Đọc truyện Thê Tử Ngốc – Chương 60
Sáng sớm hôm sau, Khâu Tiểu Ninh ngồi trên cỗ kiệu xa hoa do Hiên Viên Minh Nhật an bài ra khỏi cung, phía sau có một hàng dài thái y và ngự trù (1) đi theo. Đi đến đại môn của Khâu phủ, chỉ có Khâu Khải Chính, Viên thị và Khâu Minh Trí ra đại môn nghênh đón, Khâu Minh Thông thì đã vào triều sớm, Khâu Minh Duệ đanh chuẩn bị thi Võ trạng nguyên nên không có ở nhà. Đương nhiên, ba người đều phải quỳ xuống bởi vì Hoàng thượng đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, ai ai cũng biết thanh phận của Khâu Tiểu Ninh, hơn nữa tên của nàng cũng đang khắc vào ngọc điệp (2), là công chúa cao quý thực sự.
(1) ngự trù: đầu bếp.
(2) ngọc điệp: gia phả của hoàng thất.
Khâu Tiểu Ninh nâng Khâu Khải Chính đứng dậy: “Cha, sao người có thể hành đại lễ với con như thế, mau đứng lên.” Xem ra, nàng phải tìm Hoàng đế ca ca hạ nói chuyện này, ít nhất khi ở trong Khâu phủ, cha mẹ không cần hành lễ với nàng.
“Công chúa, người vẫn khỏe.” Nghe Khâu Tiểu Ninh nói như vậy khiến cho Khâu Khải Chính cao hứng, ít nhất hắn biết, Ninh nhi sẽ không vì thân phận thay đổi mà khinh thường bọn họ.
“Cha, người hãy gọi con là ‘Ninh nhi’, xem như đây là mệnh lệnh của công chúa đi!” Là công chúa hay không phải công chúa thì nàng đều nhớ kỹ nàng đã lớn lên ở nơi nào.
“Ninh nhi, mau mau vào nhà, người còn đang mang thai, không thể đứng lâu được.” Viên thị tươi cười bước đến gần Khâu Tiểu Ninh. Bà ngủ mơ cũng không ngờ rằng Khâu Tiểu Ninh là công chúa, bây giờ thấy tất cả nghi thức nhận công chúa đều đã hoàn thành thì bà mới có thể tin. Khâu Tiểu Ninh, bây giờ không còn là người mà bà có thể tùy tiện quở trách nữa, nàng đã là công chúa, là muội muội của Hoàng đế cao quý. Nghĩ như vậy, lại nhớ đến những ngày bà phải “ăn khổ”, Viên thị cực kì uất ức. Nghĩ xong, Viên thị liền nói với Khâu Tiểu Ninh: “Ninh nhi, ngươi có thể thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không? Đừng để cho ta ăn thuốc được tiến cống gì đó… Thuốc đó rất trân quý, ta không ăn nổi đâu.” Nếu lại ăn nữa thì bà sẽ khổ muốn chết.
Khâu Tiểu Ninh nghĩ một chút thì liền biết Hoàng đế ca ca chắc chắn biết những chuyện Viên thị đối với nàng không tốt, liền nói: “Nương, nếu hoành huynh đã thưởng cho người thì người cứ dùng đi, đừng lo lắng là trân quý hay không trân quý. Nếu không, theo tính cách của hoàng huynh thì nhất định sẽ nghĩ là người đang trách hắn, chê những vị thuốc đó chưa đủ quý…” Nếu ca ca đã làm vậy thì chắc chắn sẽ không thương tổn đến thân thể của nương. Với tính tình của nương thì chỉ cẩn để cho bà chịu khổ một chút là được rồi, nếu không sau này lại gây ra đại họa.
Vốn là khi Viên thị ăn được 10 ngày thì Hiên Viên Minh Nhật đã định cho bà ngừng “ăn khổ”. Nhưng mà cũng tại bà quá nhanh mồm nhanh miệng, oán giận nói một câu: “Những người của Hiên viên gia này thật là vong ân phụ nghĩa, ta là ân nhân cứu Khâu Tiểu Ninh một mạng, vậy mà bây giờ họ lại đối xử với ta như vậy.” Những lời này bị một nô tỳ nghe thấy, lại truyền đến tai của Hoa Trinh, Hoa Trinh liền nói cho Hiên Viên Minh Nhật nghe không sai một chữ. Hiên Viên Minh Nhật vừa nghe thấy lời này thì liền thản nhiên nở nụ cười, lệnh cho Ngọc Thuận chuận bị thêm 2 tháng thuốc, để cho Viên thị ăn đến khi bỏ tật xấu mới thôi. Hơn nữa, nếu không phải có Khâu Tiểu Ninh trở về, có lẽ Viên thị còn phải niệm Phật mỗi ngày…
Vừa vào nhà chính, Khâu Tiểu Ninh hỏi Khâu Khải Chính: “Cha, ‘nàng’ an táng ở đâu? Người có thể dẫn ta đi thắp một nén hương cho ‘nàng’ không?” Mấy ngày nay mặc dù ở trong cung nhưng Khâu Tiểu Ninh vẫn nhớ rõ chuyện này. Bất luận ‘nàng’ ấy sống hay chết thì ‘nàng’ cũng đã cứu mình một mạng, đây là sự thật, hơn nữa nghe Hán Ngữ nói thì lúc đó còn có một cung nữ tên Thuận Tâm vì cứu nàng mà chết.
Khâu Khải Chính gật đầu: “Chờ Thông nhi về thì hai con cùng đi. Ninh nhi, con cũng đừng tự trách, lúc đó đứa nhỏ cũng đã mất, nếu không thì…” Nói tới đó thì Khâu Khải Chính nhìn Viên thị một cái rồi lắc đầu, không nói được gì nữa.
“Cha, Ninh nhi hiểu…”
Khâu Minh Trí lặng lẽ theo Khâu Tiểu Ninh vào nhà, không dám nói một câu nào. Mấy ngày nay hắn nhìn thấy nương uống thuốc tiến cống gì đó khiến hắn sợ Hoàng thượng sẽ biết được hắn đối xử với Ninh nhi không tốt thì lại ban thưởng thuốc gì đó cho hắn nữa…. Lúc này, Khâu Minh Trí chỉ hận không thể ở mãi trong phòng tránh tai họa, nhưng hắn không biết rằng Hiên Viên Minh Nhật đã tính toán cho hắn thật “tốt”.
Khâu Minh Thông vừa về nhà thì nghe tin Khâu Tiểu Ninh đã về thì liền vội vàng chạy về phòng. Quả nhiên liền nhìn thấy thê tử đang ngủ an hòa trên giường, Khâu Minh Thông mừng đến nỗi chạy đến bên giường, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một chút. Đã thật lâu, hắn rất nhớ nàng, cuối cùng nàng đã trở về.
Ngay lúc Khâu Minh Thông vào phòng thì Khâu Tiểu Ninh đã tỉnh. Khi Khâu Minh Thông hôn nàng thì nàng đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười nhìn hắn, Khâu Minh Thông vội vàng nói: “Ninh nhi, nàng tỉnh rồi, có đói bụng chưa? Có muốn ăn món gì không?” Ninh nhi gầy đi một chút rồi, là do mang thai sao?
Khẽ vòng tay ôm lấy thắt lưng Khâu Minh Thông, đầu tựa vào ngực hắn, Khâu Tiểu Ninh nói: “Không cần, Tử Hằng, chàng đừng cử động, để ta ôm chàng một chút.” Mặc dù mấy ngày nay có cha, mẹ và ca ca bện cạnh nhưng nàng vẫn rất nhớ Tử Hằng. Ngẩng đầu, cánh môi đỏ bừng khẽ hôn Khâu Minh Thông, giống như hắn thường ngày hay làm với nàng, Khâu Tiểu Ninh cắn nhẹ lên môi Khâu Minh Thông, dùng đầu lưỡi phấn hồng chạm vào răng nanh của hắn…
Hai người lưu luyến hồi lâu mới tách ra, Khâu Minh Thông ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng, giọng nói có chút khàn: “Ninh nhi, đừng cử động, ta sợ không khống chế được chính mình, ta sợ làm nàng và đứa nhỏ bị thương.” Nói xòng còn hôn lên trán Khâu Tiểu Ninh.
Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn để hắn ôm, không lộn xộn nữa, qua một lúc lâu Khâu Tiểu Ninh mới nói: “Tử Hằng, ta rất nhớ chàng, về sau, chúng ta không bao giờ rời xa nhau lâu như vậy nữa, được không?”Sinh mệnh của nàng sinh mệnh không thể rời khỏi Tử Hằng quá lâu được.
“Được, công chúa điện hạ, vi thần tuân mệnh, cam đoan một tấc cũng không rời.” Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới Ninh nhi của hắn sẽ là công chúa. Nhưng mà cho dù Ninh nhi có thân phận gì đi chăng nữa thì tâm ý yêu thương của hắn đối với nàng không bao giờ thay đổi.
“À, Tử Hằng, chàng dẫn ta đi thắp nén hương cho muội muội có được không?”
Khâu Minh Thông suy nghĩ trong chốc lát rồi mới đáp ứng: “Có thể, nhưng mà chỉ thắp nén hương rồi trở về, đừng ngơ ngẩn ở đó mà suy nghĩ lung tung.” Hiện tại Ninh nhi đang mang thai, không thể để cảm xúc bị kích động. Nếu biết có nhiều người vì cứu nàng mà chết như vậy thì nàng nhất định sẽ thực khổ sở. Đều là do Hoàng thượng không tốt, sao cứ chôn mọi người cùng một chỗ!?
“Ta hiểu,Tử Hằng, chàng chưa lớn tuổi nhưng đã bắt đầu dài dòng.” Khâu Tiểu Ninh mĩm cười nói, kỳ thật nàng cũng đã từng nghĩ tới, năm đó vì cứu nàng mà chết nhất định không chỉ có cung nữ Thuận Tâm kia.
“Chẳng lẽ nếu ta biến thành lão già thì nàng sẽ ghét bỏ ta sao? Nói cho nàng biết, đã quá muộn rồi, nếu ta biến thành lão già thì nàng cũng chỉ có thể là thê tử của Khâu Minh Thông ta.” Nói xong thì liền ôm lấy Khâu Tiểu Ninh khẽ cắn lên khuôn mặt đỏ hồng của nàng.
Hai người đi đến mộ viên do Tô Mộ Tịch cho người kiến tạo, bên trong có rất nhiều ngôi mộ. Nhìn những ngôi mộ này, dù Khâu Tiểu Ninh không biết nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ ngoan ngoãn đi theo Khâu Minh Thông. Cho đến khi Khâu Minh Thông dùng lại, châm hương rồi đặt vào tay Khâu Tiểu Ninh thì nàng mới hồi phục tinh thần. Nhìn hai ngôi mộ – một lớn một nhỏ, Khâu Tiểu Ninh dâng hương, nói thầm “Cảm ơn”.
Khâu Minh Thông đỡ Khâu Tiểu Ninh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Ninh nhi, chúng ta về nhà thôi.” Người cũng đã mất, người còn sống phải cố gắng sống thật tốt. Khâu Tiểu Ninh gật đầu, đi theo Khâu Minh Thông ra khỏi mộ viên.
Hai người từ mộ viên về nhà mới biết được Khâu gia lại nhận được một đạo thánh chỉ, là thánh chỉ tứ hôn cho Khâu Minh Trí và nữ nhi của một tướng quân tứ phẩm. Có thể được hoàng thượng tứ hôn vốn nên là chuyện thật vinh dự. Nhưng Khâu Minh Trí lại bị dọa đến chết khiếp, hắn cũng không quên nương đã uống thuốc như thế nào. Hắn chỉ biết Hoàng thượng nhất định biết hắn đối xử không tốt với Ninh nhi, nhưng bây giờ muốn sửa đổi thì đã chậm. Vậy chẳng lẽ nữ nhi của tướng quân có nhan sắc rất xấu sao? Hắn vốn đang dự định rằng hiện giờ Khâu gia đã giàu có, tương lai hắn có thể có về một thê tử ôn nhu xonh đẹp, lại nạp vài tiểu thiếp, sinh vài đứa nhỏ cho Khâu gia. Bây giờ có Hoàng đế tứ hôn, sau này hắn còn có thể nạp thiếp hay không?
Nếu để cho Khâu Tiểu Ninh biết ý nghĩ của Khâu Minh Trí thì nàng nhất định sẽ để cho Hiên Viên Minh Nhật ban thưởng một nữ tử vừa xấu vừa hung dữ cho Khâu Minh Trí!
Khâu Khải Chính nghe thấy thánh chỉ của Hoàng thượng thì cũng không nói gì, ông tin rằng Hoàng thượng sẽ không làm quá mức. Mà quả thật ông cũng mong một người con dâu có khả năng quản giáo nhi tử, nếu không, theo tính tình của hắn thì ngày sau sẽ gây ra họa.
Khâu Minh Thông nhìn nhị đệ khổ mà không dám nói, cười nói khẽ với Khâu Tiểu Ninh: “Ninh nhi, hoàng huynh của nàng rất lợi hại, tất cả đều đánh trúng chỗ đau của người khác, ngài ấy cũng không sợ bị trả thù nhỉ!?” Nhị đệ thực thảm, hắn nghe nói nữ nhi của vị tường quân tứ phẩm kia có tính tình … ách, thật mạnh mẽ.
“Yên tâm đi, hoàng huynh sẽ không làm quá mức.” Dù Khâu Tiểu Ninh ở cạnh Hiên Viên Minh Nhật không lâu nhưng nàng hiểu rõ hoàng huynh không phải là một người làm việc tùy tiện như vậy. Hơn nữa, Khâu gia có ân với nàng, hoàng huynh nhất định không quên.
“Hừ… nàng tin tưởng hắn thật nhỉ!” Khâu Minh Thông cũng không chú ý tới trong lời nói mang theo vị “chua” nồng đậm. Ninh nhi vừa mới ở cạnh tiểu tử kia vài ngày mà tâm đã tin tưởng hắn ta như vậy rồi.
“Đương nhiên tin tưởng, đó là hoàng huynh của ta mà, nhất định sẽ không để người bên cạnh ta chịu khổ!” Khâu Tiểu Ninh nháy mắt mấy cái, cố ý không nghe thấy vị chua trong lời nói của Khâu Minh Thông. Trong lòng lại nhịn không được mà thầm cao hứng, thì ra Tử Hằng cũng sẽ ghen nha!
Lúc hai người đang đùa giỡn vui vẻ thì có một thị vệ vào xin chỉ thị: “Công chúa, phò mã, ngoài phủ có một nữ tử, nàng nói là có quen biết và có việc xin được giúp đỡ.” Nữ nhân kia nhìn rất đáng thương, còn nói được tên của công chúa và phò mã thế nên hắn mới dám vào thông báo.
“Ai vậy?” Khâu Minh Thông tò mò hỏi, ngay lâp tức Khâu Tiểu Ninh nghĩ đến Hàn Thiếu Khanh: “Tử Hằng, chàng nghĩ có phải là Thiếu Khanh hay không?” Nếu như thật sự là Thiếu Khanh thì quá tốt rồi.
Khâu Tiểu Ninh vội vàng kéo tay Khâu Minh Thông đi ra đại môn, Khâu Minh Thông bất đắc dĩ nói: “Chậm thôi, từ từ nào, đừng quên nàng đang mang thai.” Nha đầu này, cũng sắp là nương rồi mà còn bất cẩn như vậy.
Hai người ra tới đại môn nhừng vừa nhìn thấy người đến thì liền nhíu mày, sao lại là La Tiểu Lệ? La Tiểu Lệ vừa nhìn thấy hai người thì liền quỳ xuống, khóc: “Cầu xin công chúa và phò mã làm chủ cho ta, xin hãy làm chủ cho ta.” La Tiểu Lệ không thể nào ngờ tới, đức ngốc bị nàng khinh thường từ nhỏ đến lớn lại là công chúa, là muội muội duy nhất của Hoàng thượng. Còn nhớ trước khi Khâu Minh Thông đỗ Trạng nguyên, nàng ghen tị Khâu Tiểu Ninh nên tung tin đồn Khâu Minh Thông cưới muội muội của mình. Bây giờ, nàng lại quỳ ở đây cầu xin bọn họ…
Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh trao đổi ánh mắt, chưa hề hỏi nàng vì sao lại đến đây. Hai người vừa thấy người ngoài cửa là La Tiểu Lệ thì đều có chút khó chịu, nếu lúc trước Khâu Minh Thông trúng kế của nàng ta thì bây giờ thê tử của Khâu Minh Thông không thể là Khâu Tiểu Ninh. Hơn nữa Khâu Tiểu Ninh cũng hơi rối rắm, không biết nữ nhân này kiếp trước có gả cho Tử Hằng hay không? Nếu Tử Hằng thật sự cưới nàng ta, trong lòng nàng thực sự vô cùng khó chịu. Nữ nhân như vậy làm sao xứng làm thê tử của Tử Hằng?
La Tiểu Lệ vừa khóc vừa xướng nửa ngày, nói là trượng phu đối xử với nàng không tốt, còn hoài nghi đứa nhỏ trong bụng nàng không phải là con hắn, nhưng mà năm đó nàng cũng chỉ thân cận với một mình nhị công tử của Khâu gia… Náo loạn một hồi nhưng cũng không có ai để ý đến nàng, nàng ta chỉ đành ôm đứa nhỏ giữ chặt làn váy của Khâu Tiểu Ninh mà khóc. Giống như là Khâu Tiểu Ninh khi dễ nàng, phụ bạc nàng, khiến cho mọi người xung quanh đến xem kịch vui.