Đọc truyện Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày – Chương 29: Nhị lão gia chết
Tần Hảo ở Thiều Hoa Uyển dây dưa Tần Vận hồi lâu, Tần Vận không có cách nào, chỉ có thể đồng ý gọi Tạ Cảnh cùng đi.
Nhưng khi bọn họ đến Tây Hồ, nhìn thấy Tạ Cảnh đứng trên thuyền hoa, gân xanh trên thái dương Tần Vận đều nhảy dựng lên.
Tần Hảo tay mắt lanh lẹ ôm lấy bả vai nàng: “Vận tỷ nhi, đi thôi, chúng ta đến đầu thuyền nhìn xem. Nơi này hãy nhường cho Đại tỷ phu muội và Phó công tử đi.”
Tần Vận cắn răng, biết tỷ tỷ không có ý gì khác, cũng là vì tốt cho nàng.
Nhưng Tạ Cảnh như vậy, rõ ràng là đã thông qua một cửa của tỷ tỷ.
“Ta thấy ngày thường thái độ của muội đối với Phó Vân rất kỳ quái. Nếu muội không đồng ý hôn sự này, thì tất nhiên là không thể nói được. Nhưng hôn sự này đã định xong, thái độ của muội đối với hắn lại hình như là không muốn có quá nhiều lui tới. Vận tỷ nhi, nói cho tỷ tỷ nghe xem, rốt cuộc là muội nghĩ như thế nào?”
Tần Vận nhìn mặt hồ yên ả trước mặt, suy nghĩ có chút bay xa.
Dù là mọi chuyện về tình cảm có thể tha thứ, nhưng dù sao vẫn để lại cái gai trong lòng nàng.
Kiếp này nếu lại xảy ra chuyện gì, Tạ Cảnh sẽ vẫn lựa chọn giấu diếm nàng hay không?
Tần Hảo không yên tâm, dứt khoát sai người đi lấy hai cây cần câu: “Đi chuẩn bị cần câu và mồi câu, sau đó lại chuẩn bị chút trà và điểm tâm.”
Cho người hầu lui xuống, Tần Hảo nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Vận: “Vận tỷ nhi, tỷ phu muội bảo ta nói cho muội, thân phận Phó Vân e là không đơn giản. Đến lúc đó muội gả đến Phó gia, sợ là không được bao lâu liền phải đi kinh thành. Tỷ phu muội chỉ nói thế thôi, ta cũng không hỏi chi tiết. Nhưng nếu chàng nói như vậy, trong lòng muội cũng nên cân nhắc[1].”
[1] tự định giá; suy nghĩ; suy xét; nhớ; tưởng niệm
Tần Vận chớp chớp mắt, dựa vào vai Tần Hảo: “Cuối cùng là ở nơi nào muội cũng không có ý kiến. Hơn nữa nếu là kinh thành, muội cùng tỷ tỷ cũng có bạn.”
Nhưng chuyện về Lâm Tương Ca vẫn cần phải giải quyết.
Tần Vận dừng một chút, tính toán hỏi Tần Hảo một câu về Lâm Tương Ca: “Tỷ tỷ ở kinh thành hai năm, có nghe nói qua chuyện về vị quận chúa của Ninh Vương phủ không?”
“Nhược Hoa quận chúa sao?” Trong mắt Tần Hảo hiện lên khó hiểu, nhưng theo sau liền mỉa mai giơ lên khóe môi: “Vị Nhược Hoa quận chúa này cũng là một kẻ không thanh bạch.”
Thấy Tần Vận tò mò nhìn nàng, Tần Hảo đi đến một bên rót một tách trà: “Ninh Vương phủ cùng hoàng gia đã sớm ngoài ngũ phục, nhưng tốt xấu gì tổ tông cũng là huynh đệ. Nhưng vị Nhược Hoa quận chúa này cố tình thích Nhị hoàng tử, còn nháo[2] đến dư luận xôn xao. Ta nghe Tỷ phu muội nói, Ninh Vương tiến cung tìm Hoàng Thượng xin tứ hôn, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý.
Vốn dĩ chuyện này cũng đã qua đi, cho dù có đồn đãi, cũng sẽ không nói đến chuyện Ninh Vương thỉnh cầu tứ hôn. Nhưng bản thân Nhược Hoa quận chúa vẫn không an phận, chạy đến trước cửa phủ Nhị hoàng tử làm ầm ĩ, chuyện này lại một lần nữa lan truyền.”
[2] huyên náo; gây ồn ào
Tần Vận không nói gì chăm chú nhìn mặt hồ.
Lâm Tương Ca không biết xấu hổ như vậy, còn nháo đến dư luận xôn xao, nhưng kiếp trước một chút nàng cũng chưa nghe nói qua.
Nếu hài tử không phải của Tạ Cảnh, vậy thì rất có khả năng chính là của Nhị hoàng tử.
Cũng chính là sau khi Lâm Tương Ca gả cho Tạ Cảnh, còn lui tới cùng nam nhân khác, không chỉ có như thế, còn yên tâm thoải mái sinh hạ hài tử của nam nhân khác.
“Vậy người của Ninh Vương phủ đều không kìm chế được chút nào sao? Chuyện này truyền ra ngoài, không phải là Ninh Vương phủ không còn mặt mũi sao?”
“Muội thấy Nhược Hoa quận chúa là kẻ không thanh bạch, nhưng kỳ thật Ninh Vương càng không thanh bạch hơn.” Trong giọng nói Tần Hảo mang theo chán ghét: “Ninh Vương phong lưu thành tánh (thành thói), phá hoại không ít cô nương trong sạch. Không chỉ có thế, Ninh Vương còn từng vừa ý một vị phi tử của Hoàng Thượng. Nếu không phải là vì chạm vào cấm kỵ của Hoàng Thượng, mấy năm nay sợ là hắn càng trở nên tồi tệ hơn.”
Tần Vận yên lặng cúi đầu.
Vậy khó trách dưỡng nên một Lâm Tương Ca không biết xấu hổ.
Nghĩ đến bản thân mình kiếp trước lại bị loại người này chèn ép mười mấy năm, trong lòng liền vô cùng không thoải mái!
Nàng đột nhiên có chút chờ mong ngày lần nữa gặp lại Lâm Tương Ca.
Hai người đang liên miên nói những lời này, lại nghe được một mảnh ồn ào cách đó không xa.
Tần Hảo lôi kéo Tần Vận lui lại mấy bước, để ngừa bị thuyền hoa khác va chạm.
Bán Hạ bước nhanh đến, mấy nha hoàn đi theo phía sau nàng đều đem đồ vật đặt lên bàn.
Sau một lúc lâu, Tạ Cảnh cũng đi tới.
“Thuyền hoa phía trước xảy ra án mạng, đừng hoảng sợ, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Nói xong lời này, lại thấy thần sắc Tần Vận không có gì không thích hợp, Tạ Cảnh lại đi tìm Diệp Mạch.
Nhưng một lát sau, Tạ Cảnh và Diệp Mạch lại cùng nhau vào.
Thần sắc hai người nặng nề.
Tần Vận cảm thấy vướng mắc trong lòng: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
“Thực sự có án mạng trên thuyền hoa, có lẽ là đánh nhau gây chết người. Nhưng người chết kia là Tần nhị lão gia.” Tạ Cảnh trầm mặc một lát, đem sự thật nói ra.
“Cái gì?” Tần Hảo không thể tin tưởng, lập tức xoay người nhìn thuyền hoa cách đó không xa: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Phủ Hàng Châu gần đây mới tới một vị hoa khôi, tên là Đường Lạc.” Diệp Mạch chậm rãi nói: “Đường Lạc bán nghệ không bán thân, nhưng người này thân phận thần bí, rất nhiều người bỏ ra số tiền lớn đều không thể có được một ánh mắt của nàng. Hôm nay không biết là ai thỉnh được Đường Lạc, sau đó Nhị lão gia lại vì Đường Lạc xung đột với những người khác.”
“Vậy có biết người đánh chết Nhị thúc là ai?” Ánh mắt Tần Vận hơi lạnh, có cái gì đó lóe lên trong đầu, nhưng lại không nắm bắt được.
“Kim thiếu gia.” Vẻ mặt Tạ Cảnh lạnh nhạt.
Tần Vận thầm nghĩ không tốt, địa vị Kim gia ở phủ Hàng Châu cùng Tần gia không sai biệt lắm.
Nếu thật là người Kim gia đánh chết Nhị lão gia, vậy vụ án mạng này sợ là không dễ làm như vậy.
Hơn nữa, nhị lão gia lại bởi vì loại nguyên nhân này mà mất mạng, khó mà nói ra được!
“Ta đã phân phó cho thuyền quay đầu. Sự tình đã xảy ra, vẫn là phải suy nghĩ làm sao để giải quyết tốt hậu quả.”
Tạ Cảnh nhìn mắt Diệp Mạch, không biết nên nói như thế nào.
Thật khó khăn mới mang theo Tần Hảo trở về một chuyến, lại gặp phải tang sự nhị lão gia.
– –
Thời điểm bốn người trở lại Tần gia, cửa đã bắt đầu treo lụa trắng.
Tần gia rất yên tĩnh, so với ngày thường hết sức yên tĩnh.
Càng đi vào trong, tiếng khóc càng rõ ràng.
Đậu Khấu canh giữ trước cửa thùy hoa, nhìn thấy bốn người, lập tức tiến lên nói: “Sự tình Nhị lão gia đã truyền về trong phủ, Đại phu nhân còn sai người ra ngoài tìm hai vị cô nương. Nhị cô nương cũng đã từ Phật đường ra tới, Đại lão gia và Tam lão gia đã đến nha môn[3].”
[3] sở quan, chỗ quan lại làm việc ngày xưa
“Tổ phụ và Tổ mẫu bên kia như thế nào?” Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Tần Vận lo lắng hai vị lão nhân gia[4] chịu không nổi.
[4] cụ; cụ ấy
Ông bà cụ (của tôi hoặc của anh)
“Lão thái gia từ lúc nghe được tin liền không nói chuyện, Lão phu nhân vẫn luôn khóc.” Đậu Khấu đi theo bên cạnh mấy người.
Trong Thọ An Đường tiếng khóc rất lớn, hết đợt này đến đợt khác.
Tần Vận có thể nghe ra được, đây là Lâm thị và Tần Dư đang khóc, cũng có âm thanh những người khác, nhưng đứt quãng.
“Khóc cái gì? Khóc đau cả đầu!” Lão thái gia bỗng dưng nói chuyện, khiến Lâm thị và Tần Dư đột nhiên im bặt.
Lâm thị mở to hai mắt: “Phụ thân, đó là thân sinh nhi tử của người mà, sao người có thể, sao có thể lãnh tâm bạc tình như vậy?”
“Lão nhị không còn, hai vợ chồng già chúng ta đau lòng hơn bất kỳ ai. Nhưng hắn là vì cái gì mới xảy ra chuyện, ta nhắc tới đều cảm thấy thật hổ thẹn!”
Lời lão thái gia đập thật mạnh vào ngực Lâm thị.
Lâm thị gắt gao mà che lấy ngực mình, bà ta cũng khổ.
Bà ta cũng cảm thấy mất mặt, cũng cảm thấy không còn mặt mũi, càng muốn giết chết Đường Lạc!
Nhưng lại như thế nào, hiện tại người chết là phu quân bà ta, là người mà bà ta muốn dựa vào cả đời.
Ông ta đi rồi, bà cùng Dư tỷ nhi lại càng không có hậu thuẫn.
“Lão đại cùng lão tam đã đi nha môn, người Kim gia làm ra loại chuyện này, cần phải trả giá!” Lão thái gia nói năng có khí phách: “Nhưng bất luận như thế nào, tang sự của lão nhị phải làm vạn vô nhất thất[5]. Không thể quá mức phô trương, cũng không thể.. Không thể quá mức đơn giản.”
[5] không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào
Tề thị nghe vậy, nói: “Phụ thân và Mẫu thân yên tâm, việc này con tất nhiên sẽ làm cho thỏa đáng. Nhị đệ không còn, trong lòng Phụ thân và Mẫu thân khẳng định cũng khổ sở, con trước đi ra ngoài làm chuyện này, ở đây liền giao lại cho các vị tỷ nhi.”
Tề thị đứng dậy, nhìn Tần Hảo và Tần Vận mới vừa tiến vào, lại đối với Diệp Mạch và Tạ Cảnh nói: “Đại cô gia trở về một chuyến, lúc này đây sợ là phải phiền toái con rồi.”
Diệp Mạch hiểu rõ gật đầu.
“Sẽ không quá mức mệt nhọc, chỉ là chuyện ở tiền viện, sợ là phải nhờ Đại cô gia giúp đỡ xử lý một chút.” Tề thị rất áy náy, hai chân Diệp Mạch không tiện, những việc này nói khó không khó, chính là việc hết sức vụn vặt.
Tạ Cảnh hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút nói: “Ta mấy ngày nay còn ở Hàng Châu, cũng có thể giúp đỡ.”
Tần Cẩn đã đi kinh thành, hiện tại cũng không biết đã đến đâu.
Nếu lại bảo người trở về, sợ cũng không kịp.
Hơn nữa, Tần Cẩn dù sao cũng là thứ tử.
Ngoài hắn ra, chỉ còn lại có đại phòng Tần Hứa là đích tử. Nhưng Tần Hứa còn nhỏ tuổi, tất nhiên không thể một mình đảm đương một phía.
Linh đường[6] bố trí ở nhị phòng, mặc dù trong lòng Tần Hảo và Tần Vận có khúc mắc với Tần Dư, nhưng trong loại thời điểm này, hai nàng cũng đến an ủi nàng ta.
[6] hội trường để linh cữu (nơi để người ta đến viếng)
Khi đại lão gia và tam lão gia trở về, đã là trăng lên đầu cành liễu.
Lão phu nhân cũng chưa đi vào, nhưng lão thái gia kêu Tạ Cảnh và Diệp Mạch đi vào.
Tần Vận dường như có chút suy tư.
Kim gia không phải một khúc xương dễ gặm, nhưng nếu thật là Kim gia sai, Tần gia đến nha môn một chuyến cũng nên mang về sự tình xử trí Kim thiếu gia.
Nhưng trước mắt, lại không có tin tức gì.
Tần Hảo nghiêng đầu đè thấp âm thanh nói: “Sợ là Nhị thúc sai rồi.”
Tần Vận gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Nếu là nhị thúc khiêu khích trước, động thủ trước, cuối cùng lại làm hại chính mình mất mạng, như vậy trong chuyện này, Tần gia chỉ có thể ngậm bồ hòn[7], đánh rớt răng nuốt vào bụng.
[7] không nói nên lời; ngậm mà nghe; ngậm đắng nuốt cay
Giờ phút này sắc mặt lão thái gia thật sự vô cùng khó coi, những cái ly liên tiếp bị nện trên mặt đất: “Nghịch tử[8]! Nghịch tử mà!”
[8] đứa con ngỗ nghịch; con bất hiếu
Vì một nữ tử thanh lâu, trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện hưu thê[9].
[9] thôi vợ, bỏ vợ
Chẳng qua là bị Kim thiếu gia tranh luận vài câu, liền động thủ với Kim thiếu gia.
Động tay trước, Kim thiếu gia còn chưa làm gì, hắn lại bởi vì đánh người mà không đứng vững, lại đập mạnh vào góc bàn mà chết ngay tại chỗ.
Thân sinh nhi tử của mình không còn, lão thái gia đau lòng.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến nguyên nhân hắn chết, ngoài đau lòng lại thêm trái tim băng giá[10].
[10] trong lòng nguội lạnh (thường chỉ thất vọng và đau khổ)
Tam lão gia nhìn đại lão gia, thấy đại lão gia không có ý nói chuyện, chỉ có thể căng da đầu nói: “Trước khi con cùng Đại ca đến nha môn, Kim gia đã sai người đến đó, hơn nữa còn mang theo nhân chứng trên thuyền hoa. Chuyện của Nhị ca, là chúng ta đuối lý.”