Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 26: Âm Mưu Của Mỗi Người


Đọc truyện Thế Tử Phi Phúc Hắc – Chương 26: Âm Mưu Của Mỗi Người


Sau khi ra khỏi Linh Hương Viện, nha hoàn Hồng Nhi nghi ngờ hỏi: “Mọi người đều nói Đại tiểu thư sẽ bị Gia Cát thế tử khắc chết, rốt cuộc là thật hay giả?”
Thủy Linh Nguyệt lạnh lùng cười: “Lúc đầu ta cũng tưởng là thật, nhưng bộ dạng thuận buồm xuôi gió hiện giờ của nàng ta giống bộ dạng bị khắc chết à? Theo ta thấy, Gia Cát thế tử không chỉ không khắc nàng mà còn trở thành phúc khí của nàng!”
Mãi sau này nàng ta mới biết lần đi dâng hương đó vốn là để Thủy Linh Lung và Gia Cát Ngọc thân cận nhau, Đại phu nhân thật đúng là không công bằng, cùng là thứ nữ, nàng ta còn là con của quý thiếp, vậy tại sao lại cho Thủy Linh Lung cơ hội gả vào Vương phủ? Chẳng lẽ là để đền bù?
Thủy Linh Khê có thể đoạt vị trí thái tử phi của Thủy Linh Lung, tại sao nàng ta không thể cướp cái ghế thế tử phi của Thủy Linh Lung?
Lần trước là nàng ta sơ sẩy, không tính đến giá trị của Thủy Linh Lung trong lòng Tần Phương Nghi, nhưng lần này, nàng ta nhất định sẽ không thất thủ nữa!
==
Trong hàn trì (ao lạnh) sương khói lượn lờ, Gia Cát Ngọc ngửa mặt dựa vào vách tường, cố gắng thoát khỏi lửa tà, nhưng mỗi lần sắp thành công thì trong đầu hắn lại hiện lên nụ cười giảo hoạt và bộ dạng hồn nhiên của Thủy Linh Lung, sau đó bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết, lại bị dục hỏa đốt người.
Chuyện này lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thoát khỏi dược hiệu, hắn đứng lên, bọt nước văng khắp nơi, sáng chói như ánh trăng trong lễ rửa tội tội, hắn như thần tiên phá nước bước ra, cả người sạch sẽ đẹp mắt, gương mặt tao nhã như ngọc, từ trên xuống dưới, đến ngón chân cũng hoàn mỹ như được khắc ra từ ngọc.
Hắn đi chân trần trên sàn cẩm thạch bóng loáng, xiêm áo ẩm ướt cọ qua cọ lại khiến những giọt nước loé lên.

Lãnh Dật Hiên bị điểm huyệt, nhét vào một góc khác ở hàn trì, hàm răng run lên vì rét, mùa đông ngâm nước lạnh, còn không cho dùng nội lực, hu hu…!Vì sao mỗi lần Gia Cát Tịch có chủ ý gì là hắn đều bị phạt thế? Lễ vật của hắn là tặng không à? Hối lộ Linh Lung cũng chẳng ăn thua gì, aaaaa!
Về phòng thay quần áo khô xong, Gia Cát Ngọc nằm nghiêng trên giường, gương mặt lạnh lùng giăng đầy sương mù đáng sợ: “Không tìm được?”
An Bình sợ run cả người, nói: “Không…!Thuộc hạ đã tìm cẩn thận, tìm cả ở Thụy Tuyết sơn trang rồi nhưng vẫn không thấy vòng tay đâu.”
Gia Cát ngọc chớp đôi mắt sáng rực, không kiên nhẫn nói: “Ba ngày, ta cho các ngươi ba ngày, nếu còn không tìm thấy thì cút hết khỏi Vương phủ cho ta!”
An Bình rùng mình, Gia Cát Ngọc rơi vào trầm tư, nhưng thứ hắn nghĩ đến không phải vòng tay mà là chén rượu kỳ quái kia, lúc đó Lãnh Dật Hiên không chủ động đưa cho hắn mà là hắn tự cướp lấy rồi uống, vậy đối tượng Lãnh Dật Hiên muốn hạ thuốc không phải hắn rồi.
Nếu không phải hắn thì chỉ có thể là…!Thủy Linh Lung!
An Bình chỉ cảm thấy bóng đen thoảng qua trước mặt, chăm chú nhìn lại thì Gia Cát Ngọc đã biến mất không thấy đâu nữa.
==
Linh Hương viện.
Tay trái của Thủy Linh Lung bị thương, lúc cưỡi ngựa ghìm cương nhanh, dù có cách chiếc khăn thì lòng bàn tay vẫn chảy máu.


Nàng nằm trong thùng tắm, Chung ma ma vừa bôi thuốc cho nàng, vừa đau lòng rơi lệ: “Đại tiểu thư phải hứa sau này không được làm mình bị thương như vậy nữa, nếu không, nô tì sẽ đụng đầu chết cho đỡ đau lòng!”
Nói như vậy cũng đủ biết Chung ma ma gấp thế nào rồi, Thủy Linh Lung mỉm cười: “Bị thương ngoài da thôi, hai, ba ngày là khỏi.

Đúng rồi, người canh cửa tối nay là ai?”
Rõ ràng nàng đã dặn dò, sao còn để Thủy Linh Nguyệt xông vào?
Chung ma ma đã nghe chuyện Thủy Linh Nguyệt, cũng đã tra hỏi người canh gác tối nay, bà đáp: “Dạ, là Đỗ ma ma, bà ta đột nhiên bị tiêu chảy nên rời khỏi một lát, nghĩ rằng đã trễ, hẳn là không còn ai quấy rầy nên cũng không nhờ người canh trừng hộ.

Nô tì thấy Đỗ ma ma này rất vô trách nhiệm nên đang muốn tìm cớ đuổi bà ta ra khỏi Linh Hương viện.”

Có thể là bà đa tâm, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, huống hồ, kẻ địch ngoài sáng dễ khống chế hơn kẻ địch trong tối nhiều.
Thủy Linh Lung suy nghĩ một lát, nói: “Không cần đuổi đi, đánh bà ấy mười roi, khấu trừ một tháng tiền tiêu vặt, để tất cả mọi người trong viện đến xem hình.”
Chung ma ma không hiểu tại sao tiểu thư luôn tàn nhẫn quả quyết lại mềm lòng với Đỗ ma ma như thế nhưng vẫn cung kính đáp lời: “Vâng.”
“Đại tiểu thư, A Dung cô nương mang đồ đến.” Tiếng thông báo của Diệp Mậu truyền đến từ gian ngoài.
“Đại tiểu thư đang tắm, ngươi cứ bảo A Dung cô nương để đồ lại là được.” Chung ma ma đáp.
“Không, cho A Dung cô nương vào, cách bình phong nói chuyện một lát cũng không sao.” Lần trước chính Phùng di nương đã cho A Dung đi nhắc nhở nàng chú ý Hoa Hồng, bây giờ, có lẽ Phùng di nương lại có tin mới cho nàng.
A Dung vào nhà, đứng ngoài bình phong cúi người thi lễ: “Nô tì thỉnh an Đại tiểu thư, đa tạ Đại tiểu thư đã tặng quà cho Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư đưa, đây là canh gà táo đỏ Phùng di nương tự mình hầm, chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, mong Đại tiểu thư vui lòng nhận cho.”
“Phùng di nương có tâm, ngươi hãy cảm ơn bà ấy giúp ta.” Thủy Linh Lung chân thành nói.
A Dung cười: “Người ta hay nói rằng hè bệnh đông trị, mùa đông mặc dù lạnh nhưng vẫn là cơ hội tốt để điều dưỡng thân thể, ăn chút thảo dược sẽ rất có lợi, giống như canh gà táo đỏ có thể lưu thông máu bổ khí, làm đẹp dưỡng nhan, súp cà rốt chữa suy nhược thần kinh, giúp trấn tĩnh yên giấc, nhưng Đại tiểu thư không hiểu y thuật thì đừng bốc thuốc lung tung, mấy thứ đương quy, bạch thược, xuyên khung, bối mẫu, Đại tiểu thư không ăn được đâu.”
Chung ma ma tiễn A Dung trở lại thì Thủy Linh Lung đã mặc quần áo nằm lên giường rồi, đương quy, bạch thược, xuyên khung, bối mẫu, đây rõ ràng là thuốc dưỡng thai!
Nói như vậy, trong phủ có người mang bầu.

Lan di nương vừa vào cửa, Phùng di nương đã thất sủng mấy năm, có thể loại trừ hai người này.
Tần Phương Nghi là chính thất, nếu bà ta có thì nhất định sẽ thông giấu giếm mà thông báo trong phủ ngay, như vậy thì chỉ còn lại Chu di nương thôi.
Khó trách Chu di nương lại liều mạng đưa muội muội vào phủ, bà ta muốn lấy Lan di nương làm bia ngắm, phân tán lực chú ý của Tần Phương Nghi, an toàn sinh đứa bé ra!
Đến lúc bụng bà ta to lên không thể giấu giếm được nữa thì có ai đảm bảo Lan di nương lúc đó không mang thai không, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp được sủng ái và một người đẹp hết thời thất sủng, ai cũng không nhắm vào người sau.
Trong trí nhớ của Thủy Linh Lung, ở kiếp trước, Chu di nương không hề mang thai thêm lần nào, xem ra nàng trọng sinh đã khiến vận mệnh của rất nhiều người thay đổi.
Chuyện này đúng là khiến người ta kích động!
Tuy nàng luôn nhắc nhở mình rằng không được sống trong quá khứ, đừng để hận thù che mờ hai mắt nhưng vẫn có vô số đêm đổ mưa nàng khóc tỉnh dậy từ ác mộng, Thanh Nhi của nàng bị thiêu, bỏng khắp người! Chân nàng bị chém, đầu lưỡi bị cắt! Nàng trơ mắt nhìn Thủy Linh Khê trèo lên giường Tuần Phong, cướp đi mọi thứ, kể cả con trai của nàng!
Hận ư? Đương nhiên là hận!
Trước khi trọng sinh, nàng hận bọn họ; sau khi trọng sinh, nàng hận chính mình.
Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy tắc đơn giản nhất trong chiến đấu, nàng không muốn kiếm cớ cho sự thất bại của mình, chẳng qua việc nặng một đời, nàng phải làm “Vua”! Bọn họ là “kẻ cướp”!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.