Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 41: Dịu dàng thắm thiết không tự biết
Lâu Kiêm Gia chỉ nhìn Tang Vi Sương, không cần suy nghĩ liền đi về phía nàng. Áo choàng trắng như tuyết của hắn quét trên nền đất phát ra tiếng vang hòa với tiếng chuông rất êm tai nhưng lại khiến cho bầu không khí trong đại sảnh càng thêm cổ quái.
Ánh mắt hắn nhìn Tang Vi Sương đầy mong đợi khiến nàng càng mờ mịt, không biết hắn hết lòng “mong đợi” điều gì?
Lúc này người không thoải mái nhất là Tống Nùng Hoa, hắn thấy vẻ mặt mọi người ở đây đều hết sức cổ quái, càng đừng nói trong lòng họ nghĩ gì. Nghĩ đi nghĩ lại, mặt hắn càng đỏ hơn, thầm có chút u oán nho nhỏ, chuyện này tại sao không sai Triệu Lục Ý đi làm?
Lâu Kiêm Gia cũng bị nhiễm bầu không khí cổ quái trong sảnh, hắn lúc này mới nhìn rõ người đứng ở đó là người của đại ca ca, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Hắn như ma xui quỷ khiến bước về trước ôm lấy Tang Vi Sương.
– A! Tiểu Lâu!
Tang Vi Sương bị hành động bất thình lình này của hắn dọa, hai má đột nhiên nóng bừng.
Nàng vội vã muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện sức hắn rất lớn, nàng đẩy không được.
Tang Vi Sương bị hắn ôm không thở nổi, nhân đó đem những lời muốn hỏi mà hỏi ra miệng:
– Tiểu Lâu, người của đại công tử tới muốn dẫn ngươi đi Thiệu Châu. Ngươi đi hay không?
Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.
Tiếng chuông bạc đinh đinh đinh trong trẻo.
Tang Vi Sương sững sờ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nùng Hoa, dù đôi má nóng bừng, nàng vẫn có thể cảm nhận được ngoại trừ chút chua chát, chút xấu hổ…còn có chút kiêu ngạo và cảm động.
Nàng giữ lại, không chỉ là Lâu Kiêm Gia, mà còn là một phần quá khứ, một phần tốt đẹp. Nàng rất cảm động vì hắn vẫn sẵn lòng “quyến luyến” nàng.
Sắc mặt Tống Nùng Hoa ngoài đỏ còn có chút tái xám không biết nguyên do, không thể nói rõ. Hắn dường như đã hiểu, không nhiều lời nữa mà dẫn người rời đi.
Tống Nùng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ nên bẩm báo với đại công tử thế nào. Lâu Kiêm Gia cuối cùng cũng buông lỏng tay ôm Tang Vi Sương.
Nàng liếc móng vuốt của hắn, rồi lại liếc hắn. Nàng mơ hồ cảm thấy hành động lúc nãy của Tiểu Lâu là “cố ý” nhưng nhìn kỹ biểu cảm của hắn lại không giống…
Hắn rõ ràng chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nàng thật xấu xa, không nên cho rằng hắn cố ý. Tang Vi Sương không hiểu sao lại đỏ mặt…
Đến năm mới, Lâu Kiêm Gia cầm đũa ăn cơm vẫn rất khó khăn, có điều hắn đã học được mang giày, không còn đi chân trần chạy loạn khắp nơi nữa, cũng học được tự mặc y phục tuy rằng mặc rất chậm.
Đêm giao thừa, sáu người quây quần bên nhau ăn bữa cơm giao thừa, chẳng qua là thiếu Tĩnh Sơ.
Tang Vi Sương không có thói quen để người khác gắp thức ăn cho nàng nhưng Dương Yên và Cẩm Văn thỉnh thoảng gắp cho nàng, nàng cũng không phản cảm.
Cháo gà trên bếp sôi sùng sục, ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ vang. Là Cẩu Oa Tử dẫn mấy đứa trẻ đi đốt pháo.
Pháo nổ ra những tia lửa rất nhỏ, nhưng chút ánh sáng ấy thấm vào mắt Tang Vi Sương, trong thoáng chốc, đã bốn độ xuân thu…
Nàng vẫn nhớ đêm giao thừa cuối cùng trong hoàng cung trước khi nàng rời cung truy tìm Phó Họa Khánh.
Đêm đó, nàng mặc váy dài sát đất màu tím thêu trân châu đen, Chu ma ma khoác cho nàng chiếc áo khoác màu đỏ thêu mẫu đơn tơ vàng, nàng ngồi bên tay trái mẫu hậu, cách chỗ nàng không xa là tiểu cô cô Ninh Dương công chúa, tiếp theo là thái phó.
Khi thịt hươu chưng được bưng lên cũng là lúc pháo hoa ngoài cung nở rộ đầy trời.
Nhưng, sau đó, nàng ngay cả gặp mặt người thân lần cuối cùng cũng không được.
Nhìn những đốm lửa kia mà mắt nàng ươn ướt.
– A…
Một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên mặt nàng, giúp nàng lau đi hai giọt nước mắt.
Nàng giật mình ngẩng đầu, thiếu niên ấy đang cười ngọt ngào nhìn nàng, đơn thuần và vô tội.
Nàng cười khẽ, không hề bài xích. Nàng biết Lâu Kiêm Gia tiến bộ rất lớn, có thể nghe hiểu lời nàng nói, dù sao hắn cũng không phải bẩm sinh đã bị như vậy.
Nhưng nàng không biết khi nào hắn sẽ nhớ lại chuyện trước kia, nàng vừa hi vọng hắn có thể trở thành người bình thường, vừa có chút không muốn có một ngày hắn sẽ nhớ lại tất cả.
Nàng không rõ bản thân rốt cục đang lo lắng điều gì nữa.
***
– Dương quản sự, sao ta phát hiện Liễu quả phụ kia suốt ngày cứ dạo qua dạo lại trước cổng trang chúng ta vậy?
A Vượng đi về phía Dương Yên, nói nhỏ.
Dương Yên đang xem sổ sách nghe A Vượng nói thì ngừng lại, nhưng cũng không để ý lắm. Giao thừa đã qua, mấy ngày tới chủ các cửa hàng lớn nhỏ trong huyện đều sắp khai trương nên hắn phải kiểm kho, thêm vào đó Tang Vi Sương đã tiết lộ với hắn chậm nhất là giữa năm nay sẽ dọn đến kinh thành. Nàng cũng đã nhờ bằng hữu tìm một trang tốt ở ngoại ô kinh thành rồi.
Những cây trà Tuyết Đào này muốn chuyển đến kinh thành để trồng cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, cho nên mấy ngày tới hắn sẽ cùng A Vượng mang một nhóm trà Tuyết Đào đến Lạc Dương trồng thử.
Tang Vi Sương dùng tiền tích góp trong tay nhờ người ở kinh thành tìm một gian trà lâu, nàng tư tâm không muốn tìm Thần gia nên chuyện này dĩ nhiên gạt Thần gia, chỉ có hai người hắn và nàng biết. Đương nhiên, qua mấy ngày nữa thì A Vượng cũng sẽ biết.
– Này, Dương quản sự.
A Vượng thấy Dương Yên chăm chú nhìn sổ sách nhưng không giống đang xem sổ sách mà cứ ngây người như vậy, bèn sốt ruột gọi hắn.
– A, hả?
Dương Yên ngẩng đầu nhìn A Vượng.
A Vượng thở dài che trán:
– Haiz, ta đang nói chuyện Liễu quả phụ kia, mấy ngày nay sao cứ dạo qua dạo lại ở cổng trang chúng ta hoài?
Dương Yên cau mày, trước kia hắn không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ thì thấy rất không ổn, Tang gia trà trang bọn họ trong mắt người ngoài là một ổ nam nhân, mà Liễu quả phụ là một “dâm phụ nổi tiếng” trong phạm vi mấy dặm quanh đây.
– Mặc kệ nàng ta.
Dương Yên nói.
A Vượng dĩ nhiên không thể không để ý nàng ta:
– Nhưng nàng ta cứ dạo qua dạo lại trước cổng trang chúng ta chẳng phải không tốt sao? Hơn nữa trước kia cũng không thấy nàng ta như vậy.
– Đó là vì nàng ta từng ở trước mặt hàng xóm láng giềng nói đương gia như nữ tử, đương gia…đương gia là nữ tử thì đương nhiên sẽ…
Dương Yên cúi đầu, không để A Vượng thấy hắn đỏ mặt.
– Ồ, ta biết nàng ta thích nam nhân như gã đồ tể ở phố Đông, cả thợ rèn Vương nữa, nhưng nàng ta bây giờ tại sao lại ở trang chúng ta…
Mắt A Vượng chợt lóe:
– Ta biết rồi! Là Lâu thiếu gia!
A Vượng vỗ bàn nói:
– Ôi chao! Đương gia để Lâu thiếu gia theo đám Cẩu Oa Tử chơi ở sau núi, dâm phụ kia ngày nào cũng lượn tới lượn lui ở đây không phải vì chuyện này chứ? Ta đi tìm Lâu thiếu gia về!
Dương Yên không ngăn A Vượng, hắn nghĩ Liễu quả phụ này thật đúng là rắc rối, Lâu thiếu gia lại bị nàng ta nhắm trúng, nàng ta cả ngày dạo qua dạo lại bên ngoài trang bọn họ cũng không tốt, chuyện này quả là khó giải quyết mà.
Dương Yên chỉnh lý lại sổ sách rồi đem đến phòng Tang Vi Sương, nhân tiện nói chuyện này với nàng.
Tang Vi Sương nghe xong nhíu mày, chuyện này đuổi cũng không được mà không đuổi cũng không được, ngươi đuổi nàng ta, nàng ta sẽ giở trò ngang ngược, mồm miệng bẩn thỉu nói bậy bạ về ngươi, Liễu thị này cũng nổi tiếng hay sinh sự, mấy ngày qua đúng là nhàn rỗi rồi.
– Không cần để ý, Liễu thị không động đến Tiểu Lâu được đâu, nàng ta muốn lượn qua lượn lại cứ kệ nàng ta, Tiểu Lâu cần giao lưu chơi đùa với bọn Cẩu Oa Tử. Liễu thị nhiều nhân tình như vậy, mấy ngày nay rảnh rỗi chứ mấy hôm nữa là có chuyện thôi.
Quả nhiên Tang Vi Sương nói không sai, Liễu thị chỉ nhàn rỗi được mấy ngày, đêm đó nghe nói thê tử sư tử Hà Đông của đồ tể kia tìm mấy đứa cháu trai đến xé toàn bộ cửa lớn và cửa sổ Liễu gia.
– Liễu thị, ngươi thích vụng trộm như vậy còn giữ cửa với cửa sổ làm gì? Trực tiếp để các nam nhân quanh đây không có trở ngại vào phòng ngươi luôn đi!
Lời của thê tử gã đồ tể lúc sắp đi, Tang gia trà trang cách mấy căn cũng có thể nghe được.
Nghe nói Liễu thị kia mắng liến thoắng đến nửa đêm, còn nói hôm sau sẽ đi báo quan, nhưng hôm sau nàng ta bị bệnh, nghe nói là do không có cửa sổ, nàng ta quấn chăn hứng gió lạnh cả đêm nên bị thế.