Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 30: Tú nữ bị sơn tặc cướp
Tang Vi Sương giục ngựa đến, còn lớn tiếng kêu to, gây ra động tĩnh không nhỏ, lập tức có quan viên dừng lại.
– Là kẻ nào không có mắt?
– Các ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi đi!
Một quan viên giận dữ mắng thủ vệ bên cạnh.
Trong xe quan, Tĩnh Sơ mặt trắng bệch, hình như cũng nghe có người gọi tên mình, giọng nói này quen thuộc như thế, khắc cốt ghi tâm như thế…
Nàng đè nén tâm tình như dời sông lấp biển trong lòng, nhẫn tâm không nghe. Nàng muốn cứ như vậy rời đi, nếu quay đầu, nàng nhất định sẽ không nỡ xa đại tỷ và Cẩm Văn.
Nhưng nàng không muốn trở về, mất mặt như vậy, mặt mũi cả đời này đều mất hết rồi, nàng bị nam nhân mình thích cự tuyệt.
Nhưng giọng nói quen thuộc ngoài kia vẫn cứ gọi tên nàng, hoàn toàn không từ bỏ.
– Tiểu tử, có phải ngươi thích cô nương làm tú nữ không? Bổn quan khuyên ngươi sớm chết cái tâm này đi! Cửa cung ngăn cách muôn trùng, từ đó đời đời kiếp kiếp không còn liên quan nữa, ta khuyên ngươi chớ mơ tưởng hão huyền, nếu còn không thức thời, cẩn thận bổn quan sai mấy thủ vệ đánh ngươi nhừ tử! Nếu làm hỏng thân thể của ngươi thì ngay cả nối dõi tông đường cũng không được đâu!
Vị quan viên này vừa nói, những người chung quanh đều cười phá lên, ngay cả vài tú nữ cũng không nhịn được nở nụ cười.
– Ngươi tránh ra cho ta! Ta muốn gặp Tang Tĩnh Sơ!
Ngạo khí trong xương máu hoàng tộc của nàng bị kích phát ra ngoài, Tang Vi Sương nhìn khuôn mặt xấu xí của người nọ, suýt nữa không kiềm chế được tâm trạng của mình mà cho hắn một cước!
– Ơ hay, đúng là cho mặt mũi mà không cần, người đâu, bắt lấy cho ta, đánh chết!
Quan viên nhe răng trợn mắt, vung tay nói với thủ vệ bên cạnh.
Trong xe quan, Tang Tĩnh Sơ tim đập thình thịch, gương mặt vốn đã trắng bệch lại càng trắng hơn. Tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng bên cạnh nhút nhát nhìn nàng nói:
– Tiểu Tĩnh…
Người này là Diệp Thu của tú phường, các nàng cùng với Diệu Linh là bạn tốt của nhau, Diệu Linh đã hứa hôn từ rất nhỏ nên có thể tránh được kiếp này nhưng Diệp Thu thì không được may như vậy.
Có điều Diệp Thu ngược lại lại không cảm thấy gì, nàng có một cô nãi nãi làm nữ quan, cho nên một lòng muốn trở thành nữ quan của Ti Tú Cung, dọc đường ở trên xe Diệp Thu luôn khuyên bảo Tĩnh Sơ.
Tĩnh Sơ vốn thích thêu thùa, qua sự an ủi của Diệp Thu đã dễ chịu hơn nhiều, nghĩ mình đến hoàng cung cũng không phải là không nơi nương tựa, hơn nữa còn có thể tiếp tục việc thêu thùa mình thích, mặc dù không nỡ xa đại tỷ và Cẩm Văn…
Diệp Thu lo lắng Tang đại ca bị mấy quan gia kia đánh nên mới lên tiếng nhắc nhở Tĩnh Sơ.
Tĩnh Sơ được nàng ấy nhắc nhở cũng tỉnh táo lại, chợt từ chỗ ngồi đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc này một tú nữ trên xe cũng kỳ quái nhìn Tang Tĩnh Sơ, vài nữ tử đã nhỏ tiếng nghị luận, nói người bên ngoài có lẽ là tình lang của nữ tử kia, không muốn để nàng ấy làm tú nữ nên mới đuổi tới.
Diệp Thu bị ánh mắt nóng bỏng của những người đó nhìn chằm chằm đến đỏ mặt nên lên tiếng giải thích:
– Người bên ngoài là ca ca của nàng ấy! Các người đừng có nghĩ nhiều!
Có người tin lời nàng, có người không tin, vén màn xe ra, vươn cổ nhìn bên ngoài, chuẩn bị xem kịch hay.
– Các người không được đánh ca ca ta…
Tang Tĩnh Sơ rưng rưng nước mắt từ trên xe quan bước xuống, còn chưa nhìn rõ đã chạy về phía đám đông.
– Hu hu hu…đại ca…
Tang Tĩnh Sơ nhìn Tang Vi Sương bị người khác khống chế thì nước mắt trào ra:
– Đại ca, Tĩnh Sơ xin lỗi huynh…
Nàng quỳ mạnh xuống đường đá, các tú nữ trên xe đều thấy đau thay nàng.
Tang Vi Sương dùng sức hất những người khống chế nàng ra, đi về phía Tĩnh Sơ. Các thị vệ thình lình bị một thiếu niên hất ra thì ngạc nhiên sững sờ, không thể tin nổi nhìn về phía Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương luôn mặc kệ ánh mắt của các thị vệ kia, nàng đi về phía Tang Tĩnh Sơ, giọng nói mềm như nước, nhẹ nhàng mà cẩn thận:
– Tĩnh Sơ, theo ta về.
Nước mắt Tĩnh Sơ rơi lã chã nhưng vẫn lắc đầu liên tục.
Nàng sẽ không về.
– Tỷ để muội tiến cung đi, Cẩm Văn nhờ cậy tỷ tỷ, mọi người đợi muội trở về.
Giọng của nàng rất nhẹ, chỉ một mình Tang Vi Sương có thể nghe được.
– Tĩnh Sơ rất thích thêu, nghe nói những tú nữ bọn muội tiến cung có thể làm nữ quan chứ không phải làm nữ nhân của Hoàng thượng, đại tỷ, huynh ấy hiện tại không cần muội là cảm thấy muội còn nhỏ cái gì cũng không biết, đợi tương lai muội làm nữ quan, thành nữ quan thượng đẳng của Ti Tú Cung cho huynh ấy hối hận!
Nàng vừa nói vừa cố gắng mỉm cười, Tang Vi Sương bất giác cũng cảm thấy mắt mình ươn ướt.
– Yên tâm đi, đại tỷ, muội hai mươi hai tuổi là có thể về huyện An, đến lúc đó muội là người đã từng làm nữ quan, còn sợ không tìm được nhà chồng tốt hay sao?
Tĩnh Sơ nói xong, dập đầu trên đất một cái rồi xoay người lên xe quan.
– Đại ca, huynh về đi, Diệp Thu và muội cùng làm tú nữ, bọn muội sẽ chiếu cố lẫn nhau, huynh đừng lo cho muội…
Khi ở trên xe quan, nàng lớn tiếng nói với Tang Vi Sương.
Những quan viên kia thấy Tang Tĩnh Sơ ngoan ngoãn lên xe, còn Tang Vi Sương đứng đó giống như thất hồn lạc phách thì không làm khó Tang Vi Sương, sau khi ra lệnh liền chuẩn bị lên đường.
Tang Vi Sương nhìn theo xe quan đi xa, ánh mắt sắc bén đầy vẻ lo lắng.
Tĩnh Sơ, hoàng cung không đơn giản như muội nghĩ đâu…
Tang Vi Sương xoay người lên ngựa, bất luận thế nào, nàng không thể dung túng Tĩnh Sơ đi hoàng cung chịu chết! Tính tình của Tĩnh Sơ không thích hợp sống trong cung!
Nàng biết những tú nữ này đến Thiệu Châu còn phải tiến hành một vòng tuyển chọn, đợi sau khi nàng an bài tốt chuyện của Dương Yên và trà trang sẽ lên đường đi Thiệu Châu.
– Nghe nói các tú nữ đưa đi từ Thiệu Châu và Hoài Châu lúc vào kinh thành gặp nạn rồi!
Ở nơi gần bên ngoài Thiệu Châu, Tang Vi Sương nghe có người đang bàn luận chuyện tú nữ bèn dừng ngựa một lát thì nghe được tin tức kia!
Nàng cảm thấy mắt tối sầm, suýt ngã từ trên ngựa xuống. Có lẽ là dằn vặt liên tiếp mấy ngày, thể lực nàng không chống đỡ nổi, đợi nàng hơi tỉnh táo lại liền giục ngựa chạy đến thành Thiệu Châu.
Bởi vì chuyện trong trang và thương thế của Dương Yên nên nàng trì hoãn hai ngày, không ngờ những tú nữ kia đã phân phối xong nhanh như vậy, không biết Tĩnh Sơ có trong nhóm tú nữ vào kinh hay không, mong sao là không!
– Ta muốn gặp Lâm tri châu!
Trước cổng lớn tri châu phủ, thiếu niên toàn thân bạch y đầy vẻ phong trần lớn tiếng hô về phía cổng lớn tri châu phủ.
– Vi Sương?
Một nam nhân trầm ổn bước ra từ trong tri châu phủ thấy Tang Vi Sương, trên mặt khó nén kinh ngạc:
– Sao đệ tới Thiệu Châu?
Tang Vi Sương xông về trước, túm lấy tay áo Lâm Cảnh Thần:
– Lâm đại nhân, cầu xin huynh nhất định phải giúp ta tìm muội muội.
– Ý đệ là chuyện tú nữ?
Lâm Cảnh Thần nhíu mày nói:
– Muội muội của đệ cũng trong đó?
Tang Vi Sương nặng nề gật đầu, bàn tay nhỏ vẫn lôi kéo tay áo hắn như cũ.
Lâm Cảnh Thần yêu thương nhìn nàng:
– Đệ đừng quá lo lắng, nói ta biết tên muội ấy, ta lập tức phái người tra xem muội ấy được phân đến đâu?
– Muội ấy tên Tang Tĩnh Sơ.
Tang Vi Sương vội nói.
Một đại nhân trẻ tuổi cầm quyển sổ ghi chép tới.
– Tú phường huyện An tổng cộng có năm tú nữ tú nghệ tinh xảo, dung mạo bậc trung nên được phái tiến cung, Tang Tĩnh Sơ này tuy dung mạo hơi kém nhưng vì tú nghệ không tệ lại khá hiểu trà nghệ nên được phái tiến cung. Cho nên…
Quan viên trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh Thần.
Tang Vi Sương vừa nghe thì tâm loạn cả lên.
Lâm Cảnh Thần cười nhẹ an ủi:
– Khi sơn tặc làm loạn, tú nữ từ Thiệu Châu và Hoài Châu chỉ có một xe quan bị cướp, muội muội của đệ có lẽ không nằm trong đó.
Tang Vi Sương vừa nghe lại dấy lên một tia hi vọng, nhưng mấy ngày sau, cả người nàng đều không ổn.
Vì trong danh sách các tú nữ may mắn sống sót không tìm được Tang Tĩnh Sơ, thậm chí ngay cả Diệp Thu cũng không có, hơn nữa còn có tin là những tú nữ bị sơn tặc cướp đi bị các ma ma trên xe quan lúc đó bắt buộc toàn bộ dùng cái chết để tuẫn tiết.
Sau khi xác định Tĩnh Sơ gặp nạn, Tang Vi Sương rơi vào tự trách sâu sắc, chưa được mấy ngày đã bệnh nặng. Tích tụ nơi ngực, cộng thêm thân thể nàng vốn khó chịu được đau ốm, lần bệnh này suýt nữa lấy mạng nàng.
Tang Vi Sương nằm trên giường bệnh, càng nghĩ càng không thể lý giải, tú nữ sắp vào hoàng cung sao lại bị sơn tặc cướp, những thị vệ hoàng cung đi theo đều là người chết à? Nàng còn chưa nghe nói sơn tặc nào lớn mạnh liều lĩnh đến mức ngay cả người của Hoàng đế cũng dám cướp!
Trừ phi…