Thê Tử Ngốc

Chương 8


Đọc truyện Thê Tử Ngốc – Chương 8

Lúc Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh tìm được Khâu Khải Chính, thấy qua một đêm rồi mà trông ông vẫn khá mệt mỏi. Hai người chào một tiếng với Khâu Khải Chính.

Khâu Khải Chính cười xoa đầu hai người hỏi: “Trời còn sớm, không ngủ tiếp đi, dậy sớm như vậy làm gì?” Không biết vì sao, thấy dáng vẻ Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông đứng ở trước mặt mình, Khâu Khải Chính cảm thấy thật vi diệu, có cảm giác giống như con trai và con dâu đang chào buổi sáng ông vậy. Lắc đầu, vội đem cảm giác này đè xuống, sao ông có thể suy nghĩ lung tung chứ, nhi tử mới chín tuổi, Ninh nhi cũng mới bốn tuổi rưỡi, không thể nghĩ linh tinh, không thể nghĩ linh tinh. . . . . . Nhưng không biết tại sao, trong đầu Khâu Khải Chính xuất hiện mấy chữ con dâu nuôi từ bé thật to.

Hoàn toàn không biết ý nghĩ của lão cha nhà mình, Khâu Minh Thông mở miệng hỏi: “Cha, ngài cảm thấy bánh bao hấp hôm trước Ninh nhi làm ăn có được hay không?” Khâu Minh Thông từ nhỏ đã thông minh hơn người, biết có nhiều việc làm từ từ thì sẽ tốt hơn rất nhiều .

Nghe vậy, Khâu Khải Chính gật đầu: “Không tệ.” Thật ra thì đâu chỉ không tệ, phải nói là ăn rất ngon.

Khâu Minh Thông nhìn biểu hiện của phụ thân, cũng biết chuyện này có hy vọng, vội tiếp tục lên tiếng nói: “Cha, nếu như chúng ta dọn đất trống ở tiền viện, xếp bàn ghế, bán bánh bao hấp có được không? Nhi tử thấy rất tốt, hôm đấy con và muội muội tốn 30 văn mua thịt và bột mì làm được khoảng ba mươi cái, nếu như bán 15 văn một lồng mười cái, chắc sẽ có không ít người mua. Hơn nữa nhà chúng ta cũng có nhân thủ, nương, con, nhị đệ, tam đệ, sẽ không khiến muội muội mệt mỏi.” Người trong Hoàng Thành đều chịu bỏ tiền, hơn nữa chắc chắn trình độ sinh hoạt tốt hơn địa phương khác nhiều.

Nghe Khâu Minh Thông nói xong, Khâu Khải Chính ngẩn người. Ông biết nhi tử của mình thông minh, nhưng ông không nghĩ rằng nhi tử còn có thiên phú kinh doanh. Chẳng qua trong lòng Khâu Khải Chính suy nghĩ nghiêm túc một chút, cân nhắc một phen, lại xoa đầu hai người nói: “Ừ, để cha suy nghĩ một chút, trời lạnh, các con trở về phòng ngủ một lúc nữa đi.” Chuyện Thông nhi nhắc tới, hắn nên suy nghĩ cẩn thận, Một thời gian sau sợ rằng Hàn gia không nhẫn nại được nữa.

Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị mở miệng thì bị Khâu Minh Thông kéo ra khỏi cửa. hắn hiểu rõ tính tình lão cha nhà hắn, có thể nói lời nói vừa rồi chứng tỏ ông sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Ngược lại, nếu như muội muội tiếp tục nói nữa ông sẽ dao động, bởi vì cha rất thương muội muội.


“Ca ca, sao vừa nãy huynh không để cho muội nói với cha một chút?” Nhìn dáng vẻ của Khâu Khải Chính, Khâu Tiểu Ninh thấy thật lo lắng.

“Nha đầu, muội còn quá nhỏ, nếu muội mở lời thì ngược lại, cha sẽ không yên lòng, tin tưởng ca ca.” Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nở nụ cười ấm áp. Không ngờ muội muội còn là người nóng tính, không biết giống ai. Mặc dù biết Khâu Minh Thông nói đúng, Khâu Tiểu Ninh vẫn cắn môi dưới.

Ban ngày, Khâu Khải Chính lại bị Hàn phủ tổng quản mắng một trận, trở lại vị trí, nhìn thấy mọi người xung quanh quăng tới ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa. Nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút chuyện sáng nay nhi tử đề cập đến, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được. Mài mực, viết đơn xin nghỉ, thời điểm giao đơn xin nghỉ lại bị tổng quản nói mấy câu, Khâu Khải Chính không nói nhiều lời liền rời đi.

Buổi chiều, Viên thị và mấy phụ nhân đang nói chuyện phiếm, thấy Khâu Khải Chính trở về thì sợ hết hồn. Mấy phụ nhân thấy Khâu Khải Chính trở lại, đưa mắt ra hiệu đứng dậy cáo từ. Mọi người vừa về, Viên thị vội hỏi: “Lão gia, sao ông trở về sớm như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . .” Chẳng lẽ là bị Hàn gia đuổi ra ngoài, nhưng câu nói kế tiếp bà không dám hỏi.

“Có chuyện phải làm, xin nghỉ mấy ngày, bọn nhỏ đâu?” Khâu Khải Chính giọng điệu thản nhiên, không nghe ra vẻ tức giận tối hôm qua. Lúc này Viên thị mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Thông nhi đi học đường, Trí nhi ra ngoài chơi, Duệ nhi và Ninh nhi ở hậu viện.” Viên thị âm thầm thở ra, không bị Hàn gia đuổi ra là tốt rồi.

Hai người trở lại trong phòng, Khâu Khải Chính liền hỏi: “Trong tay bà tổng cộng còn có bao nhiêu bạc?” Trước kia mỗi tháng ông được 15 lượng bạc, sẽ giao cho Viên thị 12 lượng, chắc cũng trữ được một chút.

Mặc dù bình thường Viên thị hồ đồ, nhưng thấy trượng phu trên mặt nghiêm nghị, cẩn thận trả lời: “52 lượng.” Trước kia hàng năm sẽ dự trữ khoảng trăm lượng, nhưng từ khi Thông nhi đi học đường thì bắt đầu tích lũy không được bao nhiêu bạc. Hơn nữa, trước đó vài ngày nha đầu kia bị bệnh, mời đại phu lại tốn sáu bảy lượng bạc. Không biết nó là cái thân thể gì mà bị bệnh cũng tốn nhiều bạc như vậy, thật là. . . . . .


“Năm mươi lượng. . . . . .” Hồ nghi nhìn Viên thị một cái, biết bà không nói thật, Khâu Khải Chính cũng không hỏi nhiều, một lát sau mới lên tiếng nói: “Buổi sáng Thông nhi nói với tôi một việc, tôi thấy có thể thực hiện được, nói ra thương lượng một chút. Mấy ngày trước Ninh nhi làm bánh bao hấp, tin tưởng bà cũng ăn rồi, cũng không kém hơn so với của thực phường, nếu chúng ta làm rồi bán trước cửa, nhất định là có không ít người mua, Thông nhi cũng tính toán tốt tiền vốn cùng giá bán rồi, bà thấy thế nào?” Tuy đôi lúc Viên thị không hiểu chuyện, nhưng trước sau vẫn là thê tử của ông, ông không thể không hỏi.

Ngược lại lúc này Viên thị không có vội vã ra tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Lão gia, tôi nghe ông.” Mấy ngày nay bà cũng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Khâu Khải Chính, không phải bà không có tình cảm với Khâu Khải Chính, chủ yếu là bà làm nhị đẳng nha hoàn ở Hàn gia cũng đã vài chục năm, vẫn có chút hiểu biết mấy chủ tử của Hàn gia .

Khâu Khải Chính gật đầu, cuối cùng bớt buồn phiền một chút, chỉ nói: “Được, tôi đi hỏi xem Ninh nhi cần đồ gì, sáng sớm ngày mai đi mua đồ, bảo Ninh nhi dạy bà, chúng ta thử trước một chút, nếu như bán được, chúng ta mua thêm mấy cái bàn ghế.” Viên thị gật đầu một cái, không lên tiếng.

Lúc Khâu Khải Chính tìm được Khâu Tiểu Ninh, nàng đang luyện quyền với Khâu Minh Duệ, trong nháy mắt nhìn thấy Khâu Khải Chính, vội chạy đến bên cạnh ông: “Cha, sao ngài trở về sớm như vậy?” Chẳng lẽ xảy ra chuyện ở Hàn gia? Nhưng thấy Khâu Khải Chính không giống như gặp chuyện, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Khâu Minh Duệ cũng đến trước mặt Khâu Khải Chính kêu một tiếng: “Cha.”

Xoa đầu Khâu Minh Duệ và Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính mới mở miệng nói: “Duệ nhi tiếp tục luyện quyền, cha có chuyện muốn hỏi muội muội con.” Gật đầu một cái, Khâu Minh Duệ lui sang một bên luyện quyền tiếp.

Mà Khâu Tiểu Ninh nghe được Khâu Khải Chính cần hỏi chuyện, sướng đến phát điên, ca ca thuyết phục được cha đồng ý rồi? Trước khi Khâu Khải Chính nói muốn mua đồ, liền nói ra: “Cha, hôm nay trước tiên ngài cần phải mua mấy lồng hấp, sáng sớm ngày mai vội quá nên vẫn chưa mở cửa được.” Lồng hấp mới nên phải ngâm ở trong nước một đêm mới không có nhiều mùi trúc.


Nghe lời này Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính ngẩn người hỏi: “Ninh nhi, cha còn chưa có hỏi con, sao con lại biết hấp bánh bao?” Lúc trước quên mất nên không hỏi, lúc này Ninh nhi mà không nhắc đến lồng hấp thì ông cũng quên chuyện này .

Vội cúi đầu, Khâu Tiểu Ninh rất muốn gõ một cái vào đầu mình, sao nàng ngốc như vậy, không trách ca ca không để cho nàng nói nhiều trước mặt phụ thân. Vào lúc này, trong đầu nàng trống rỗng, mấy đáp án ban đầu nàng nghĩ kỹ cũng không nói được cái nào. “Cha, lần trước con có hỏi, muội muội nói là muội ấy nằm mơ thấy cô cô dạy muội làm, lúc muội nói con còn không tin đâu.” Dứt lời, Khâu Minh Thông đi vào trong nhà.

Khâu Tiểu Ninh thấy ca ca đi vào, vội tiếp lời của hắn: “Đúng vậy, cha, là cô cô bảo con làm cho mọi người ăn, đúng, là cô cô.” Nàng chưa gặp cô cô bao giờ, ngài đã rời xa nhân thế rồi, đó là người thân duy nhất của cha.

Khâu Khải Chính cúi đầu, Khâu Minh Thông cười ôn hòa nhìn muội muội một cái, ở trong lòng thở dài, người đọc sách không nói láo, nhưng hắn vì tiểu nha đầu này đã nói quá nhiều lần.

Khâu Khải Chính nghe vậy ngẩng đầu lên, cũng không hỏi nữa. Muội muội của ông, là một vết sẹo mà mãi mãi ông không muốn đụng vào, chỉ có thể ở trong lòng thối rữa, không thể hiển thị trước mặt người ngoài.

Thấy cha mất hồn mất vía, Khâu Minh Thông mới nhẹ nhàng véo mặt Khâu Tiểu Ninh: “Nha đầu ngốc, thấy ca ca tốt chưa!” Nha đầu này, lúc nào cũng gây phiền phức, nếu như ngày nào đó không có hắn bên cạnh thì phải làm thế nào? Muội muội ngốc như vậy, khẳng định không có ai chịu chăm sóc nàng giống như hắn. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Khâu Minh Thông ước gì muội muội cả đời đang ở bên cạnh hắn.

Bất ngờ ôm cánh tay Khâu Minh Thông, cọ xát: “Ninh nhi biết, ca ca tốt với Ninh nhi nhất. . . . . .” Đúng vậy, trên đời này, ngoài ca ca ra thì không có ai đối tốt với nàng giống như vậy. Kiếp trước nàng từng nghĩ, có phải vì ca ca quá tốt với nàng nên nàng coi đó là yêu hay không? Hay là đấy không phải là yêu, mà là ỷ lại nên sinh ra ảo giác. Sau khi nàng nghiêm túc tự hỏi nhiều lần, chắc chắn đáp án là không phải, nàng thật yêu ca ca, đó không phải là ỷ lại. Nhưng mà nàng không biết, liệu kiếp này ca ca có yêu nàng hay không? Không phải loại yêu mến ca ca dành cho muội muội.

Mặc kệ như thế nào, nàng sẽ cố gắng. Nếu như kết cục của nàng và ca ca giống kiếp trước, nàng sẽ chọn trở thành muội muội tốt của hắn, sẽ không gây phiền toái cho hắn. Ít nhất, sẽ không làm thiếp khiến hắn bị đồng học xem thường.


Khẽ cười, ngắt mũi Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cảm thấy Khâu Tiểu Ninh trở thành tiểu nha đầu hay đi theo bên cạnh hắn rồi.

“Tiểu Ninh. . . . . . Tiểu Ninh. . . . . .” Ngoài cửa, âm thanh sát phong cảnh truyền đến, khiến Khâu Tiểu Ninh không thể không buông tay Khâu Minh Thông ra rồi đáp một tiếng. Khâu Tiểu Ninh vừa đáp một tiếng, người lập tức chạy đến trước mặt nàng và Khâu Minh Thông.

Vừa nhìn thấy người, Khâu Tiểu Ninh liền đen mặt, giọng nói có chút không được tự nhiên: “La Tiểu Lệ, sao ngươi lại tới đây?” Khâu Tiểu Ninh kêu lên cả tên cả họ. Sau khi sống lại, nàng cũng chưa gặp lại nữ nhân này, suýt chút nữa thì quên ả, kiếp trước nàng thảm như vậy một phần là do nữ nhân này gây ra.

Một tiếng này của Khâu Tiểu Ninh, cuối cùng khiến La Tiểu Lệ đang si ngốc nhìn Khâu Minh Thông hoàn hồn, ả cười dịu dàng lên tiếng nói: “Tiểu Ninh, tại sao ngươi có thể nói ta như vậy? Ta vừa từ nhà bà ngoại trở về thì tới gặp ngươi đấy. Minh Thông ca ca, tiểu Ninh bị làm sao vậy?” Kẻ ngu này, đúng là đồ ngốc. Muội muội ngốc như vậy mà Minh Thông còn đối tốt với nàng, thật là quá khinh người. Nhưng mà đứa ngốc này bị sao vậy, trước kia gặp ả không phải đều rất vui vẻ à? Chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với ả.

Khâu Tiểu Ninh còn chưa có lên tiếng, Khâu Minh Trí theo đuôi La Tiểu Lệ vào phòng nói: “Ngươi đúng là cái đồ không có lễ phép, còn không mau xin lỗi tiểu Lệ.” Ở trong lòng Khâu Minh Trí, mười cái muội muội cũng không quan trọng bằng một La Tiểu Lệ.

“Muội. . . . . .”

Khâu Minh Thông kéo bàn tay của muội muội, lạnh lùng nhìn nhị đệ mình và La Tiểu Lệ một cái, nói: “Nhị đệ, lần sau mà lỗ mãng như vậy, thì về phòng chép năm lần Tam Tự kinh.” Nói xong, kéo Khâu Tiểu Ninh ra khỏi nhà chính, trực tiếp phớt lờ La Tiểu Lệ. Ánh mắt của La Tiểu Lệ khi nhìn hắn và nha đầu nhà hắn làm hắn khó chịu đã lâu rồi.

Thấy Khâu Minh Thông đi, La Tiểu Lệ bất mãn dậm chân, trợn mắt nhìn Khâu Minh Trí một cái rồi chạy ra khỏi Khâu gia. Bây giờ tuổi còn nhỏ, mặt ả chưa dày bằng sau này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.