Đọc truyện Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn – Chương 71: Ngoại truyện Chu Nguyên Bảo
Editor: Tiểu Cân.
Hàng thịt của Chu gia buôn bán càng ngày càng tốt, Chu Lai Tài liền sửa lại gian hàng bên cạnh, mở cho nhi tử một hàng thịt khác.
Sát vách truyền đến tiếng ho khan, Chu Nguyên Bảo buông công việc trong tay, bước nhanh đến chỗ cha đang ho đến đỏ bừng cả mặt nói: “Cha, người về nhà nghỉ ngơi trước đi, bên này một mình con là đủ rồi, đừng cậy mạnh.” Hai ngày trước cha bắt đầu ho, ông nói không có gì đáng sao không có gì đáng ngại, thật là càng già càng yếu, lúc về vẫn lên mời lang trung tới khám một chút.
Chu Lai Tài thật sự cũng ho đến mức khó chịu, dặn dò hắn đôi câu, nói đóng cửa hàng cẩn thận trước khi trở về nhà.
Chu Nguyên Bảo nhìn bóng lưng mập mạp của cha biến mất ở khúc quanh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trở về bên mình, ngồi trên ghế gỗ bên cửa rộng, nhàm chán nhìn nhìn người thỉnh thoảng đi qua đi lại. Nhìn một lúc, buồn ngủ ập đến, mí ngày càng nặng, liền đi ngủ.
Hắn lại mơ thấy tiểu cô nương kia.
Ngày ấy hắn bị cha cột vào cây hồng, nàng từ nhà cách vách nhảy sang, ngốc ngếch nhìn hắn, rõ ràng là hắn hung dữ với nàng, nàng lại nghiêm túc nói chuyện với hắn, sau lại nhảy qua tường, cởi dây cho hắn, cầm hai khối bánh đậu cho hắn ăn. Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, nàng là tiểu cô nương đầu tiên nguyện ý nói chuyện với hắn, một tiểu cô nương xinh đẹp.
Nàng bị thương, hắn bắt thỏ báo thù cho nàng, nàng đau đến khóc, hắn đi mua một con vẹt cho nàng, nhìn nụ cười của nàng ngọt ngào ngây thơ trong sáng, nghe nàng thân mật gọi hắn Nguyên Bảo ca, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhịp tim không thể khống chế, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chạy trối chết. Theo nàng trêu chọc Quyển Quyển mấy ngày, mỗi ngày hắn đều mong mặt trời xuống núi chậm một chút, trước lúc ngủ lại mong đợi ngày mai tới thật sớm. Có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không thể biết, quãng thời gian ấy, là quãng thời gian khiến hắn hạnh phúc nhất mỗi khi nhớ lại.
Sau đó, một thời gian rất lâu nàng không có tới trấn trên, hắn không chịu nổi mỗi ngày đều khổ sở chờ đợi mà không có kết quả, liền cưỡi con lừa đi tìm nàng, mặc dù chỉ ở cùng nàng một canh giờ, trở về còn bị ốm nặng, nhưng hắn lại cảm thấy hết sức vui vẻ.
Năm ấy nàng mười một tuổi, hai người bọn họ sóng vai ngồi ở bờ tường, hắn định nói cho nàng biết hắn thích nàng, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mẫu thân nàng đột nhiên xuất hiện nên không kịp nói, nhưng như vậy cũng đâu có sao, đợi nàng mười ba tuổi, hắn sẽ năn nỉ phụ thân tới nhà nàng cầu hôn.
Hai năm, thật dài, ngày qua ngày mỗi đêm đều mong nàng nhanh lớn lên một chút. Nhưng hai năm cũng thật ngắn, bởi vì cơ hồ mỗi ngày hắn cũng chỉ nhìn thấy nàng trong giấc mơ.
Cuối cùng đã tới ngày đó, mẫu thân nàng tới, phụ thân đi tìm hiểu tin tức.
Đúng vậy, đúng vậy, tựa như một giấc mơ vậy, hắn khẩn trương đứng ở cửa, chờ phụ thân trở lại nói cho hắn biết kết quả.
A, phụ thân về, Chu Nguyên Bảo như lâm vào mộng, trông đợi nhìn cha của hắn.
“Nguyên Bảo, Thư gia đồng ý, con chờ cưới vợ đi!” Cha cười nói với hắn.
Không đúng, Chu Nguyên Bảo theo bản năng cau mày, hình như không phải như vậy. . . . . . Chỉ là, hắn thật vui mừng, hắn không muốn tỉnh lại, để cho hắn ở trong mộng một lát đi, hắn thật vui mừng, A Lan sắp gả cho hắn rồi!
Đêm Trung Thu năm đó, hắn hẹn nàng ra ngoài, đưa nàng đi ngắm đèn hoa đăng, đưa nàng đi ăn mì vằn thắn, khi hắn đưa nàng về nhà, nàng nhón chân lên hôn môi hắn, đợi nàng vào nhà, hắn ngây ngốc liếm liếm nơi nàng vừa hôn, hình như có chút ngòn ngọt. . . . . .
Năm thứ hai, ca ca của nàng trúng trạng nguyên, Thư gia muốn dời đến ở Kinh Thành, hắn không nỡ rời nàng, cho nên hắn đi cầu xin cha nương nàng, cha nương nàng thật tốt, vậy mà lại đồng ý hắn.
Hôm thành thân, hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm, cưỡi đại mã đi đón nàng. . . . . . Không đúng, kiệu hoa không nên dừng lại ở đó, phải mang lên thôn Đông chứ, phải đem đến nhà hắn, nhưng kiệu hoa kia không nhúc nhích, hắn nhảy xuống ngựa, hướng mấy kiệu phu hô to, nhưng bọn họ không nghe lời của hắn, lần nữa nâng lên kiệu hoa. Hắn ngồi trên lưng ngựa, không nhịn được quay đầu nhìn lại kiệu hoa, mặc dù người đi đường không ngừng cười cợt hắn, cười thì cứ cười, A Lan an vị bên trong, hắn mừng rồi.
Đến nhà, kiệu hoa vững vàng đặt trên mặt đất, hắn khẩn trương đá cửa kiệu hoa ba cái, không ngờ nàng lại ở bên trong ngủ thiếp đi. Y phục của nàng thật là đẹp, nhất định là tự tay nàng thêu, nàng nhất định là rất mệt mỏi. Hắn rất đau lòng, ôm nàng từ trên kiệu xuống, mặc kệ người khác nói thế nào, hắn cũng không đành lòng đánh thức nàng.
Tiễn đi tất cả khách, hắn chạy trở về hỉ phòng, thấy nàng miễn cưỡng nằm trên giường, khăn voan cũng tuột xuống, lộ ra hàng mi nét mày tinh xảo so với tất cả nữ nhi hắn đã gặp nàng là đẹp nhất.
Hắn nhẹ nhàng đi tới, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, A Lan, nàng thật đẹp. . . . . .
“Ừm, A Lan, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là thê tử của ta rồi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Đầu có chút choáng váng, có lẽ mới vừa rồi uống qua nhiều rượu, hắn cũng chỉ nằm xuống bên người nàng, ôm người vào trong ngực, “A Lan, ta ngủ trước, đừng trách ta…ta, thật sự rất vui mừng. . . . . . Còn nhiều thời gian, tối nay ta chỉ ôm nàng ngủ, có thể ôm nàng, ta cũng đã rất vui mừng, A Lan, A Lan. . . . . .”
Tác giả có lời muốn nói: có người nói cấp một cô nương tốt cho Nguyên Bảo, ta thật sự không viết được, ở trong chuyện xưa của ta, là hắn thích A Lan, hắn sẽ không đi yêu nữ nhân khác, kiểu nữ nhân cứu ngươi trong lúc hoạn nạn rồi lâu ngày nảy sinh tình cảm ta không chấp nhận được, mà ta cũng không bỏ được hắn tuổi già cô đơn, cho nên, sẽ để chuyện xưa của Nguyên Bảo làm mộng cảnh kết thúc đi, mọi người có thể tiếp tục tưởng tượng, có lẽ hắn tỉnh lại, vẫn độc thân như cũ, có lẽ lão bà của hắn có thai gọi hắn về nhà ăn cơm. . . . . .
Viết tới đây ta liền khóc. . . . . .
(Tôi edit mà nước mắt còn nhỏ tong tong xuống bàn phím T~T)
Cho nên đưa ngoại truyện Chu Nguyên Bảo lên trước, cũng bởi vì ta không hi vọng mọi người sau khi xem xong quyển sách sẽ có cảm giác phiền muộn, ta thật hi vọng lúc mọi người xem xong người một nhà A Lan trên mặt liền mang nụ cười hạnh phúc. . . . . . Xem chương sau một nhà ba người nhé, thương mọi người!