Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 23: Là hắn! Dẫn nàng đi Hoài Châu


Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 23: Là hắn! Dẫn nàng đi Hoài Châu

– Tang công tử quả nhiên có kiến giải, đây đích thực chỉ là một sủng phi nho nhỏ, một nữ nhi của tri châu, nếu không phải là thân thích của đương kim thừa tướng thì tiểu tuyển năm ngoái vẫn chưa tới lượt nàng ta đâu! Tiểu tuyển vừa qua, Diêu đế đã phong nàng ta làm phi…lại không phải nữ nhi của thế gia đại tộc gì, khó tránh ỷ sủng mà kiêu

Tang Vi Sương có thể cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc khi hắn nói đến hai chữ “Diêu đế”Nàng không khỏi nâng mắt liếc nhìn Triệu Lục Ý.

Hắn đã cao lớn hơn không ít, nhìn kỹ thì thấy hắn và Lâm Cảnh Thần cũng có chút tương đồng. Lại nghĩ đến cử chỉ và cách ăn mặc của hắn quả không giống như một hạ nhân nên có.

– Đang nhìn gì thế?

Ánh mắt lạnh băng của Triệu Lục Ý quét qua mặt Tang Vi Sương, đột nhiên sợ run lên, nữ tử này, càng lớn càng giống.

Tang Vi Sương cố ý tránh ánh mắt của Triệu Lục Ý, miệng lẩm bẩm, kỳ thực nàng sớm đã thất thần không biết mình đang nói gì:

– Nữ nhi của tri châu? Đúng là không nên phong phi, ỷ sủng mà kiêu càng không phải chuyện tốt gì…

Triệu Lục Ý cong khóe môi:

– Nghe người Lạc đô tới nói, sủng phi kia lúc tiểu tuyển tự tay pha một ấm Ngọc Họa cho Hoàng thượng nên sau đó thuận buồm xuôi gió thành phi tử..

Tang Vi Sương nghe vậy, màu sắc con ngươi thay đổi nhưng khóe môi vẫn mang theo nụ cười châm biếm, bàn tay ở sau lưng nắm chặt.

Triệu Lục Ý híp mắt nhìn nàng, thay đổi đề tài:

– Muội cũng không cần lo những tiểu tú nương kia, huyện lệnh gia sẽ không xử lý họ, đại công tử càng không xử lý họ.

Tang Vi Sương chậm rãi gật đầu:


– Cũng phải, huyện lệnh và tri châu nghe theo chính là mệnh lệnh của thánh thượng chứ không phải mệnh lệnh của một sủng phi, nếu thật làm như vậy…

Triệu Lục Ý nắm đầu vai Tang Vi Sương:

– Không ngờ muội còn am hiểu sâu sắc đạo làm quan, đúng là nhìn không ra.

Tang Vi Sương biết hắn nói có hàm ý, nhưng chỉ tránh mà không đáp.

– Chính là nói những tiểu tú nương này chỉ bị nhốt trong tú phường vài ngày chứ không sao cả, như vậy ta có thể đi rồi.

Tang Vi Sương tránh thoát tay của hắn, đi về phía ngoài phòng, nàng không hề nhận ra thân thể của mình hơi run rẩy.

Quả nhiên không quá nửa tháng, vị phi tử được sủng chưa tới hai tháng kia đã bị đưa vào lãnh cung, mấy ca ca của nàng ta thì bị đày đi biên quan.

Mà nguyên nhân thánh thượng giận dữ lại qua loa là vì “hậu cung không được can dự triều chính”, vẫn nhờ thừa tướng ra mặt cầu tình mới giữ lại được tính mạng của cả nhà sủng phi kia.

Tang Vi Sương cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên do trong chuyện này.

Hóa ra sủng phi nọ là nữ nhi của tri châu phủ Thiệu Châu trước đây. Bởi mấy ca ca nàng ta vô năng không thể kế nhiệm chức tri châu Thiệu Châu nên ghen ghét Lâm Cảnh Thần, đúng lúc muội muội mình được Hoàng thượng sủng ái làm phi tử, thế là muốn nhân cơ hội này hỏi tội Lâm Cảnh Thần, cho nên mới có một màn phía trước kia.

Hoàng ân sao mà ngắn, gần vua như gần hổ. Tàn nhẫn vô tình, ích kỷ máu lạnh như Phó Họa Khánh sao có thể tha thứ người bên gối tính kế hắn?

Phó Họa Khánh căn bản là người không có trái tim, cái gì mà sủng ái chẳng qua chỉ là chuyện ngắn ngủi, không người nào có thể đi vào tâm của hắn.

Ngay cả người bên gối hắn cũng đối xử thận trọng như vậy, nàng phải làm thế nào mới có thể gây thiệt hại nặng nề cho hắn?


– Đương gia, Tĩnh Sơ tiểu thư về rồi.

Dương Yên vừa vào phòng vừa nói, theo sau là Tang Tĩnh Sơ đã lâu không gặp.

Tang Vi Sương chăm chú nhìn Tang Tĩnh Sơ cúi đầu, bất an như nai nhỏ thì lắc đầu nói:

– Thôi, muội vẫn nên về trà trang giúp đỡ đi.

Tang Tĩnh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía tỷ tỷ, thật lâu mới ấp úng nói:

– Nhưng, nhưng muội thích thêu, mẫu thân khi còn sống cũng thích…Muội muốn ở trong tú phường.

Nàng nói nước mắt liền rơi xuống.

Tang Vi Sương thấy Tĩnh Sơ khóc thì phiền muộn, tâm cũng mềm ra:

– Đừng khóc, muội muốn ở đâu thì ở, xem những lời trước đó của tỷ như chưa nói…

Nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt Tĩnh Sơ, dịu giọng an ủi.

Dương Yên cầm một phong thư đi tới, thấy cảnh hai tỷ muội ôm nhau thì hiểu ý cười:

– Đương gia, Dung công tử gửi thư.


Tang Vi Sương nghe vậy, chậm rãi buông Tĩnh Sơ ra:

– Tĩnh Sơ, khóc nhiều hại mắt, muội đi rửa mặt trước rồi lên giường nằm nghỉ đi, đợi lát nữa dùng bữa cùng tỷ.

Vi Sương nhận lấy thư của Dương Yên, đi đến bàn đọc sách. Dương Yên cũng đi theo. Màn ngọc rung lách cách, Tĩnh Sơ khe khẽ rời khỏi phòng của Vi Sương.

Mấy trang giấy viết thư thật mỏng được Tang Vi Sương đặt trên bàn. Gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, bàn tay đặt trên bàn, năm ngón tay run rẩy có chút vặn vẹo.

Dương Yên thấy thế quả thực sợ hết hồn, muốn tiến lên cầm lá thư kia nhưng lại không dám bỏ qua lễ tiết, chỉ có thể sốt ruột hỏi:

– Đương gia, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Tang Vi Sương không đáp lời, thật lâu mới chỉ chỉ lá thư, ý bảo Dương Yên tự xem.

Đây là thư riêng của Dung Trinh, không phải do người của trạm dịch mà là người của Dung gia đưa tới, khi nhận được lá thư này vào nửa chung trà trước, Dương Yên cũng cảm giác có gì đó không đúng.

Dương Yên vội vã đọc xong, quả thực như lâm phải mưa to, kinh ngạc nắm lá thư trong tay mà không biết giúp gì.

Không ngờ nhóm Tuyết Đào cuối cùng năm trước lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

Một kỹ nữ ở Nghi Xuân viện Hoài Châu đã chết, truy cứu nguyên nhân lại là do trong “trà Tiết Đào” mấy tháng gần đây nàng ta thích bị hạ độc, độc trên lá trà chứ không phải sau khi pha trà vào nước, cho nên Hoài Châu phủ nhận định hung phạm là chủ quán bán trà nhưng chủ quán lại thề thốt phủ nhận.

Càng đáng ngờ hơn chính là thám tử của Dung gia tra được người chết này không phải một kỹ nữ bình thường, tương truyền nàng ta từng là mỹ nhân được Đại Vũ Cao Tổ mang về hoàng cung khi tấn công Thiệu Nam, sau đó mỹ nhân này trong một buổi dạ tiệc đắc tội với một tướng quân, bị Cao Tổ dưới cơn nóng giận đuổi khỏi hoàng cung, cuối cùng rơi vào chốn phong trần, trở thành danh kỹ Hoài Châu, lúc chết cũng chỉ bốn mươi mấy tuổi.

Nếu gọi theo vai vế trong cung thì nữ nhân này từng được Đại Vũ Cao Tổ lâm hạnh nên cũng xem như là nhân vật cấp thái phi tiền triều. Hôm nay bỗng dưng bị hạ độc chết, không khỏi khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Sau khi biết rõ chuyện, Tang Vi Sương chỉ còn lại khủng hoảng, nàng không biết chuyện này có kinh động Phó Họa Khánh hay không nhưng dù sao cũng là nữ nhân liên quan đến gia gia nàng, khiến nội tâm nàng dâng lên cảm giác bi phẫn và tội ác. Bất luận lời đồn là thật hay giả, bất luận có phải gia gia nàng đuổi vị mỹ nhân kia không, thái phi tiền triều rơi vào chốn phong trần, chết thê thảm ở thanh lâu, nàng không cho phép loại chuyện làm ảnh hưởng đến thanh danh Cao Tổ này trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu cho hậu thế!

– Dương Yên, xem ra ta phải đích thân đi Hoài Châu một chuyến!


Tang Vi Sương hơi nhăn mày, lông mi che kín tầm mắt, không biết đang nghiên cứu gì.

Dương Yên sững sờ:

– Nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ xuân, các quan viên phủ Hoài Châu đều ở trong nhà, nếu đương gia đi cũng không thể…

– Dung công tử nếu đã tra rõ chân tướng viết thư cho ta biết, chính là muốn nói với ta nhân lúc đang kỳ nghỉ xuân xử lý sạch sẽ chuyện này! Chớ có đợi…đợi khi quan phủ tra ra, chúng ta sẽ trở nên bị động.

Tang Vi Sương lúc này đã khôi phục vẻ mặt thong dong.

Dương Yên ngẫm nghĩ, cảm thấy Tang Vi Sương nói không sai.

– Đương gia, Dương Yên đi cùng người, ngay hôm nay lên đường, tranh thủ giải quyết chuyện này.

Ý của Dương Yên là dùng tiền tiêu tai, phí chút bạc hối lộ các quan, áp chế chuyện này xuống.

Tang Vi Sương cũng rõ, nếu tra không được người hạ độc, đây có thể là biện pháp duy nhất.

Từ thư của Dung công tử có thể biết, nữ nhân này và Cao Tổ triều Vũ có nguồn gốc sâu xa, nhưng quan viên Hoài Châu lại không biết, đây đều là do người của Dung gia tra được.

Trên đường đi Hoài Châu, Tang Vi Sương luôn cảm thấy việc này là có người cố ý muốn chỉa mũi nhọn về phía nàng.

Nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu, nàng gây thù chuốc oán ở đâu mà người khác cứ phải gây khó dễ cho nàng?

Khi gió lạnh thổi rèm cửa sổ lên, nước mưa văng vào trán nàng lạnh ngắt, xuyên qua cái lạnh thấu xương, nàng chợt nhớ đến một đôi con ngươi rét lạnh như hàn băng.

Nàng đột nhiên mở to hai mắt, chẳng lẽ là hắn?!

Editor: Chị Sương kiếp trước không phải kiểu công chúa bình thường chỉ biết tô son điểm phấn, thêu thùa châm tuyến gì đó; chị là công chúa độc nhất của Đại Vũ quốc, không biết Vũ đế đơn thuần vì thương con hay có thâm ý gì mà cho chị hưởng nền giáo dục không khác gì thái tử, thái phó của chị là một người được ca tụng chẳng khác gì thánh nhân, cả văn lẫn võ đều không tầm thường, tuy chị là một công chúa nhưng ổng lại dạy chị võ nghệ và cách cai trị đất nước, cách dùng người, chứ không phải dạy chị nữ giới hay đấu đá hậu cung, tranh giành sủng ái gì cả. Chị Sương vốn thông minh, cộng thêm nền giáo dục đỉnh cao của hoàng cung nên mới giỏi như vậy. Với bản lĩnh của chị, muốn sống một cuộc đời yên ổn thì chẳng có gì khó nhưng chị không cam tâm, chị muốn lật đổ Diêu đế, muốn trả thù trong khi bản thân giờ đây không tiền không quyền không thế, ngay cả một sủng phi nho nhỏ cũng có thể gây khó dễ cho chị. Chị sẽ làm thế nào để đạt được mục đích của mình đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.