Đọc truyện Thế Tử Phi Phúc Hắc – Chương 3: Muốn Ăn Thịt
Thủy Linh Lung khóc sướt mướt, khóc đến nỗi lòng của Thủy Hàng Ca cũng loạn cả lên.
Thủy Hàng Ca cáu kỉnh quát: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Mọi người vừa nghe thấy giọng của Thủy Hàng Ca lập tức dừng lại tất cả mọi động tác như bị niệm chú, thỉnh an hắn: “Nô tỳ thỉnh an lão gia.”
“Hu hu…!Phụ thân…!Tôn ma ma mắng con bị điên…!Còn sai người bắt con… Nói không cho con gặp quý nhân bên trong…!Hu hu…” Thủy Linh Lung tố cáo.
Tôn ma ma sửng sốt, bà ta vừa bị Thủy Linh Lung cho một cái bạt tai, giận dữ nên mới nói như vậy, ngày xưa bà ta ở trong phủ hoành hành bá đạo, đều đối xử với mấy thứ xuất tiểu thư như thế, ai cũng không dám tố cáo, nhưng hôm nay Đại tiểu thư lại dám, nàng không sợ bà ta sẽ chỉnh chết nàng sao?
Tôn ma ma thề thốt phủ nhận: “Đại tiểu thư nghe lầm rồi, nô tì nào dám nói người vậy chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Bà ta là nha hoàn của đại phu nhân, lão gia nhiều nhất chỉ trách cứ vài câu thôi! Còn nữa, mấy nha hoàn trong viện này cũng không dám đứng ra làm chứng!
Thủy Linh Lung đương nhiên là biết Tôn ma ma đang nghĩ gì, cũng bởi vì Tôn ma ma là tâm phúc của Tần Phương Nghi nên hôm nay bà ta chắc chắn phải chết!
Thủy Hàng Ca nhìn nữ nhi lộ ra trung y bị giặt đến bạc màu, còn phải vá hai miếng, lửa giận liền xông lên đầu!
Đúng lúc này, một đống phân chim từ trên trời giáng xuống, phạch! Rơi lên trán hắn.
Phốc —— Thủy Linh Lung nhanh chóng nhịn cười.
Bọn hạ nhân không ngẩng đầu nên không nhìn thấy, Thủy Hàng Ca lập tức dùng khăn lau đi, nhưng lửa giận trong lòng càng lớn, hừng hực cháy như bị đổ thêm dầu!
Hắn đá một phát vào ngực Tôn ma ma, Tôn ma ma bị đạp ngã chổng vó, đau đến nỗi ứa nước mắt.
Hắn lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Ta tận mắt thấy bọn chúng đối xử với tiểu thư thế nào, chẳng lẽ ta mù? Không có ngươi sai khiến thì bọn chúng sao dám động thủ với tiểu thư? Ngươi lừa trên gạt dưới như thế, sợ là đã làm không biết bao chuyện xấu sau lưng chủ tử rồi!”.
Thủy Hàng Ca dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một thư sinh bước dần với vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, mặc dù quan vị cao nhưng trong mắt những danh môn vọng tộc, hắn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, mấy năm nay, hắn luôn nỗ lực hòa nhập vào xã hội thượng lưu, sợ nhất là người khác trách cứ Thủy phủ không hiểu lễ nghi quy củ, còn nữa, hắn sắp kết thân với phủ Thái Tử, người ghen tị với hắn chỗ nào cũng có, nếu để người ta gièm pha chuyện vợ cả khắt khe với con thứ thì hắn còn đường sống chắc?
Thủy Linh Lung biết được lo ngại của hắn nên mới để nha hoàn xé áo của nàng, thật ra cũng lạ là Tần Phương Nghi chỉ đưa áo sam bên ngoài mà không đưa áo lót và trung y.
Nhưng Thủy Hàng Ca sẽ không làm gì Tần Phương Nghi hết, chỉ bằng mấy câu, hắn đã đẩy hết trách nhiệm lên người Tôn ma ma.
Tôn ma ma dập đầu xin tha thứ: “Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Nô tì không dám nữa!”
Thủy Hàng Ca lườm bà ta rồi quát: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!” Hai gã thị vệ của phủ Thương Thư chạy đến.
Thủy Hàng Ca lạnh lùng ra lệnh: “Đánh chết điêu nô lừa trên gạt dưới, bất kính với chủ tử này cho ta!”
“Lão gia tha mạng! Lão gia, ngài cho nô tì gặp phu nhân đi! Lão gia…”
Thị vệ lấy khăn bịt miệng bà ta lại, đưa bà ta ra ngoài, không lâu sau, tiếng roi bên cách vách liền vang lên.
Thủy Linh Lung khá hài lòng với cách xử lý của Thủy Hàng Ca, băng dày ba thước đâu phải do cái lạnh của một ngày, nàng cũng không mong chỉ với chuyện này mà khiến Thủy Hàng Ca và Tần Phương Nghi trở mặt với nhau, nhưng đánh chết Tôn ma ma, đó là một sự bắt đầu rất tuyệt!
Nói Thủy Hàng Ca là vì tiếc thương nàng, tất nhiên là nàng không tin, Tôn ma ma là tâm phúc bên người Tần Phương Nghi, phạm sai lầm đáng ra phải giao cho Tần Phương Nghi xử lý, nhưng đằng này Thủy Hàng Ca không thèm thông báo với bà ta một tiếng đã đánh chết Tôn ma ma, cái này là đe dọa quyền uy của Tần Phương Nghi, hắn cũng mượn chuyện này nhắc nhở bà ta rằng có một số việc đừng làm quá đáng.
Còn trong lòng bọn hạ nhân chỉ biết Thủy Hàng Ca đã ra mặt giúp nàng, vô hình cũng tạo nên khí thế cho nàng, chuyện này đối với một nữ thứ như nàng mà nói vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Thủy Linh Lung khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Phụ thân, con về đổi quần áo trước rồi lại đến thỉnh an mẫu thân.”
Thủy Hàng Ca nhìn ống tay áo đã ngả vàng của nàng, nhướn mày: “Quên đi, hôm nay con bị kinh sợ, nghỉ ngơi đã, ngày mai lại tới thỉnh an.”
Ngươi sợ ta ở trước mặt quý nhân làm mất mặt phủ Thượng Thư thì có! Thủy Linh Lung trong lòng cười lạnh, trên mặt lại rất cung kính: “Vâng, cảm ơn phụ thân đã quan tâm.”
Dù sao nàng cũng lười tiếp xúc với mấy kẻ lá mặt lá trái [1] đó.
[1] Lá mặt lá trái: Lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.
Thủy Linh Lung dựa theo trí nhớ kiếp trước đi đến Linh Hương viện, vừa đến cửa đã gặp Chung ma ma, Chung ma ma nghi ngờ nói: “A? Tiểu thư, người đã trở lại rồi ư? Nô tì vừa dọn dẹp rồi, đang chuẩn bị đi đón người đây! Người thỉnh an đại phu nhân rồi sao?”
Thủy Linh Lung thuận miệng nói: “Vẫn chưa, không cẩn thận để chó cắt rách áo, phụ thân nói ngày mai ta lại đến.”
Chó? Trường Nhạc hiên nuôi chó? Chung ma ma càng nghi ngờ, Thủy Linh Lung vỗ vai bà nói: “Chỉ có điều con chó kia đã bị phụ thân đánh chết, ta cũng coi như hết giận.”
Chung ma ma chất phác gật đầu, theo Thủy Linh Lung đi qua cửa hoa, tiến vào nội viện.
Trước mắt, hầu hạ nàng có hai nha hoàn bậc một: Hoa Hồng và Liễu Lục, hai nha hoàn bậc hai: Chi Phồn và Diệp Mậu, còn lại là bốn nha hoàn bậc ba: A Tứ, A Quý, A Như, A Xuân.
Hoa Hồng, Liễu Lục, Chi Phồn, Diệp Mậu ở trong phòng, đồng loạt thi lễ với Thủy Linh Lung: “Nô tì ra mắt tiểu thư.” Vừa rồi lão gia vì lấy công đạo cho tiểu thư mà giết cả Tôn ma ma, mấy người này không khỏi có chút kiêng kị.
Hoa Hồng, Liễu Lục, người cũng như tên, nhỏ nhắn mềm mại, xin đẹp tuyệt trần; Chi Phồn, Diệp Mậu, bộ dạng bình bình, thân thể tráng kiệt, bậc một bậc hai quả nhiên vẫn khác biệt.
Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường, để đó quan sát vài ngày, dùng được thì dùng, không dùng được thì tìm cách loại bỏ.
Thủy Linh Lung vân vê tóc mai bên thái dương, nói: “Từ hôm nay trở đi, Chung ma ma phụ trách quản lý tiền bạc và sắp xếp nhân sự, Hoa Hồng, Liễu Lục phụ trách quần áo và trang sức, thuận tiện dạy dỗ nha hoàn trong viện, Chi Phồn và Diệp Mậu phụ trách công việc bên trong, luân phiên trực đêm.”
Đối với chuyện Thủy Linh Lung có thể nhanh chóng phân công công việc rõ ràng, mọi người đều là âm thầm kinh ngạc, người này giống một dã nha đầu sao?
Vừa đúng đến ngọ thiện, Chi Phồn liền đến phòng ăn lĩnh đồ ăn về, khi Thủy Linh Lung nhìn đến cái gọi là đồ ăn, ánh mắt nàng lóe lên, canh rau xanh đậu phụ, rau trộn đậu mầm, khoai tây xào, dưa chuột muối.
Không có thịt!
Thức ăn của phủ Thượng Thư lại không có thịt!
Thủy Linh Lung cười lạnh, chỉ sợ Tần Phương Nghi đã nghi hận chuyện của Tôn ma ma, nhưng một khi đã như vậy thì cũng đừng trách nàng làm quá.
Nàng đứng lên, lấy súng cao su làm từ gân mèo trong tủ ra, ra khỏi Linh Hương viện.