Đọc truyện Thế Tử Hàn Tư Ân – Chương 18
Bạch Văn Hãn nhìn Bạch Thư có chút tính trẻ con, liền dùng sức xoa xoa đầu y, nghĩ thầm vẫn còn là con nít đây.
Bạch Thư bị hắn vò đầu, nhíu nhíu mũi núng nính thịt, Bạch Văn Hãn sau khi thấy khẽ cười một tiếng, lấy tay ra, lại hỏi: “Đệ cứ như vậy trở về, ăn uống gì ở quận vương phủ chưa? Hiện tại có đói bụng hay không?”
Bạch Thư lắc lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Đệ không đói bụng, đệ bây giờ muốn vẽ cơ.”
Trong lòng Bạch Văn Hãn có chút khó chịu, hắn rất lâu rồi không có nếm qua cái tư vị bị ngó lơ này, nhưng sắc mặt vẫn cứ ôn hòa nói: “Vậy đệ vẽ đi.”
Bạch Thư gật đầu cười toe, chạy đến trước bàn tiếp tục vẽ nốt bức tranh đang vẽ Hàn Tư Ân.
Bạch Văn Hãn nhớ đến lời kia, khuôn mặt khô gầy của Hàn Tư Ân thật không tính là dễ nhìn, nhưng dưới ngòi bút của Bạch Thư, cặp mắt kia trong trẻo lãnh đạm lại phi thường đẹp đẽ, có chút lãnh tình, như thể vạn sự không lọt mắt, vạn vật không vào tâm.
Nhìn thấy Bạch Thư đã vẽ xong Hàn Tư Ân, Bạch Văn Hãn không khỏi cau mày, hắn không biết Bạch Thư được mình bảo vệ như vậy cùng người lãnh tâm lãnh tình này làm bằng hữu, là đúng hay sai.
Bạch Thư cũng không biết ca ca ở một bên suy tư, lòng ngập tràn mong muốn vẽ hoàn chỉnh chân dung Hàn Tư Ân, tặng cho Hàn Tư Ân. Lúc Bạch Thư vẽ tranh rất nghiêm túc, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn chính là rất yêu thích.
Bạch Văn Hãn nhìn Bạch Thư như vậy, tâm tình đặc biệt phức tạp, hắn nghĩ thầm, hiếm khi thấy Bạch Thư chủ động muốn tiếp xúc với người khác, y tâm tư thuần túy như vậy, vô ưu vô lo như vậy cũng tốt.
Phủ tướng quân trên đường Chu Tước này không phải là Bạch gia, tòa phủ đệ này là quân công của Bạch Văn Hãn đổi lấy, hắn hồi kinh ngoại trừ một lần về thăm Bạch gia cho có lệ, cũng chỉ ở phủ tướng quân cùng Bạch Thư.
Còn Bạch gia ở một ngõ nhỏ ở phía nam, viện tử rất tinh tế. Bối cảnh Bạch gia tại Đế Kinh không phải rất oách, thậm chí còn không tính là kinh thành tân quý.
Mà Bạch gia tại Đế Kinh rất nổi danh, bởi vì phụ thân Bạch Văn Hãn Bạch Tuấn phong lưu có tiếng.
Bạch Tuấn không phải người kinh đô, ở một trấn nhỏ phía nam đi ra, cưới nhi nữ của lão sư Hà thị làm vợ, sau khi sinh được nhi tử Bạch Văn Hãn liền tiến kinh đi thi.
Lúc đó tân hoàng mới vừa đăng cơ không lâu, cần người của chính mình để ổn định cục diện triều đình, đề bạt rất nhiều đệ tử hàn môn vào triều làm quan, Bạch Tuấn cũng là một trong số đó.
Bạch Tuấn lớn lên anh khí trắng trẻo, sau khi hắn vào triều liền đem người nhà đón vào kinh thành. Bạch Văn Hãn lớn lên, phu thê hòa thuận, trưởng bối từ ái, một nhà đầm ấm.
Chỉ là Bạch Tuấn trên chốn quan trường có chút không thuận, bắt đầu gập ghềnh trắc trở, còn mấy lần làm kẻ thế mạng, suýt chút nữa bị giam. Sau này được hoàng đế để mắt, mới bắt đầu được trọng dụng. Chức vị của Bạch Tuấn không ngừng cao lên, mà bên cạnh hắn vẫn không có thêm ai.
Năm đó Hà thị có mang Bạch Thư, Bạch Tuấn đột nhiên từ bên ngoài mang về một nữ tử họ Vương. Nữ tử kia là người Bạch Tuấn vẫn luôn nuôi ở bên ngoài, sinh ra ở gia đình giàu có, bởi vì trong nhà có người phạm tội bị liên lụy. Bạch Tuấn mua lại nàng, nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Ả ta đến Bạch gia còn đem theo nhi tử mới sinh, gọi là Bạch Ân. Bạch Tuấn cũng là bởi vì hài tử mới đem người đón vào phủ, phong di nương.
Cha mẹ Bạch Tuấn tuy rằng không ưa nữ tử kia, nhưng tôn tử vẫn là của mình, liền đem người để lại. Hai người thương yêu nhất vẫn là Bạch Văn Hãn thường bên cạnh mình.
Chỉ là Bạch Tuấn mang người về phủ thì thôi, còn nhất định phải đem Bạch Ân ghi vào danh nghĩa Hà thị, làm trưởng tử trong phủ.
Hà thị đương nhiên không muốn, Bạch Tuấn mặc dù không có cưỡng cầu, nhưng từ đây liền lạnh nhạt nàng. Sau đó liền dùng lý do Hà thị thân thể bất tiện, không thể quá mức vất vả, sự vụ lớn nhỏ toàn bộ giao cho Vương di nương, từ đây càng ngày càng sủng ái Vương di nương.
Bạch Thư trong tình huống như vậy mà ra đời, Bạch Thư được sáu tuổi, Hà thị âu sầu mà chết.
Hà thị qua đời mới được ba tháng, Bạch Tuấn liền đem Vương di nương phong thành chính thất, Vương di nương trở thành chủ nhân Bạch phủ.
Cũng vào mười lăm tháng giêng năm ấy, Bạch Thư đang chơi đùa liền biến mất.
Bạch Văn Hãn năm đó mười sáu tuổi, không có năng lực, không có công danh, không có thứ gì.
Hắn không tìm được đệ đệ của mình, vì vậy liền cầm một cây đao đặt ngang cổ Bạch Ân, ép Bạch Tuấn cùng Vương thị đem người giao ra đây.
Vương thị đương nhiên không thừa nhận chính mình làm chuyện này, Bạch Văn Hãn thì lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem cổ Bạch Ân cứa ra máu, Vương thị bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, sau đó liên tục lăn lộn nắm lấy y phục của Bạch Tuấn, gào khóc bảo sẽ cho người tìm hắn về.
Bạch Tuấn thật không nghĩ tới Vương thị cố ý bỏ rơi Bạch Thư, lại thêm kinh động hai lão nhân, hắn mới vội căn cứ theo manh mối Vương thị manh mối mà đuổi theo.
Bạch Văn Hãn kéo theo Bạch Ân đi tìm Bạch Thư, lúc gần đi hắn nói với Bạch Tuấn cùng tổ phụ tổ mẫu vẫn luôn yêu thương mình: “Ngày hôm nay trừ phi phụ thân giết ta, bằng không sau khi tìm thấy Bạch Thư, có bất kỳ chuyện gì ta đều sẽ tính lên đầu Bạch Ân. Nếu như hôm nay không tìm thấy Bạch Thư, vậy tối nay ta sẽ giết chết Bạch Ân, làm cho hắn chôn cùng.”
Lời này vô luận thế nào cũng là đại nghịch bất đạo, lúc đó Vương thị đều sợ đến choáng váng, vội vàng nói đường, Bạch lão gia tử tức run người, bắt Bạch Tuấn lập tức hưu Vương thị.
Bạch Tuấn cũng không nhẫn tâm giết nhi tử của chính mình, mà cũng không hưu Vương thị.
Thời điểm Bạch Văn Hãn tìm thấy Bạch Thư, là ở trong một ngôi miếu đổ nát không bóng người ở ngoài thành.
Ôm đi Bạch Thư chính là hạ nhân mới mua của Bạch phủ, hắn sợ Bạch Thư chạy mất, liền đánh gãy chân Bạch Thư, dựa theo Vương thị dặn dò, vốn là muốn đem Bạch Thư bán đi. Mà người này sợ sau đó bị người phát hiện nắm thóp, đã làm thì làm cho chót, định thủ tiêu luôn Bạch Thư, không nghĩ tới Bạch Văn Hãn nhanh như vậy đã đuổi tới.
Bạch Văn Hãn mười sáu tuổi lần đầu tiên giết người.
Về đến nhà, Bạch Ân cùng Bạch Thư chịu kinh hách phát sốt, Bạch Văn Hãn bị trừng phạt, bất quá bởi lão gia tử ở đây, Bạch phủ không truyền ra tin tức bất lợi cho Bạch Văn Hãn.
Ngày đó bị phạt, Bạch Văn Hãn liền có tâm tư muốn cường đại, hắn đọc sách không được, liền nghĩ tới con đường tham quân này.
Trong lòng Bạch Văn Hãn cũng có chủ ý, hắn không những phải đi,mà còn muốn mang Bạch Thư đi theo, nhưng đây vốn là không thể, vậy là Bạch Văn Hãn mỗi ngày ở nhà đều đánh đập Bạch Ân.
Thời gian đó mặt mũi Bạch Ân đều không lành lặn, Vương thị vốn muốn làm lớn chuyện, nhưng mấy năm đó, tính cách hoàng đế cực kỳ tối tăm, không vừa mắt ai liền chém đầu, ngay cả thân thích của mình cũng không ngoại lệ, Bạch gia cũng không dám quá ầm ĩ.
Cuối cùng, Bạch Văn Hãn cưỡng chế mang Bạch Thư đi, viết thư cho ngoại tổ phụ của mình, nhờ hắn tìm người có thể tin tới biên quan chăm sóc Bạch Thư.
Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu lão của hắn lớn tuổi mới có nữ nhi, thương yêu Hà thị như minh châu trong lòng bàn tay, nhận được thư của Bạch Văn Hãn, bán đi gia nghiệp, tự mình đi tới biên quan.
Những ngày tháng ở biên quan cũng không dễ. Bạch Văn Hãn trên chiến trường cực kỳ liều mạng, trên người bị thương vô số, nhiều lần cửu tử nhất sinh. Hắn cũng là người thăng quan tiến chức nhanh nhất, chỉ có Bạch Văn Hãn tự mình biết, mỗi lần ra chiến trường hắn đều sợ hãi, sợ sệt chính mình chết rồi, không ai chăm sóc Bạch Thư cùng người thân già yếu, cho nên hắn không dám chết.
Mà Bạch Thư từ khi trải qua kia sự cố kia, tính cách liền trở nên trầm tư.
Bạch Văn Hãn tìm cho hắn một sư phụ trình độ cực cao, dạy cho hắn võ công phòng thân, Bạch Thư từ khi học võ, thường thường lên núi săn bắn.
Y bản lĩnh cao, ánh mắt độc, sau đó luyện thành một cao thủ. Tỷ như lột xuống lớp da thú hoàn chỉnh, thủ đoạn tước thịt phi thường cao minh, có thể đem một đầu lợn rừng tước xong, chỉ còn lại một bộ xương, ở biên quan rất được người hoan nghênh.
Nhưng có lẽ là ở biên quan thường thấy sống chết, thêm vào chuyện từng trải, có chút không dung bị người khác phản bội.
Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng Bạch Văn Hãn có chút bị đè nén, cha hắn từ sau khi bọn họ rời đi, cũng không hỏi qua, thật giống như bọn họ căn bản không tồn tại, tổ phụ tổ mẫu của hắn lúc qua đời, hắn đang ở biên quan giết địch, không kịp gặp bọn họ lần cuối.
Chờ hắn rốt cục công thành danh toại hồi kinh, thiếu gia Bạch phủ chỉ có Bạch Ân, mà phủ tướng quân mới là nhà của hắn và Bạch Thư.
Nghĩ tới đây, Bạch Văn Hãn liền nhìn Bạch Thư đang tập trung tinh thần vẽ tranh, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bạch Thư thấy Bạch Văn Hãn đi ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, hắn biết Bạch Văn Hãn vẫn cho rằng mình còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhưng rất nhiều chuyện hắn đều biết, chỉ là không thèm để ý thôi.
Nghĩ tới đây, Bạch Thư lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.
Bạch Thư vẽ Hàn Tư Ân, chính là lúc Hàn Tư Ân đang ngồi trong sân nhìn bầu trời. Nếu như là những người khác xuyên qua mà đến, vào lúc này đại khái càng sinh tồn tốt hơn, mà Hàn Tư Ân lại không như thế.
Hắn yêu thích cuộc sống nhàn rỗi không việc gì làm này nhìn trời xanh mây trắng, cảm nhận gió nhẹ, cảm nhận tự do.
Mà cùng lúc đó, Hàn Duyệt Văn nghe Cơ Việt nhắc chuyện, đã cưỡi ngựa về tới Hàn Quốc công phủ. Nghe được Hàn Tư Ân đã hồi phủ, trong lòng có chút tức giận.
Chỉ là trong lúc vô tình khi nghe hạ nhân lỡ miệng nói Hàn Minh Châu hồi phủ bị cản, vừa vặn gặp Hàn Tư Ân hồi phủ, Hàn Duyệt Văn chuẩn bị đến đây tìm Hàn Tư Ân lại ngừng xuống.
Hắn đứng ở trong viện có chút mờ mịt luống cuống.
Lúc này, bên trong Ung quận vương phủ, Ung quận vương phi thì lại cười với Liễu thị nói: “Vừa nãy Hàn thế tử thân thể không thoải mái, Duyệt Văn làm đệ đệ lập tức bồi hắn về, nói là tránh cho ngươi làm mẫu thân lo lắng. Bọn họ huynh hữu đệ cung như vậy, thực sự hiếm thấy.”
Liễu thị nghe lời này đáy lòng sững sờ, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Ung quận vương phi nhìn nàng một cái, lại cùng các phu nhân khác nói chuyện.
Mà Cơ Việt đột nhiên không tìm được Bạch Thư, liền phái người vội vã đi tới phủ tướng quân tìm hiểu tin tức. Cơ Việt biết Bạch Văn Hãn che chở Bạch Thư như che chở trẻ con, vạn nhất Bạch Thư đã xảy ra chuyện gì, Bạch Văn Hãn dám trực tiếp đánh hắn một trận.
Nghe thấy Bạch Thư đã sớm về tướng quân phủ, Cơ Việt ở đáy lòng mắng mẹ nó một tiếng, một cái hai cái đều như vậy, sau đó quyết định đem Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư xếp vào danh sách đen.
Hàn Tư Ân ở trong sân trầm tĩnh rất lâu.
Vân Chi bưng nước thuốc đến đây, khi Hàn Tư Ân uống xong, nàng muốn nói lại thôi nhìn Hàn Tư Ân.
Phương Lan viện ngoại trừ Bích Hoa, những người khác ở trước mặt Hàn Tư Ân vẫn rất câu nệ.
Hàn Tư Ân thả bát xuống, nhấc lên mí mắt nói: “Có việc?”
Vân Chi nhỏ giọng nói: “Thế tử, vừa nãy nghe người trong viện nói, đại… sau khi Tứ tiểu thư hồi phủ liền đi thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân thân thể không khỏe, mới vừa uống thuốc, đang ngủ. Tứ tiểu thư hiếu tâm vốn muốn ở cửa chờ đợi lão phu nhân tỉnh lại, sau đó đột nhiên té xỉu. Nha đầu bên cạnh Tứ tiểu thư không dám quấy rầy lão phu nhân, liền đi mời đại phu. Đại phu nói là tứ tiểu thư bởi vì mệt nhọc quá độ, thân thể phát sốt, cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể lại mệt nhọc quá độ. Nhóm người thái thái tham gia tiệc rượu cũng đã trở về, tứ tiểu thư sau khi tỉnh lại liền đem lễ vật gửi tặng các phòng, tặng cho Thế tử ngài một nghiên mực vô cùng tốt.”
Hàn Tư Ân nghe nói như thế, mí mắt chớp xuống, nhạt tiếng nói: “Đã biết.” Vân Chi liền yên tĩnh lui xuống.
Hàn Tư Ân ngồi ở đó, thần sắc yên tĩnh.
Khoảng một nén nhang sau, Hàn Trác phái người đến, nói là đang chờ hắn ở thư phòng. Hàn Tư Ân đứng dậy cùng tiểu tư đi gặp Hàn Trác.
Hàn Trác mặc quan phục, ngồi trong thư phòng, nhìn thấy Hàn Tư Ân, chỉ chỉ ghế tựa nói: “Ngồi.” Hàn Tư Ân nghe lời ngồi xuống.
Hàn Trác nhìn Hàn Tư Ân, nhìn một hồi lâu thở dài nói: “Chuyện Minh Châu trở về ta đều nghe nói, phòng gác cửa không coi ai ra gì kia đã bị xử lý. Đoạn đường này Minh Châu vội vàng mệt nhọc, hiện tại đã bị bệnh. Ta mới vừa đến xem nàng, đã trưởng thành rồi. Các ngươi là song sinh, nàng rất nhớ ngươi, ngươi nên đến thăm nàng.”
Hàn Tư Ân ừm một tiếng nói: “Hôm nay quá muộn, ngày mai ta lại đi.”
Hàn Trác chú ý tới lời nói lạnh nhạt của hắn, liền đổi chủ đề nói: “Ta nghe mẫu thân người nói, có người nói ngươi thiếu bạc?”
“Chắc thế.” Hàn Tư Ân nhìn ngón tay của mình, có chút tẻ nhạt nói: “Quý phủ không thiếu ăn thiếu mặc. Ta một tháng được mấy lượng bạc đều quên mất. Dùng tiền mấy tháng mua món đồ nhỏ, hiện tại rất lâu rồi không đi ra ngoài, cũng không biết có thiếu hay không.”
Hàn Trác trầm mặt, sau đó đứng lên từ trong một quyển sách lấy ra tấm ngân phiếu đưa cho Hàn Tư Ân, nói: “Nam nhân nhà ai một tháng được mấy lượng bạc, đây là trong tư kho của ta, ngươi cầm dùng, không đủ lại tìm ta.”
Hàn Tư Ân nhìn ngân phiếu, nhận lấy.
Hàn Trác lại nói: “Đem bạc nợ trả cho người ta, phủ chúng ta mấy năm nay dù dòng dõi mở rộng, nhưng cũng không đến mức thiếu hụt tiền tiêu của tiểu bối.”
Hàn Tư Ân hiếm thấy Hàn Trác có chút vừa mắt, tâm tình vui sướng đáp ứng chuyện này.