Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 64: Phó Họa Khánh từng loạn tâm tư
Vân Tứ cười khổ, Hoa Dương nhỏ tuổi, cô ấy không biết sau này, khi cô ấy tuẫn quốc, mười bảy người kia không hề do dự uống thuốc độc, chỉ vì những lời khi đó của cô ấy. Họ đều là cô nhi, người thân duy nhất làm bạn với họ suốt mấy năm là Hoa Dương đã chết thì sống còn có ý nghĩa gì.
Người thân……
Khi nhận ra được điều này, ý cười trên mặt Vân Tứ càng đậm, không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà họ đã xem cô ấy như người thân rồi.
Ống kính thời gian di chuyển, trong căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông nước đắng Lạc Dương, hắn đang cầm bút viết một phong thư. Thân là tử sĩ, hắn không hề sợ chết, chỉ là tuy phụ mẫu hắn đều đã chết, hắn lại cùng người nhà ly tán, rất nhiều chuyện cách quá lâu hắn cũng không nhớ được, nhưng hắn vẫn nhớ trước năm bốn tuổi hắn có một đệ đệ, hắn không ngại tự tử vì Hoa Dương, có lẽ chết là có thể xong hết mọi chuyện nhưng hắn vẫn không buông bỏ được người đệ đệ này.
Vân Tứ nhấc bút viết thư cho Phó Họa Khánh, muốn Phó Họa Khánh giúp hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn. Thư viết xong được bỏ vào phong bì, hắn thở ra một hơi thật sâu, đưa tay cầm thanh bảo kiếm trên bàn.
Độc của tử sĩ được giấu trong răng, là một chiếc răng làm bằng sứ, nếu gặp phải nguy cơ thì dùng sức cắn nát chiếc răng này, độc sẽ tràn ra, gặp máu là chết ngay tức khắc.
Nhưng hắn không muốn chọn cách tự vẫn của tử sĩ, bởi hắn không muốn không nghe lời của Hoa Dương. Hắn không tự vẫn vì Hoa Dương mà vì cảm thấy sống tiếp cũng không còn ý nghĩa, hắn không muốn lại bán mạng cho những người rơi vào trong vòng xoáy quyền lợi nữa, không đúng, hắn không nên nghĩ như vậy, Phó Họa Khánh không có lỗi, ngài ấy là chủ nhân của hắn, là người đầu tiên cứu mạng hắn, cho nên hắn mới trở thành nô lệ của Phó Họa Khánh, có lẽ hắn thấy mệt mỏi rồi chăng. Hắn chợt có chút hâm mộ mười bảy tử sĩ đã chết kia, hắn ngay cả quyền chết cũng không có, chỉ có thể một mình ở đây quấn quít cách chết của chính mình, và cả chuyện sau khi chết nữa.
“Xẹt”, bảo kiếm rút ra, ánh sáng trắng chớp qua mi mắt, hắn bỗng dưng tự giễu, nhẹ nhàng nhắm mắt, đưa kiếm qua cổ họng…….
“Keng”, bàn tay đau đớn, thanh kiếm đã bị người vừa đến dùng một cước đá vào trong góc.
Hắn kinh ngạc mở mắt ra thì thấy người đó, đôi mắt sáng như lửa, mặt lạnh như sương.
– Ngươi không bảo vệ tốt nàng, còn muốn chết theo nàng?
Hắn giật mình với giọng điệu không rõ của ngài ấy, dường như mơ hồ phẫn nộ, trước đây hắn không cho rằng Phó Họa Khánh là người thể hiện vui giận ra bên ngoài, nhưng đêm đó trên người ngài ấy có mùi rượu, tựa như say mà tức giận mắng, muốn đem hắn ở trước mặt ra phanh thây vạn đoạn.
Sau đó Vân Tứ lại nghĩ dù sao thì con đường đế vương của chủ tử phải có Hoa Dương lót đường, bất luận là yêu hay không yêu thì Hoa Dương rất quan trọng trong cuộc đời Phó Họa Khánh, một đế vương sẽ không quên tảng đá đã giúp mình đạt được quyền lợi.
Hắn bỗng cảm thấy chua xót thay Hoa Dương.
Vàng son tiền triều hóa thành mộng ảo, không thấy ư, cung đình gác cao trăng non sáng, trăm dặm sênh ca, bình minh không còn nghỉ nữa.
– Vân A Tứ, ngươi không hoàn thành mệnh lệnh của ta, nàng chết rồi! Ở trước mặt ta và ngươi mà nhảy xuống tường thành! Nàng chết rồi…….
Ngài ấy như một con báo nổi điên nắm chặt cổ áo hắn, tình cảm chủ tớ nhiều năm qua, ngài ấy sao nhẫn tâm đánh từng cú từng cú vào người hắn? Phải, hắn rốt cục cũng chỉ là một nô tài mà thôi.
– Ngươi thân là tử sĩ tại sao không cản nàng?
Ngài ấy điên cuồng chất vấn.
Ngài tại sao không bỏ kiêu ngạo của mình xuống, để cô ấy bình an sống trong cung quãng đời còn lại? Bây giờ lại còn chất vấn ta? Ta bất quá chỉ nghĩ cô ấy đi rồi là xong hết mọi chuyện, mười tám người bọn ta sẽ đi theo cô ấy, đến địa phủ mở đường cho cô ấy, những thứ ma quỷ kia đừng hòng ức hiếp Hoa Dương! Cô ấy sống là công chúa, sau khi chết cũng là hồn ma anh dũng! Vân Tứ bị đánh choáng váng, không biết tại sao trong lòng lại nảy sinh những ý nghĩ cổ quái này, một tử sĩ sinh lòng phản nghịch ư, không được, không được, hắn vẫn nên chết đi thì hơn!
– Tốt, rất tốt, chết rất tốt, chết là xong hết mọi chuyện, các ngươi đều nghĩ vậy đúng không? Để lại một mình ta cô đơn trơ trọi trên đời này, lẻ loi chiếc bóng, trẫm là người chân chính cô độc……..A Tứ ngươi đừng hận ta, ta không muốn ngươi chết, ngươi đi Tây Tần đi………
Cho nên mới có sau này, có hiện tại, có lẩn quẩn, gặp nhau sau ngần ấy năm, có cảm khái vô hạn thấy cảnh thương tình khi gặp lại cố nhân.
Hoa Dương ơi Hoa Dương, cô nếu đã rơi vào luân hồi, sao còn dính dáng đến vận mệnh của nhiều người như vậy?
Phó Họa Khánh ngày hôm đó, cả người mặc y phục tím hoa lệ, mặt mày thâm trầm mà có ý bi thương, người không giỏi đoán lòng người như hắn cũng có thể nhìn ra ngài ấy đối với Hoa Dương không đơn giản chỉ là thù hận với nữ nhi của kẻ thù, vì sao bản thân Phó Họa Khánh lại chưa từng hiểu. Hận một người mấy chục năm như một, cũng với tâm tình ấy hận thế hệ sau của người đó, bao nhiêu chuyện tình yêu sáng chiều thay đổi, bao nhiêu cưng chìu ân ái nói nhạt liền nhạt, chỉ có chữ hận không đổi suốt mười hai năm, Họa Khánh, ta nên nói ngài chung tình hay bạc tình?
– A Tứ, ngươi thay đổi rồi.
Ánh mắt sắc bén ấy, tiếng thở dài nặng nề ấy tựa như vượt thời gian mấy năm mà đến, vớt hắn suýt chết chìm trong ký ức lên bờ.
Trong ánh mắt người đế vương trẻ tuổi khi nhìn hắn có thương hại, cũng giống như ánh mắt hắn nhìn đế vương lúc này. Bọn họ đều dùng loại thương hại nhàn nhạt ấy nhìn đối phương, phải chăng ba bốn năm trôi qua, bọn họ đều đã đổi thay?
– Chủ tử, chúng ta đều như nhau.
Một tử sĩ không nên lưu luyến quá khứ, không nên sinh ra chất vấn đối với lời của chủ nhân; một đế vương không nên phơi bày vẻ cô đơn trước mặt người khác, mà phải vô tình đến tuyệt tình. Bọn họ quả thực đều đã thay đổi rồi.
Đôi con ngươi Phó Họa Khánh hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía Vân Tứ, hắn ta thế nhưng cong môi cười.
Phó Họa Khánh hít một hơi, chống tay phải lên thắt lưng, hơi nghiêng người nói:
– Nếu đã về thì ở lại bên cạnh ta.
Hắn thở dài, tựa như vô cùng nhẹ nhõm lại tựa như vô cùng buồn bã.
Đôi mắt Vân Tứ nhìn thẳng người đối diện, hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Phó Họa Khánh.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, nam tử áo đen xoay người nhìn hắn:
– A Tứ, ta chưa bao giờ xem ngươi như nô lệ, mười ba năm trước cũng chưa từng.
Gương mặt trắng bệch của Vân Tứ đột nhiên ửng đỏ, hắn run rẩy cúi đầu, cắn môi nói:
– Nhờ………chủ tử……….ra lệnh.
Hắn sống hay chết đều dựa vào một câu nói của ngài ấy.
Hắn trở về, bó tay chịu trói chỉ vì muốn gặp ngài ấy một lần! Dĩ nhiên còn cả người đệ đệ hắn đã quên mất dung mạo nữa, đây chính là kế hoạch nửa tháng tới, kế hoạch ba năm qua ở đất Tần của hắn.
Bất luận lúc này Phó Họa Khánh có tâm tình gì với hắn, bất luận ngài ấy là thật tâm hay giả vờ, hắn đều vì câu nói này mà cảm động.