Thê Tử Ngốc

Chương 10


Đọc truyện Thê Tử Ngốc – Chương 10

Khâu Khải Chính mất hai ngày mới đặt mua được đồ vật cần thiết, may mà tiền viện Khâu gia khá lớn, nếu không thì không thể đặt nhiều đồ như vậy. Nhìn trong viện đầy bàn ghế, Khâu Khải Chính thở phào nhẹ nhõm. Đặt mua những thứ này vẫn còn dư không ít bạc, trong nhà có chuyện gì cũng không phải lo lắng. Ông suy nghĩ một chút, liền chuẩn bị tìm thời gian vào Hàn phủ từ chức quản sự.

“Lão gia, bắt đầu từ ngày mai chúng ta có nên làm thêm bánh bao hấp nữa hay không?” Mới ba ngày, bọn họ liền kiếm gần bảy, tám lượng bạc, đây là việc rất ít người làm được. Mỗi ngày sau khi bán xong bánh bao, thấy còn nhiều người đứng chờ, Viên thị cảm thấy rất tiếc. Nếu bọn họ làm nhiều hơn thì sẽ kiếm thêm bao nhiêu bạc nữa đây.

“Không vội, cứ để bọn nhỏ nghỉ ngơi một ngày trước. Bà đi chợ mua ít vải, nhờ Hoa đại thẩm ở cách vách làm cho bọn nhỏ mấy bộ quần áo? Đừng thiếu của Ninh nhi , đừng quên đều nhờ công của nó.” Khâu Khải Chính nhàn nhạt lên tiếng nói.

Viên thị gật đầu, mặc dù không tình nguyện, nhưng chuyện Khâu Khải Chính đã nói thì bà không dám trái lời. Nghĩ đến chuyện của Khâu Minh Duệ, Viên thị mở miệng nói: “Lão gia, nhìn tình huống của cửa hàng bánh bao này, về sau chắc chắn sẽ rất nhiều việc, có nên cho Duệ nhi đi tập võ nữa không?” Nhiều người sẽ làm thêm nhiều hơn một chút, hơn nữa luyện võ không thể thi Trạng Nguyên, tương lai làm gì có tiền đồ. Không bằng làm thêm ít lồng bánh bao, để dành tiền cho hắn lấy thê tử.

“Không được, đứa nhỏ thích thì cứ để cho nó học.” Khâu Khải Chính nghe Viên thị nói, giọng trả lời nghiêm trọng hơn một chút, ông đã an bài cho mấy đứa nhỏ. Hơn nữa Đương Kim Thiên Tử là một hiền quân, trọng cả văn lẫn võ, chỉ cần tương lai Duệ nhi có bản lãnh thì chắc chắn sẽ có tiền đồ. Những cái này, chắc chắn Viên thị không hiểu được.

Viên thị cúi đầu không nói lời nào, trong lòng có chút không vui, bà không tin cả ngày múa đao múa thương thì sẽ làm nên trò trống gì. Khâu Khải Chính bất đắc dĩ nhìn vị thê tử không có tầm nhìn này một cái, nói: “Sẽ có người làm việc, tôi tìm thời gian đến Hàn phủ từ chức.” Nói xong, liền xoay người rời đi. Viên thị vội vàng kéo ông lại, lên tiếng nói: “Không được, dù sao mỗi tháng cũng có thêm mười lượng bạc, ông đừng từ chức, tôi mệt mỏi một chút cũng được, không được không được. . . . . .” Chuyện này bà suy nghĩ mấy ngày nay, cảm thấy trượng phu rời Hàn gia thì không tốt.

“Nương, chúng ta nghe cha.” Khâu Minh Thông đi vào, tay kéo Viên thị, ngăn cản bà nói tiếp.


“Ta. . . . . .”

Viên thị còn chuẩn bị nói gì, Khâu Minh Thông vội nói với Khâu Khải Chính: “Cha, hôm đấy cho con đi với người đến Hàn phủ! Hôm trước con mượn Luận Ngữ của Hàn thiếu gia vẫn chưa trả cho hắn.” Vốn là chỉ cần nhờ cha mang trả cho hắn là được rồi, nhưng nếu hắn cùng đi với cha, Hàn lão phu nhân chắc sẽ không làm cha mất mặt.

“Được, đến lúc đó cha gọi con cùng đi.” Xoa đầu Khâu Minh Thông, cuối cùng tâm tình Khâu Khải Chính cũng tốt hơn một chút.

Khâu Tiểu Ninh ở trong phòng, làm xong mọi việc, đứng ở bên cửa sổ chìa tay. Tước Nhi ở trên cây trong hậu viện vội bay đến bên cửa sổ của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Tiểu Ninh cười vuốt đầu của nó: “Tước Nhi, sang thu rồi sao ngươi không bay đến Giang Nam tránh rét? Không sợ lạnh à?”

“Chít chít. . . . . .”

“À, vậy hả. Đúng rồi, Tước Nhi, ngươi có thể giúp ta tìm cha nương ruột hay không? Ngươi có rất nhiều đồng loại đúng không?” Nhìn tiểu Tước, ánh mắt Khâu Tiểu Ninh sáng lên, nghĩ tới một chủ ý.

“Chít chít. . . . . .” Ma Tước cúi đầu khẽ kêu, không dám nhìn Khâu Tiểu Ninh.


Mà Khâu Tiểu Ninh nghe xong tiếng kêu của Ma Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thất vọng. Hít một hơi bình tĩnh lại, ngược lại an ủi Ma Tước nói: “Không sao đâu Tước Nhi, đây không phải là lỗi của ngươi, có lẽ là chưa phải lúc ta được gặp thân sinh phụ mẫu, chỉ cần bọn họ còn sống là ta thấy vui rồi.” Mặc dù nói như vậy, trong lòng Khâu Tiểu Ninh vẫn hơi khổ sở, nàng chỉ hi vọng nàng có nương, người mà sẽ đối xử với nàng giống như bây giờ nương đối xử với các ca ca vậy.

Ma Tước thấy nàng khổ sở, bay ra ngoài một lúc lâu rồi bay trở lại, cắp trong miệng một bông hoa cúc màu hồng nhỏ. Hôn mổ tay Khâu Tiểu Ninh, để cho nàng duỗi tay, thả hồng cúc vào trong tay Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh cầm hoa để trước mũi ngửi một chút, rất thơm, còn thơm hơn những bông hoa nàng từng thấy rất nhiều. Người bình thường không thể thấy cái này: “Tước Nhi, ngươi không nên lấy cái này? Ta đã nói là không được vào trang viện của nhà giàu sao? Cẩn thận không bọn họ nướng ngươi lấy thịt ăn, lần sau không cho đi biết không?” Kiếp trước trừ ca ca và tam ca, nàng cũng không có bằng hữu. Mặc dù Tước Nhi không phải người, ở trong lòng nàng Tước Nhi chính là bằng hữu. Nhưng kiếp trước Tước Nhi thường bay vào Hàn phủ, bị thiếu phu nhân sai người bắn chết, nàng nhớ lúc ấy nét mặt thiếu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng châm chọc nói rằng chim xấu như vậy làm dơ bẩn ánh mắt của nàng ấy. Cho nên, kiếp này Khâu Tiểu Ninh dặn Ma Tước không cần bay vào mấy gia đình giàu có.

“Chít chít . . . . . .” Vừa gọi vừa nghiêng đầu nhìn Khâu Tiểu Ninh.

Vừa nghe nó nói, Khâu Tiểu Ninh chút nữa thì nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Đây là Thành vương phi trồng? Sao ngươi lại trộm đồ của Thành vương phi? Nhanh mang trả lại, người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?” Thành vương phi và Thành vương là người dân chúng Hoàng Thành sùng bái nhất, sao nàng có thể cầm đồ của bà ấy. Hơn nữa, dù chỉ là một bông hoa, nếu Thành vương phi vứt đi rồi thì thị vệ trong cung có còn tới bắt Tước Nhi nữa hay không?

“Líu ríu. . . . . .” Kêu lên vài tiếng , Ma Tước quả quyết bay đi.


Nhìn Tước Nhi bay đi, Khâu Tiểu Ninh bất đắc dĩ nhìn bông hoa đang khoe sắc trong tay. Suy nghĩ một chút, thận trọng cất hoa vào trong cỏ khô ở dưới gầm giường, làm như vậy có thể lưu giữ bông hoa này mãi mãi. Có lẽ là hoa quá đẹp, hoặc là bởi vì do Tước Nhi thiên tân vạn khổ mang về, Khâu Tiểu Ninh muốn giữ lại, không vứt nó đi.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Khâu gia tiếp tục bận rộn. Bởi vì mấy ngày trước ở bên ngoài nghe nói Khâu gia muốn mở cửa hàng, sáng sớm mở cửa, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ. Trong chốc lát liền bán hết mấy lồng lớn bánh bao hấp. Có người thấy có cháo còn ngồi xuống, năm cái bàn đặt trên đất trống phía trước viện đều kín người ngồi. Còn chưa hết một buổi sáng, bánh bao, bột mì đều dùng hết, một nồi cháo lớn cũng bán hết.

Nhìn lồng hấp trống không và cái bàn bày đầy bát đũa, người Khâu gia vừa mệt vừa vui. Lúc này bụng Khâu Minh Trí vang lên, mọi người mới nhớ tới bán hết đồ ăn rồi thì bọn họ ăn cái gì? Khâu Minh Thông cười meo meo bưng một mâm lớn đi ra, bên trên đầy một mâm bánh bao hấp. Đặt bánh bao lên trên một cái bàn, cười nói: “Đây là muội muội vừa mới làm, muội ấy biết chắc chắn chúng ta cũng đói bụng nên chuẩn bị không ít đâu, mọi người nhanh ngồi xuống ăn đi! Đúng rồi, Tam đệ, trong nhà muội muội còn giữ lại chút cháo, vào lấy ra đi.”

Khâu Minh Duệ gật đầu một cái, đi mấy bước thì quay lại, thản nhiên nói: “Về sau có ai dám nói muội muội là kẻ ngốc, đệ sẽ đánh hắn.” Nói xong, còn đặc biệt nhìn Khâu Minh Trí một cái. Chỉ là, lúc này Khâu Minh Trí đang nhìn chằm chằm bánh bao hấp trên bàn, không thèm nhìn Khâu Minh Duệ.

Ăn xong bánh bao, cà nhà nghỉ ngơi một lúc, mọi người mới đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trở lại nhà chính, đem tất cả tiền đồng nhận được đều để ở trên bàn, sau khi đếm xong, mọi người đều sợ ngây người. Trừ số tiền mua bột mì, thịt heo và những thứ khác, có chừng vài lượng bạc, nhiều hơn tiền lương một tháng của Khâu Khải Chính. Mà mới chỉ bán lúc sáng sớm, nếu như bán cả ngày thì không phải sẽ kiếm được càng nhiều sao?

So với vui mừng của mọi người, Khâu Minh Thông vẫn lý trí hơn, cái này mới ra mọi người mới mẻ là tự nhiên. Nhưng đến khi hết mới mẻ, một ngày sẽ không có nhiều khách như vậy, nếu bọn họ muốn buôn bán thì cần phải nghĩ thêm vài thứ khác. Nhưng mà lúc này không cần vội, ít nhất phải hai, ba tháng nữa nghĩ tiếp cũng được. Bây giờ phải nhanh chóng đi với cha đến Hàn phủ từ chức, tránh cho sau này gặp chuyện.

Rõ ràng là Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông nghĩ khá nhanh chóng, bảo Viên thị cất tiền xong tiện thể nói: “Bà ở lại trông nhà, tôi và Thông nhi đến Hàn phủ một chuyến.” Ông phải sớm từ chức công việc ở Hàn gia, nếu không để mấy kẻ nhiều chuyện nói huyên thuyên về chuyện ông buôn bán trước mặt lão phu nhân thì không tốt.


Viên thị gật đầu một cái, không lên tiếng, nhìn tình cảnh ngày hôm nay thì nếu có ít người giúp thì không làm gì được. Tất nhiên Khâu Tiểu Ninh biết ca ca và cha muốn đi làm gì, ngoan ngoãn ngồi một bên, chỉ nói: “Cha và ca ca về sớm một chút.”

“Biết rồi, nha đầu.” Khâu Minh Thông cười xoa đầu muội muội, lúc này mới đi theo Khâu Khải Chính ra khỏi cửa.

Hàn phủ.

Khâu Khải Chính tìm Tổng Quản Sự nói muốn từ chức, Tổng Quản Sự Sự ngẩn ra: “Ông nói cái gì, ông phải đi? Sao, chưa gì đã tìm được ông chủ mới rồi hả? Tôi nói ông làm người như vậy có phải hay không hơi quá đáng một chút? Ông. . . . . .” Nói ra thì Tổng Quản Sự không muốn cho Khâu Khải Chính đi. Khâu Khải Chính mà đi, về sau quyển sổ sách khó giải quyết biết giao cho ai làm bây giờ? Bận rộn làm không xong lão biết chia công việc cho ai? Mấy vị quản sự trong phủ này, trừ Khâu Khải Chính dễ giải quyết , những người còn lại lão không dám đắc tội. Hơn nữa, Khâu Khải Chính đắc tội lão phu nhân, nếu lão phu nhân không lên tiếng thì sao lão dám thả người.

Khâu Khải Chính nhẫn nại nghe Tổng Quản Sự nói. Qua nửa canh giờ không thấy lão có ý định dừng lại thì hơi bực mình, mọi khi không phải lão hận ông đến mức chỉ mong ông đi khuất mắt lão sao? Ngược lại, sao bây giờ lão lại không để cho ông đi rồi? Thoáng cười lạnh, chuẩn bị nói, Khâu Minh Thông trước ông một bước chậm rãi lạnh nhạt nói: “Tổng Quản Sự, làm phiền ông dẫn chúng ta đến gặp lão phu nhân, chúng ta phải cám ơn mấy năm nay ngài ấy đã chăm sóc Khâu gia.” Khâu Minh Thông cũng hiểu là việc cha muốn rời Hàn phủ phải để Hàn lão phu nhân tự mình nhả ra, vị Tổng Quản Sự này cũng không làm được gì.

“Hả . . . . . . à . . . . . . được . . . . . .” Tổng Quản Sự mơ mơ màng màng gật đầu một cái, gật xong mới lấy lại tinh thần. Lão vừa mới làm gì? Tự nhiên nghe lời một tên mao đầu tiểu tử, đang định lên tiếng, Khâu Minh Thông đã đứng lên, tao nhã lễ phép nói: “Tổng Quản Sự, mời ngài. . . . . .”

Rõ ràng là giọng nói tao nhã lễ độ, Tổng Quản Sự lại nghe thấy có cả hàn ý. Lắc đầu một cái, nhất định là lão nghe nhầm, đối phương chỉ là một đứa bé chín tuổi, lúc nói chuyện làm gì có ý lạnh, sao nó có thể giống với chủ tử trong phủ?

Nghĩ vậy, Tổng Quản Sự hung hăng trợn mắt nhìn Khâu Minh Thông một cái, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện đi đằng trước hai người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.