Đọc truyện Thế Tử Hàn Tư Ân – Chương 160
Sử sách hằng ngày:
Cơ Lạc trong sử sách của Đại Chu là một quân chủ khai cương khoách thổ, trong thời gian hắn tại vị thủ đoạn đối ngoại rất cứng rắn, nhất quán chủ trương dùng vũ lực giải quyết ngoại địch đến đây xâm phạm, là đế niên mà đại võ tướng chiếm được trọng dụng tuyệt đối. Đương nhiên sở dĩ hắn có niềm tin làm như thế, đương nhiên cũng không tránh khỏi có quan hệ với Vạn An hầu thay hắn ôm bạc.
Theo sử sách hậu thế ghi chép, trong hai mươi ba năm Võ Đế tại vị, ngự giá thân chinh chín lần, số lần Đại Chu dụng binh đối ngoại càng đến hai mươi mấy lần, có thể nói nơi có thiết kỵ đến, lãnh thổ bên ngoài quốc gia người người hoảng sợ.
Đương nhiên, Võ Đế biểu hiện đối ngoại cứng rắn, đối nội lại chăm lo việc nước, quyền lợi trên triều đình đều tập trung ở trong tay, hắn anh minh cơ trí. Từ trước đến giờ không thích nịnh nọt, yêu thích làm chuyện thật giả. Đối với quan lại tham ô tuyệt không nương tay, Đại Chu trên tay hắn chính trị thanh minh, hậu nhân xưng cờ Võ Đế.
Trên sử sách Đại Chu, làm bạn cùng Võ Đế công lao còn có tên của một người, đó chính là Vạn An hầu Hàn Tư Ân. Hàn Hầu gia trong khoảng thời gian Võ Đế cầm quyền đã xét nhà quan lại tham ô gia hơn hai mươi lần, hoàng kim bạch ngân đổ đầy toàn bộ quốc khố Đại Chu.
Không chỉ cung cấp tuyệt đối quân lương cùng lương thảo chống đỡ để Võ Đế mở rộng bản đồ Đại Chu, hơn nữa cứu trợ thiên tai cùng tu sửa cung đình hàng năm gì gì đó cũng không thiếu, Đại Chu vì thế mà chưa từng lo lắng về ngân lượng.
Nếu như nói thiết kỵ của Võ Đế khiến những nước khác lo sợ trong lòng, thì nơi mà Vạn An hầu đi qua, người người Đại Chu cảm thấy bất an. Đối với Vạn An hầu này, triều thần lúc đó quả là một lời khó nói hết. Muốn nói hắn tâm thuật bất chính, đùa bỡn quyền mưu, hắn lại chưa từng bắt sai người, những người bị hắn bắt, trên căn bản trong nhà đều cất giấu ngân lượng trên trăm vạn.
Nếu như nói hắn tham nhũng nhận hối lộ, mỗi lần hắn xét nhà người ta xong, ngân lượng đều nộp lên, mà người lại lập tức biến mất, ban thưởng của hoàng đế đều chất đống trong bộ Hộ của Đại Chu, tích lũy đến bắt mắt, sẽ chờ hắn đến lĩnh, hai chữ tham ô này xả không lên đều Vạn An hầu được.
Nếu như nói hắn dụ dỗ hoàng đế, tâm tư lưu luyến quyền vị, người ta căn bản là rất ít khi vào triều, càng không cần phải nói đến lén lút cầu kiến hoàng đế.
Vạn An hầu không cho triều thần mặt mũi, còn triều thần nghe thấy Vạn An hầu Hàn Tư Ân đến thì biến sắc vô cùng.
Vạn An hầu đồng hành với Võ Đế mười tám năm thì chết bệnh ở ngoài kinh, ái thê Bạch Thư gửi thư cho Võ Đế, thi thể của Vạn An hầu không quy về kinh, không chôn ở đất vương hầu. Võ Đế nghe xong, triều đình khiếp sợ, sau này vì Vạn An hầu mà lập một bia tưởng niệm, Võ Đế đích thân tới chạm bia đá mà khóc.
Về phần Vạn An hầu cuối cùng chôn ở nơi nào, thê tử Bạch Thư ở nơi nào, không ai biết rõ.
Sử sách của hậu thế đánh giá Võ Đế là quân chủ tài hoa, đối với Vạn An hầu thì lại rất khó hạ bút, cuối cùng sử quan Văn Thanh Thu đánh giá hắn như này, Vạn An hầu Hàn Tư Ân, thuở nhỏ không được Hàn Quốc công phủ không yêu thích, nhiều bệnh thế yếu, khuôn mặt đẹp đẽ, mỹ nam nhân gian, một thân ghét ác như thù, nơi đi qua, quan lại tham ô không chỗ che thân, quốc khố bởi vậy sung túc, tứ hải vui mừng.
Tính cách bất thường, tính tình cổ quái, thân bằng hảo hữu phạm tội, hình phạt ngang nhau không chút lưu tình, trên triều đình nói thẳng không gì lo sợ, thường khiến quần thần yên lặng, quần thần đối với hắn vừa hận vừa ưu vừa kính vừa sợ, những người phạm pháp nghe đến danh kỳ thì run rẩy không vững, mà người tâm tư đoan chính, sắc mặt lại lăng song.
Trong thời gian tại thế không chịu ràng buộc, bất hiếu vô cùng, công khai cầu Duệ Đế thánh chỉ thú nam thê, ân sủng một đời, không có dòng dõi. Một đời như thánh chỉ của Duệ Đế đã nói, chưa từng nhận con thừa tự, chết rồi không được đèn nhang tế bái, tước vị Hầu phủ thu về triều đình.
Sau đó đối với đánh giá về Hàn Tư Ân, Văn Thanh Thu không nhịn được mà ở dòng cuối cùng viết lên ý nghĩ của chính mình: Vạn An hầu sinh ở gia đình trâm anh, mẫu thân là muội muội của Hoàng quý phi của Duệ Đế, trong nhà không được thích. Được Duệ Đế ưu ái, vào triều, hung hăng nhất thời.
Sau lại được Võ Đế trọng dụng, thành công hai triều, vinh sủng không suy, đúng là khó gặp, một thân tùy ý tiêu sái, thế gian khó tìm. Tuy là xét nhà vì làm giàu cho quốc khố, vì bách tính mà giải oan, mà đến cùng, sát thương quá nhiều tinh lực quá nặng, chỉ sợ hậu thế nhiều gấp khúc nhiều khó khăn.
Không quản hậu thế đánh giá ra làm sao, mà có một điểm mọi người không thể không đồng ý, đó chính là trong thời gian Võ Đế tại vị, là thời đại quốc khố Đại Chu giàu có nhất, chính trị thanh minh nhất, các nước khác nghiêng mình trước Đại Chu nhiều nhất.
Duyên hẹn tam sinh:
Ngày này Bạch Thư đang ở nơi bọn họ ẩn cư mà vẽ tranh cho Hàn Tư Ân, phía sau là núi, trên núi là chảy xuống suối nước.
Khi đó bọn họ đã ở cùng nhau hơn mười năm, Bạch Thư vẫn rất thích vẻ Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân đang nằm ngửa trên ghế nằm, thần sắc nhàn nhã híp mắt lại. Bạch Thư vẽ xong nét cuối cùng, lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Tư Ân.
Vào lúc ấy rất nhiều người đều cảm thấy Hàn Tư Ân xấu xí, mà Bạch Thư lại cảm thấy hắn lớn lên là đẹp mắt nhất. Hàn Tư Ân lúc đó thân thể rất suy yếu, đứng ở trước lầu, sờ vào túi trên người, bên trong lại không có một đồng.
Sau đó Bạch Thư tâm khẽ động, tiến lên đưa cho hắn một nén bạc, y không nghĩ tới một lần đưa này chính là cả đời.
Người kinh thành gọi Hàn Tư Ân là La Sát độc ác, mà Bạch Thư vẫn cho rằng hắn là một người gương mặt đẹp đẽ mà trong lòng rất ấm áp. Sau đó khuôn mặt Hàn Tư Ân trở nên dễ nhìn, rất nhiều người đều yêu thích.
Kỳ thực, trong lòng Bạch Thư rất không vui, y càng muốn Hàn Tư Ân ở trong mắt chính mình là dễ nhìn, ở trong mắt người khác là xấu xí, như vậy sẽ không có người lại nhìn hắn chằm chằm nữa.
Nghĩ tới đây Bạch Thư thở phì phò nhếch lên miệng, đột nhiên nghĩ đến thời điểm hai người lên phố lần trước, rất nhiều nữ tử lớn mật vứt khăn mùi soa vào trong ngực Hàn Tư Ân. Tuy rằng Hàn Tư Ân không đỡ lấy, mà y vẫn còn có chút tức giận.
Y muốn giấu Hàn Tư Ân đi, chỉ để nhìn một mình mình thôi.
Hàn Tư Ân phong bế khả năng nghe được những lời trong lòng của Bạch Thư, nhưng hắn đối với cảm xúc trên người Bạch Thư vẫn vô cùng mẫn cảm. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thư tức giận muốn tìm người liều mạng, trong lòng hắn vui vẻ một chút, khóe miệng chậm rãi cong lên ý cười nói: “Làm sao…” Chỉ là lời còn chưa hỏi xong, tiếng ho khan trong cổ họng đã liên tiếp vang lên.
Bạch Thư vội để bút xuống đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, vỗ vỗ phía sau lưng Hàn Tư Ân, lại vì hắn mà chuyển vận chút chân khí, giảm bớt không khỏe trên thân thể hắn.
Nội thể của Hàn Tư Ân quá kém, hắn bị người quanh năm dùng độc dược độc hại nhiều năm như vậy, có thể sống đến bây giờ đều dựa vào Bạch Thư võ công thâm hậu cùng tự mình cẩn thận bảo dưỡng.
Thế nhưng võ công của Bạch Thư có thâm hậu ra sao, có chuyển vận chân khí cho Hàn Tư Ân nhiều như thế nào, y cũng không phải thần tiên, không thể hoàn toàn chữa khỏi những tổn thương mà thân thể hắn đã chịu qua. Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân ho khan hai má đỏ ứng, gấp đến vành mắt đều đỏ.
Thân thể Hàn Tư Ân quanh năm nguội lạnh, sau khi y và Hàn Tư Ân ở bên nhau, hàng đêm nắm tay của người này, vì hắn vận công, chỉ sợ hắn đoản mệnh. Thế nhưng những năm này, tác dụng của y càng ngày càng nhỏ, lần này Hàn Tư Ân bị bệnh lâu như vậy y cũng không có biện pháp.
Nhân sâm ăn quá nhiều, hiện tại ăn cũng không có hiệu quả gì. Bạch Thư không biết nên làm gì, chỉ có thể đỏ mắt nhìn người đang đau đớn.
Sau khi Hàn Tư Ân giảm bớt ho khan, nhìn thấy Bạch Thư đang là một bộ khó chịu muốn chết, hắn duỗi tay sờ sờ hai má Bạch Thư, sau đó kéo người vào lòng, thấp giọng nở nụ cười. Kỳ thực lúc mới phong bế độc tâm thuật với Bạch Thư, hắn có một lần rất không thích ứng, hắn thậm chí sẽ sợ sẽ kinh hoảng, mà cuối cùng hắn vẫn không mở ra cánh cửa phong bế chính mình kia.
Hắn lựa chọn tín nhiệm Bạch Thư, thì sẽ tín nhiệm.
Cũng may Bạch Thư những năm này trước sau như một chân tâm đối với hắn, Hàn Tư Ân cảm thấy đời này mình đã đáng giá, chỉ là đáng tiếc không thể bồi Bạch Thư càng lâu.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân thuận sợi tóc của Bạch Thư mà xoa xoa xuống, hắn ôn hòa nói: “Cùng với ngươi nhiều năm như vậy, đột nhiên nổi lên lòng tham.” Lòng tham trộm được thời gian quá ngắn.
Bạch Thư khịt khịt mũi, buồn bực nói: “Hàn Tư Ân, làm sao bây giờ, ta…” Ta cứu không được huynh, cũng không ngăn cản được thân thể huynh tiếp tục suy yếu.
Hàn Tư Ân hiểu rõ y đang nói cái gì, vì vậy hôn một cái lên vành tai trắng nõn của y, không có hé răng. Sống chết có số, hắn có thể làm cho mình chết đi, nhưng không có cách nào để mình sống lâu thêm.
Hắn không biết phải an ủi Bạch Thư như thế nào, bất kể là nói người sớm muộn đều phải chết, hay là nói ta chết rồi ngươi hãy sống cho tốt, thì đối với người ở lại mà nói, đều là thống khổ.
Bạch Thư nói: “Hàn Tư Ân, huynh nói xem con người sẽ có kiếp sau hay không? Kiếp sau huynh còn có thể ở bên ta hay không?”
Hàn Tư Ân biết Bạch Thư cái gì đều hiểu, y nói lời này nhưng thật ra là đang động viên chính mình. Hắn hơi đẩy người ra một bước, sau đó hắn nhìn vào mắt Bạch Thư, nói: “Tình thâm bất hối, duyên hẹn tam sinh. Đời sau tính là gì, vô luận là nào đời, ta đều sẽ tìm được ngươi, sau đó ở bên cạnh ngươi.”
Bạch Thư cảm thấy chính mình vô dụng cực kỳ, nghe đến bốn chữ tình thâm bất hối, nước mắt của y đều tí tách rơi xuống, y nói: “Vậy huynh viết xuống đi, còn phải chỉ điểm nữa, không được quên.”
Hàn Tư Ân nghe lời này, tự nhiên là làm theo, viết lên cuốn sổ sợi kim không dễ dàng bị hư tổn.
Duyên hẹn tam sinh, tình thâm bất hối.
Lại sau đó, Hàn Tư Ân liền qua đời, lúc lâm chung hắn rất an tường. Bạch Thư thả hắn trong một quan tài kính đầy đá lạnh, y cũng không giống như đã nói, bồi Hàn Tư Ân cùng rời đi.
Y nghe nói người tự vẫn cùng tử vong tự nhiên ở địa phủ sẽ phải đi trên hai con đường bất đồng, sẽ không gặp lại.
Bạch Thư võ công cao cường, thân thể rất tốt, y vốn cho là sau khi Hàn Tư Ân chết rồi mình sẽ sống thêm mười năm hai mươi năm mới sẽ rời đi nhân thế. Thế nhưng y chỉ sống ba năm, thời gian ba năm, tóc của y đã trắng phau.
Đến khi Bạch Thư cảm thấy thân thể không đúng, liền viết thư cho Bạch Văn Hãn.
Thời điểm Bạch Văn Hãn nhìn thấy Bạch Thư, nhảy chân tức giận mắng Hàn Tư Ân sao lại chết sớm như vậy, Bạch Thư thoạt nhìn so với Bạch Văn Hãn còn già nua hơn nhiều.
Bạch Thư nhìn Bạch Văn Hãn cười cười, thần sắc an bình, vẫn chưa nhiều lời. Trong lồng ngực của y đặt lên phong thư Hàn Tư Ân viết cho y lúc trước, y nghĩ nếu như Hàn Tư Ân dám quên mất, y liền ném cái thư này lên mặt hắn, để hắn nhớ đến.
Những năm tháng Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân ẩn cư, vẫn luôn đào mộ phần cho hai người, là một nơi rất sâu rất yên tĩnh, thích hợp cho y và Hàn Tư Ân. Không cần chôn theo vật quý, chỉ có hai người bọn họ, cùng văn quyển sợi vàng duyên hẹn tam sinh kia.
Bạch Thư đã chết hỗn hỗn độn độn theo Quỷ sai đến địa phủ, y cảm thấy hình như mình đã quên mất một việc rất quan trọng, thế nhưng bất kể nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Y cảm thấy trong lòng rất rầu rĩ, rất khó chịu. Mãi đến tận khi lên cầu nại hà, khi y vốn muốn theo nhiều vong hồn uống canh Mạnh bà, chợt nghe có người gọi tên y, y thuận âm thanh ngẩng đầu nhìn đến người đang dựa vào cầu Nại Hà, người kia tóc ngắn chân dài, nụ cười chói mắt.
Bạch Thư nháy mắt một cái, cái tên vùi sâu trong lòng hừng hực nhảy ra, y đột nhiên mở miệng hô lên: “Hàn Tư Ân.” Ba chữ Hàn Tư Ân như là chìa khóa giải trừ ký ức, tất cả mọi chuyện y đều nghĩ tới.
Bạch Thư nhảy ra đến trước mặt Hàn Tư Ân, nhìn tóc ngắn cùng y phục của hắn, lại nhìn tóc dài cùng trường sam của mình một chút, sau đó y giống như là hiểu được điều gì, mở miệng nói: “Huynh vẫn luôn ở chỗ này chờ ta sao? Đợi rất lâu rồi đi.” Y không hỏi Hàn Tư Ân vì sao lại nhớ được mình, lại không hỏi tại sao ở bên cầu chờ mình.
Hàn Tư Ân nở nụ cười, nụ cười sáng ngời giống như hiểu rõ tất cả kia khiến Bạch Thư hoa mắt.
Hàn Tư Ân kéo tay Bạch Thư qua, nói: “Thời gian bao lâu đều sẽ đợi.” Hắn không hỏi Bạch Thư tại sao ba năm liền qua đời, có một số việc không cần hỏi.
Hàn Tư Ân kéo Bạch Thư đi lên cầu Nại Hà, thời điểm đi qua đá Tam Sinh, Hàn Tư Ân nhìn mặt kính trên đá Tam Sinh một chút, hắn đứng lại nhìn Bạch Thư, nói: “Đá Tam Sinh có thể nhìn lại ba đời trước, ngươi không nhìn trước đây sao?”
Bạch Thư kéo hắn đi qua đá Tam Sinh, y nói: “Ta xem những đời trước làm cái gì? Huynh hẹn ước tam sinh, mà những đời này cũng không phải trước đây.”
Hàn Tư Ân nghe lời này, nói: “Cảm thấy hẹn ước tam sinh quá thiệt thòi rồi.”
Bạch Thư ngửa đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói: “Đời sau vẫn sẽ hẹn tam sinh, tam sinh sau lại hẹn tam sinh, đời đời kiếp kiếp đều hẹn tam sinh.”
Hàn Tư Ân nhìn y nở nụ cười, hai người dắt tay nhau đi về phía Mạnh bà.
Ba đời của Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đều lướt qua mặt đá Tam Sinh, mà không có ai quay đầu lại liếc nhìn.
Năm 20XX, A thị.
Bạch Thư ngồi ở chỗ ngồi của mình, vẻ mặt đau khổ cắn bút nhìn từ đơn tiếng anh, y cảm thấy chính mình cùng tiếng anh là trời sinh đối nghịch, y nghĩ chính mình căn bản không có tế bào tiếng anh nào cả, chỉ cần nhìn thấy hoa văn run rẩy này liền cảm thấy đau đầu.
Mà giáo viên chủ nhiệm của lớp y lại là giáo viên dạy tiếng Anh, cực kỳ nghiêm khắc, chưa bao giờ cười, tiết một của ngày hôm nay lại là tiết Tiếng Anh. Nghĩ đến bài thi tiếng Anh vô cùng thê thảm cuối tuần trước, Bạch Thư cảm thấy đầu mình cũng to ra rồi.
Không quản trong lòng Bạch Thư lo lắng ra sao, tiết một vẫn đến như thường, chỉ là khiến y kinh ngạc chính là, lần này trên mặt giáo viên Tiếng Anh quanh năm không cười kia lại mang theo nụ cười đi vào, phía sau cô còn có học sinh chuyển trường cao gầy tuấn mỹ đi theo.
Bạch Thư nhìn người kia ánh nhìn đầu tiên, y cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, trong lòng đột nhiên vừa khó chịu lại vừa vui mừng.
Cô giáo nói cái gì y đều không nghe thấy, mãi đến khi học sinh chuyển trường kia ngồi vào chỗ bên cạnh y, Bạch Thư mới lấy lại tinh thần.
Cả một bài giảng, Bạch Thư căn bản không nghe ra giáo viên đang giảng cái gì, cuối cùng y vẫn là nhịn không được, lấy tay chạm chạm bạn cùng bàn, sau đó khi người kia nhìn sang, y nhỏ giọng nói: “Cậu tên là gì?”
“Hàn Tư Ân, tôi là Hàn Tư Ân.” Người kia nhìn y, mặt mày thanh lãnh hơi cong, âm thanh mang theo mấy phần trầm trầm mà trả lời.
Bạch Thư cảm thấy mỗi góc mỗi chỗ trong tim đều bị ba chữ này lấp đầy, y hướng Hàn Tư Ân nở nụ cười.
Hàn Tư Ân cũng cong lên khóe miệng với y, nụ cười tuấn mỹ, cử chỉ quý khí, như là quý công tử bước ra từ cổ đại.
Chỉ là tốt đẹp đối mắt rất nhanh đã bị giáo viên Tiếng Anh phá vỡ, cô gọi tên Bạch Thư, hỏi y là cô đang nói cái gì. Bạch Thư ấp úng không đáp lại được.
Bạn cùng bàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói đáp án cho y biết.
Bạch Thư vừa trả lời vừa nghĩ, người này thật là lợi hại!
Tác giả có lời muốn nói:
Viết một ngàn chữ cho đại ca cùng Cơ Lạc, cuối cùng vẫn cắt bỏ, đời này hai người đều có nơi quy tụ của chính mình, không viết. Sau đó sẽ up lên weibo, còn trong văn cứ như vậy đi, văn này chấm dứt ở đây, liền kết thúc, còn phiên ngoại của hiện đại, cảm giác muốn viết nói có thể viết mấy trăm ngàn chữ, sau đó có ý tưởng cũng sẽ viết trên weibo.
– ———oOo———-