Đọc truyện Thế Tử Phi Phúc Hắc – Chương 34: Con Mối
Không bao lâu sau, Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh cũng đến.
Thủy Linh Ngữ bằng tuổi Thủy Linh Nguyệt, nhưng so với Thủy Linh Nguyệt xinh đẹp, nàng càng có vẻ dịu dàng nhàn tĩnh hơn, Khuyết thị cười vui vẻ: “Tam tiểu thư đúng là càng lớn càng xinh, hai năm nữa không biết sẽ còn quyến rũ thế nào đây?”
Tần Chi Tiêu nhìn về phía Thủy Linh Ngữ, ánh mắt hơi nóng lên.
Thủy Linh Ngữ liếc nhìn Tần Chi Tiêu một cái, ngượng ngùng cúi đầu.
Còn Thủy Linh Thanh thì hoàn toàn không hiểu gì, nàng không rõ vì sao bà nội lại phá lệ cho các nàng đến thỉnh an.
Đại tỷ tỷ được bà nội yêu thương, tỷ ấy đến là đúng, Phùng di nương nói Đại tỷ làm những chuyện người khác không dám làm, cũng sẽ được đền đáp những thứ kẻ khác không được nhận, nhưng các nàng có làm gì đâu?
Thủy Linh Lung lạnh lùng nhìn Tần Chi Tiêu và Thủy Linh Ngữ, một là thứ tử, một là thứ nữ, trên danh nghĩa còn là biểu huynh muội, đúng là ông trời tác hợp.
Hơn nữa phủ Thừa Tướng không có con trai trưởng, Thủy Linh Ngữ gả qua cũng không cần nhìn sắc mặt chị em dâu mà sống, đối với Thủy Linh Ngữ mà nói thì mối hôn sự này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Trong trí nhớ của nàng, Thủy Linh Ngữ bị hứa cho Tam hoàng tử làm trắc phi.
Trắc phi của Hoàng tử dù có nổi bật cũng chỉ là thiếp, thua xa thân phận con dâu phủ Thừa Tướng.
Không biết Tần Phương Nghi hào phóng như thế từ lúc nào nhỉ?
Mấy người nói nói cười cười, Triệu ma ma lệnh cho mấy gã sai vặt ở khố phòng nâng đồ vào, phủ Thượng Thư gia phong nghiêm cẩn, nhà trong và tạp viện thuộc về nội viện, phòng ăn, khố phòng đều ở tạp viện, nếu không có Lão phu nhân hoặc vợ chồng Thủy Hàng Ca cho phép, mấy gã sai vặt sẽ không thể tiến vào nhà trong.
Hai người đặt đồ xuống rồi lập tức lui ra ngoài.
Triệu ma ma vui vẻ mở rương ra, ai ngờ, bà ta vừa thò tay vào liền rụt lại: “A! Đây là cái gì?”
Mọi người không khỏi sửng sốt, Vương ma ma đi qua, cũng kinh sợ: “Trời ạ! Mối! Tại sao lại có nhiều mối vậy?”
Mối là một loại côn trùng lấy gỗ làm thức ăn, có nhiều nhất vào mùa hè, mùa đông ít đi một chút nhưng không phải không có, những nơi âm u, cố định thường có rất nhiều.
Khi nói chuyện, đã có không ít con mối bò ra khỏi rương, Thủy Linh Thanh nhát gan, “Oa” một tiếng khóc lớn.
Lão phu nhân hung dữ lườm nàng, nàng liền sợ tới mức im bặt, chỉ yên lặng rơi lệ.
Tần Chi Tiêu lấy khăn ra lau mặt cho nàng, cười dịu dàng: “Linh Thanh biểu muội, đừng khóc.”
Giọng nói và ánh mắt kia như đang dỗ giành một đứa trẻ, vì vậy không ai nói gì, chỉ cảm thấy lòng dạ hắn thật sự rất tốt.
Lão phu nhân lúc này làm gì còn tâm trạng chọn bể cá? Bà bực mình vẫy vẫy tay, nói: “Còn không mau nâng ra ngoài?”
Gã sai vặt ở cửa nghe vậy, lập tức vén rèm bước vào, nâng chiếc rương về khố phòng.
Tần Phương Nghi thở dài một hơi, tặng đồ thủy tinh quý báu như vậy cho Lão phu nhân, bà ta cũng rất đau lòng!
Bà ta vỗ ngực, tự trách nói: “Là ta sơ sót, mối sợ sáng, lại thích những đồ vật bằng gỗ đặt cố định, nếu thỉnh thoảng ta cho người lấy rương và ván gỗ ra phơi nắng thì cũng không đến nỗi xảy ra việc như vậy.”
Tần Phương Nghi chưa bao giờ chủ động nhận sai, theo lẽ thường, lúc này bà ta đã chủ động nhận sai thì Lão phu nhân phải vui vẻ, cho bà ta đường lui, vậy mà Lão phu nhân lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Sơ sót? Cả cái nhà này bị ngươi quản thành dạng gì rồi?”
Tần Phương Nghi nghẹn lời, không ngờ Lão phu nhân ở trước mặt người của phủ Thừa Tướng lại không nể tình bà ta chút nào.
Bà ta tức giận khiến khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám trắng trợn tranh luận với Lão phu nhân: “Vâng, mẫu thân, sau này con dâu sẽ chú ý.”
Thủy Linh Lung uống một ngụm trà, chỉ vì mấy con mối mà Lão phu nhân đã trách cứ Tần Phương Nghi không quản gia tốt, việc này có nghĩa gì?
Khuyết thị thở dài, nói: “Nếu ở mỗi khố phòng thì không sao, chỉ sợ sân viện của các chủ tử cũng có mấy thứ không sạch sẽ này.
Hơn nữa, phòng của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia lâu rồi không có người ở, không biết…”
Lão phu nhân rất yêu thương cháu trai, nhất là Nhị thiếu gia Thủy Mẫn Huy, bà gần như không suy nghĩ dặn dò: “Cho hạ nhân chuyển rương thùng và tủ gỗ trong sân viện của hai vị thiếu gia ra phơi nắng! Sau đó mua chút bột khử trùng rắc vào góc!”
Tần Phương Nghi đề nghị: “Mẫu thân, hôm nay nắng đẹp, chẳng bằng dọn dẹp sân viện của tất cả mọi người đi, các vị tiểu thư, cả Chu di nương nữa, không thể qua loa được.”
Chu di nương đang mang thai ——
Lão phu nhân gật đầu: “Chuyện này ngươi cứ liệu mà làm.”
Lão phu nhân, Tần Phương Nghi, ba Di nương, hai Thiếu gia, năm Tiểu thư, rất nhiều sân viện phải dọn dẹp, nha hoàn và thô sử vú già căn bản không đủ dùng, mấy gã sai vặt ở tạp viện cũng không đủ, vì vậy phải mở cửa cho mấy gã sai vặt ở ngoại viện vào, đương nhiên, để đề phòng những kẻ tay tay chân không sạch sẽ, trong viện sẽ để nha hoàn chuyên môn và ma ma quản sự lại trông coi, các tiểu thư được đặc xá đi trước, tránh để tiếp xúc với mấy gã sai vặt.
Ra đến cửa Phúc Thọ viện, Thủy Linh Ngữ không cẩn thận trượt chân, Tần Chi Tiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, mặt Thủy Linh Ngữ đỏ lên, nghe thấy Tần Chi Tiêu nhẹ nhàng nói: “Linh Ngữ, cẩn thận.”
Là Linh Ngữ, không phải Linh Ngữ biểu muội, Thủy Linh Ngữ cực kỳ vui vẻ, kéo Thủy Linh Thanh chạy đi.
Khuyết thị nhìn bóng lưng Tần Chi Tiêu, cười khanh khách nói: “Lão phu nhân, ta thấy hai đứa nhỏ này rất hợp nhau.”
Lão phu nhân mỉm cười, làm như không nghe thấy lời bà ta nói.
Sau khi ra khỏi Phúc Thọ viện, nhóm mấy gã sai vặt bắt đầu ùa vào, nâng rương nâng thùng, chuyển bàn chuyển tủ, thậm chí cả giường ra ngoài phơi nắng…!Thủy Linh Lung nhìn phủ Thượng Thư đột nhiên hỗn loạn, lộ ra nét mặt đăm chiêu.
==
Ngoại viện của phủ Thượng Thư cực kỳ rộng lớn, yến sảnh tiếp khách, hoa viên, vườn trái cây, đình đài nhà thuỷ tạ [1], hành lang núi đá gấp khúc, cảnh vật không kém nội viện chút nào, Thủy Linh Lung không thích náo nhiệt nên từ chối lời mời của Thủy Linh Khê, một mình đi tìm một chỗ yên tĩnh lấy bút luyện chữ, chỉ có điều động tĩnh bên trong quá lớn, mặc dù cách rất xa nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng hét to của mấy gã sai vặt.
[1] Nhà thủy tạ là nhà nhỏ xây trên mặt ao để hóng mát về mùa hè.
Liễu Lục nhíu mày: “Thật là! Chỉ có mỗi chiếc rương có mối thôi mà dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
Đúng là phiền phức!”
Thủy Linh Lung không đáp lời mà viết tiếp một chữ “Tĩnh” lớn, giống như nàng đã chìm đắm hoàn toàn vào thế giới thư pháp.
Tuần Phong từng cười nàng: “Nàng có thể trở thành người chiến đấu mạnh nhất nhưng nhất định không thể trở thành thư pháp gia hạng nhất.”
Vì muốn phủ định lời hắn nói, nàng ngày đêm chăm chỉ tập luyện, hơn mười năm trôi qua, quả nhiên vẫn không thể so sánh với Thủy Linh Khê.
Bởi vậy có thể thấy, mắt nhìn người của Tuần Phong đúng là nhất đẳng.
Kiếp này, nàng cũng yêu thư pháp nhưng không phải vì muốn vượt qua Thủy Linh Khê, con người ai cũng có sở trường riêng, nhưng lấy khuyết điểm của bản thân đi so sánh với sở trường của người khác thì chỉ là tự để mình chịu tội thôi.
Thủy Linh Lung lại viết một chữ “Ninh”, liếc nhìn Liễu Lục một cái, Liễu Lục bị nhìn đến phát sợ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện vả miệng lần trước, vội hạ mắt nói: “Nô tì lắm miệng, xin tiểu thư tha tội.”
Lúc này, Triệu ma ma đẩy cửa tiến vào, hoang mang nói: “Đại tiểu thư! Có người bị ngã lúc nâng tủ ở sân viện của người, tình trạng không tốt lắm, nhưng mời đại phu cho hắn hắn lại từ chối không gặp! Người mau đi xem đi!”