Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 20: Chỉ nghe nói tứ công tử
Lâm Cảnh Thần sắc mặt vô cùng khó coi nói với Tang Vi Sương:
– Tiểu Tang công tử, trong phủ xảy ra chút chuyện, ta không tiện ở lại lâu, để ta bảo Nùng Hoa dẫn cậu đi dạo trong phủ một chút.
Hắn đi rất vội vàng, Tang Vi Sương theo hắn ra khỏi thư phòng.
Lâm Cảnh Thần và Triệu Lục Ý rất nhanh đã biến mất trong viện.
Tống Nùng Hoa vội vã chạy tới, mồ hôi trên trán chưa kịp lau, nhẹ nhàng nói với nàng:
– Tang.công tử, ta dẫn cậu đi dạo xung quanh.
Tang Vi Sương thấy Tống Nùng Hoa biết rõ nàng là nữ tử nhưng không nói chuyện này với chủ tử hắn thì trong lòng sinh chút cảm kích. Cho nên nàng cũng không muốn khiến hắn khó xử, tuy rất hiếu kỳ về vị “tứ công tử” huyện lệnh phủ kia nhưng nàng không hề hỏi chuyện Lâm Cảnh Thần và “tứ thiếu gia”.
Tang Vi Sương theo bước chân Tống Nùng Hoa xem cảnh vật ven đường trong huyện lệnh phủ.
Đây không thể nghi ngờ là phủ đệ độc đáo nhất nàng từng thấy ở huyện An, từng cái cây ngọn cỏ đều cho thấy trình độ rất tốt của gia chủ, cũng chỉ có nơi thế này mới có thể sinh ra được nhân tài.
Nhưng trực giác cho nàng biết, huyện lệnh huyện An này không hề đơn giản, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy tòa huyện lệnh phủ này hơi cổ quái, còn cổ quái chỗ nào thì nàng không nói được.
Đang suy nghĩ thì Tống Nùng Hoa đã dẫn nàng đến một nơi náo nhiệt, xa như vậy nàng vẫn có thể nghe được tiếng hát và tiếng nói cười của các nữ quyến trong viện.
– Tang công tử, phía trước là viện của lão phu nhân.
Tống Nùng Hoa dùng ánh mắt nói cho nàng biết, nàng mặc nam trang không thích hợp vào viện kia.
Tang Vi Sương hiểu rõ gật đầu, lúc này một bà tử hơn năm mươi tuổi bước ra ngoài cửa viện.
– Là ai ở bên ngoài đó?
Lý bà tử hỏi.
Tống Nùng Hoa thấy là người của phu nhân thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn:
– Vị này là bằng hữu của đại công tử, Tang tiểu công tử.
– Ồ..
Bà tử gật đầu, đang định bảo Tống Nùng Hoa dẫn Tang tiểu công tử lên phòng trên tìm lão gia bọn họ dùng trà thì nghe Lâm phu nhân trong viện nói:
– Còn không mau mời tiểu công tử này vào nghe kịch ăn trái cây.
Lâm phu nhân cảm thấy Tang Vi Sương tuổi tác không lớn, các nữ quyến không cần đề phòng gì, hơn nữa đứa trẻ này mặt mũi hơi giống với Cảnh Thần lúc nhỏ, nhìn rất thân thiết.
Tang Vi Sương không ngờ Lâm phu nhân lại mời nàng vào trong viện nghe kịch nhưng không tiện từ chối nên tiến vào.
Trong viện rất nhiều nữ quyến, vì có một “nam hài” tới nên bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt sinh động hẳn lên.
– Cậu bé này thật tuấn tú.
Con dâu của Lâm phu nhân nói.
– Nam sinh nữ tướng là phúc tướng.
Lão phu nhân khen, nhưng mới nói vài câu thì có chút thở hổn hển, đưa tay đấm lên ngực mấy cái:
– Cùng lão tứ…
Tuy lúc lão phu nhân nhắc tới “lão tứ”, bầu không khí bỗng chốc lạnh xuống nhưng động tác của bà cũng bị Tang Vi Sương nhìn rõ, nàng chỉ cho rằng người lớn tuổi thì thân thể sẽ có chút bệnh tật chứ không quá để ý.
Sau đó, qua lời tán gẫu của các nữ quyến kia, Tang Vi Sương mới biết được Lâm phu nhân này ban đêm khi ngủ không để một bà tử ngồi cạnh ấn ngực thì bà sẽ trắng đêm khó ngủ.
Tang Vi Sương sau khi nghe quả thực có chút dở khóc dở cười, sườn ngực bị hở cũng là một loại bệnh, chắc chắn Lâm phu nhân này nếu không để bà tử ấn ngực thì nằm sấp ngủ có thể sẽ dễ chịu hơn chút.
Tang Vi Sương nghĩ thế liền nói ra, Lâm phu nhân nghe vô cùng kinh ngạc, gật đầu xác nhận.
– Ngực ta bình thường khi ngồi cũng phải dùng tay ấn xuống, đã tìm nhiều đại phu đến xem, uống rất nhiều phương thuốc nhưng không chút công dụng.
Lâm lão phu nhân ấn ngực nói.
– Phu nhân nếu tin tôi thì có thể để tôi bắt mạch cho phu nhân hay không?
Tang Vi Sương bình tĩnh ung dung nói.
Lâm phu nhân thấy nàng tuổi còn trẻ nhưng khi nói chuyện lại có năng lực khiến người ta tin phục, bèn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của các bà tử nha hoàn xung quanh, thật sự duỗi cổ tay ra.
Chẳng qua Lâm lão phu nhân vừa duỗi tay ra liền hơi hối hận, bà đường đường là phu nhân huyện lệnh phủ, sao có thể để một tiểu tử chưa dứt sữa đùa bỡn, nói ra không sợ bị chê cười à? Nhưng Tang Vi Sương đã đặt ngón tay lên mạch của bà, bà cũng không tiện rụt tay về, chỉ có thể kiên trì phối hợp với Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương ngược lại rất tận tâm, nàng thật lòng thật dạ bắt mạch, còn để lại đơn thuốc.
Lý bà tử nhận đơn thuốc, khách sáo nói:
– Phương thuốc này để lát nữa bảo phòng bếp nấu thử.
Tang Vi Sương biết những người này chỉ nói lời khách sáo, đoán chừng nàng vừa đi là đơn thuốc kia sẽ bị xếp xó, nhưng nàng vẫn nhắc nhở đơn thuốc kia có thể dùng để cấp cứu.
Lý bà tử gật đầu cười, lại tán gẫu đi xa, bà khom người đến bên lão phu nhân nói:
– Phu nhân, lão nô thấy Tang công tử này và đại thiếu gia lúc nhỏ có hơi giống..
Lão phu nhân đã phát hiện từ lâu nhưng sau khi bị Lý bà tử nói ra thì cố ý dụi dụi mắt, giả vờ nhìn kỹ nói:
– Ngươi không nói ta cũng không phát hiện, dung mạo này, thần thái này quả thật có chút giống.
Tang Vi Sương câm nín, tư duy của những nữ nhân này nàng quả thật theo không kịp, vừa qua chuyện đơn thuốc thì tới chuyện mặt mũi rồi.
Hăng hái mệt mỏi hồi lâu, ca diễn sắp kết thúc, những nữ nhân nói cười kia cũng thấy vô vị, Tang Vi Sương mới đứng dậy cáo từ:
– Sắc trời đã muộn, tiểu Tang không quấy rầy phu nhân nữa, xin cáo từ.
Đơn thuốc kia quả thật bị Lý bà tử quên mất, một thời gian sau Lâm phu nhân đau ngực dữ dội, sai hai bà tử ấn xuống vẫn còn khó chịu thì nó mới được nhớ tới.
Lý bà tử nhớ đơn thuốc này có thể cấp cứu, dù sao nửa đêm canh ba cũng không tiện mời đại phu, cho dù mời tới cũng sợ phu nhân đã đau đến bất tỉnh, thế là bạo gan sai người đi lấy thuốc hiện có trong phủ, lập tức nấu bưng qua cho Lâm phu nhân.
Nào ngờ chỉ một chén thuốc xuống bụng mà Lâm phu nhân đã khỏe hơn nhiều. Quả là thần kỳ!
Từ đó về sau, Lâm phu nhân khăng khăng dùng đơn thuốc của Tang Vi Sương, bệnh trạng giảm đi rất nhiều. Lâm phu nhân ngoại trừ sai Lý bà tử tới cửa nói đa tạ, còn thường xuyên mời Tang Vi Sương đến phủ chơi.
Sau đó lại qua một tháng, việc làm ăn của Tang Vi Sương không có thay đổi lớn, còn nàng vì viết kết cục của “Thần quỷ dị văn lục” mà nhiều ngày liên tiếp không ra khỏi cửa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi tuyết rơi thì Tang Vi Sương cuối cùng cũng viết xong kết cục bộ hạ của “Dị văn lục”. Sau đó, nàng nằm trên giường đánh một giấc thỏa thuê mãi đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh.
Hôm sau, Tang Tĩnh Sơ từ tú phường huyện An trở về, còn dẫn theo hai tỷ muội trong tú phường.
Chiếc ô che tuyết được ba tiểu mỹ nhân cầm, hoa tuyết trên ô rơi xuống đất, tiếng cười nói từ xa xa truyền tới.
Tang Vi Sương chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, than củi trong bếp lò trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một làn khói. Cái mát lạnh buổi sáng sớm lập tức lan tỏa khắp người. Nàng mệt mỏi động đậy cánh tay, mở mắt thích ứng hồi lâu mới từ từ ngồi dậy mặc y phục.
Tiếng cười của Tĩnh Sơ càng lúc càng gần, khi ba mỹ nhân gõ cửa, Tang Vi Sương đã mặc xong y phục.
– Đại ca, mặt trời chiếu tới mông rồi!
Tiểu cô nương mười hai tuổi cười ngọt ngào hô lớn vào trong phòng, thầm cảm thấy tiếng “đại ca” này gọi cực kỳ không tự nhiên, nhưng không còn cách nào khác, để tiện lợi đại tỷ không thể không nữ cải nam trang giao tiếp với những nam nhân kia, đương nhiên vì phối hợp, nàng và Cẩm Văn đều phải đổi xưng hô với đại tỷ thành “đại ca”.
Tang Vi Sương không khỏi mỉm cười, rõ ràng là tuyết trắng chứ đâu phải mặt trời chiếu tới mông. Nàng đưa tay mở cửa, chăm chú nhìn mấy gương mặt sinh động cười nói:
– Tất cả vào đi.
– Đại ca, huynh nên ra ngoài đi dạo một chút, nghe Yên ca ca nói huynh đã nhiều ngày không có ra ngoài!
Hai tiểu cô nương không ngờ Tang Tĩnh Sơ ngoại hình bình thường lại có một đại ca tuấn tú như vậy, không khỏi cười nói:
– Tĩnh Sơ, đại ca nhà muội tướng mạo không giống muội nha.
Tĩnh Sơ vừa nghe thì nghi hoặc hồi lâu, nhẹ giọng nói:
– Không thể nào, mẫu thân ta lúc còn sống có nói tướng mạo của ta và đại tỷ…éc, đại ca của ta giống phụ thân đấy.
Hai tiểu cô nương cũng khó hiểu, lại nhìn kỹ một chút, lắc đầu nói:
– Thật sự không giống, đại ca muội đẹp…
Hai tiểu cô nương vừa nói vừa phá lên cười, Tĩnh Sơ nghe giận đỏ mặt, huơ quả đấm nhỏ nói:
– Ta biết mà, các tỷ là nói ta xấu chứ gì!