngươi không phải là người Giang Nam ư? Tại sao lại có nhiều đồ Mạc Bắc như vậy?” Vả lại đều là đồ cực kỳ giá trị!
“Mẹ ta có tiền mà! Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, mua chút thư họa thì có là gì!” Thủy Linh Lung cười cất thư họa đi, đột nhiên, hai mắt tối sầm lại, một hơi thở nam tính bao phủ lấy nàng.
Nàng ngây người, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng ai ngờ còn chưa đụng đến hắn thì đã cảm thấy cổ tay chợt lạnh, khuôn mặt cũng lạnh theo.
Ngay sau đó ánh sáng đột nhiên trở lại, Gia Cát Ngọc đã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Giây phút đó hắn quay đầu lại cười một tiếng: “Mạng ta là của ta, không phải của trời.”
Đây là…!Biết rõ bát tự không hợp vẫn muốn cưới nàng?
Thủy Linh Lung nhìn chiếc vòng bảo thạch xanh biếc đeo trên tay, chất liệu và chế tác có thể nói là tuyệt vời, khác hoàn toàn với cái nàng nhặt được lần trước.
Phản ứng đầu tiên của nàng là —— đồ gia truyền Vương phi để lại cho con dâu!
Phản ứng thứ hai là, khiếp, nàng vừa bị Gia Cát Ngọc hôn trộm!