Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 13: Đi ước hẹn ngày xuân


Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 13: Đi ước hẹn ngày xuân

– Tang công tử, mảnh đất này là mảnh đất tốt nhất phía nam huyện, hơn nữa ở đây vắng vẻ, người qua lại rất ít, ngài xây nông trang ở đây là không còn gì tốt hơn.

Người thanh niên hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi kiên nhẫn giới thiệu với Tang Vi Sương.

Tang Vi Sương nhìn khắp chung quanh, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

– Nơi này không tệ, lại gần với nhà ta.

Nàng cử chỉ rộng lượng, khí chất trầm ổn, nho nhã lễ độ khiến người ta vừa nhìn liền biết là người của đại gia tộc vừa ra ngoài xã hội, cho nên người thanh niên này vô cùng cung kính, sợ xảy ra sai sót đắc tội với khách quý.

– Mảnh đất này ta mua.

Nàng không trả giá đã trực tiếp mua, cũng không tiết lộ nàng muốn dùng làm gì.

Người thanh niên chỉ cho rằng đây là một tiểu thiếu gia nhà giàu muốn mua làm biệt trang.

Nửa tháng sau, Tang Vi Sương biến nơi này thành dáng vẻ trong lý tưởng của nàng, bốn phía xây tường rào, bên trong trồng thứ mà nàng muốn.

– Đương gia, những cây “Tuyết Đào” ba năm tuổi từ phương nam chuyển tới này, tuy trồng ở đây nhưng năm nay cũng là năm đến kỳ thu hoạch đầu tiên…………

Thiếu niên nói chuyện tên Dương Yên, lần đầu gặp Tang Vi Sương là vào nửa tháng trước, hắn và gia gia sống nương tựa lẫn nhau ở phía nam huyện An.

Cũng vào nửa tháng trước, gia gia của Dương Yên đột ngột qua đời để lại đứa cháu này. Gia gia của Dương Yên cả đời nghiên cứu về trà, Dương Yên từ nhỏ lại càng mưa dầm thấm đất, sau khi gia gia qua đời thì đến nông trang của Tang gia chăm bón “Tuyết Đào”.

Dương lão khi còn sống từng có một buổi nói chuyện dài với Tang Vi Sương, sau đó thì ý tứ sâu xa nói:

– Nữ tử này không phải người phàm tục, đáng tiếc lại là thân nữ nhi!

Ông trước khi chết đã đem Dương Yên và sở học cả đời mình phó thác cho Tang Vi Sương.


Tang Vi Sương lại càng thán phục ông lão vừa nhìn đã biết rõ thân nữ nhi của nàng.

– Đương gia, người xem những cây “Tuyết Đào” này chuyển đến đây trồng chưa đến nửa tháng, tuy sống được nhưng có nên tiến hành thu hoạch đúng hạn đợt đầu hay không?

Dương Yên nghiêm túc hỏi.

Tang Vi Sương nhìn mấy cây Tuyết Đào này, chau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

– Trước tiên cứ bỏ qua chồi mới, đợi hai tháng nữa xem tình hình thế nào.

– Nhưng………

– Nhưng lá tháng năm chất lượng không tốt bằng chồi tháng ba đúng không?

Tang Vi Sương tiếp lời của hắn.

Dương Yên sửng sốt, vội nói:

– Đúng.

– Nhưng những cây “Tuyết Đào” này lần đầu tới Thiệu Châu, tuy may mắn sống sót nhưng cũng không thể đảm bảo chúng có thật thích ứng với môi trường ở đây hay không, chuyện đốt rừng săn thú, tát ao bắt cá, chúng ta không thể làm………còn nữa…………

Tang Vi Sương rất nghiêm túc nhìn về phía thiếu niên:

– Dương Yên, ngươi biết “Tuyết Đào” cực kỳ khó trồng, sản lượng không lớn nhưng tại sao lại không sánh bằng Hàn Tiêu………thậm chí là Long Tĩnh, Ô Long?

Dương Yên ngạc nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn Tang Vi Sương chuyên chú mà nghi hoặc, đây hiển nhiên là nghi vấn vướng mắc trong lòng hắn đã nhiều năm.

– Tuyết Đào của Giang Nam, tú nhã độc đáo, khí chất cao quý nhưng chung quy vẫn khó trèo lên nơi thanh nhã. Bởi trong phẩm trà, nó “nhã” không bằng Ngọc Họa, “thanh” không bằng Hàn Tiêu, thậm chí cũng không bằng Long Tĩnh, Ô Long thích hợp với khẩu vị của rất nhiều người………


Dương Yên sực tỉnh, hay cho câu “nhã” không bằng Ngọc Họa, “thanh” không bằng Hàn Tiêu! Nàng chỉ một câu đã nói toạc ra chân lý trong đó!

Tang Vi Sương cúi người, chóp mũi đến gần Tuyết Đào bên dưới.

– Ta từng nghĩ……….những cây Tuyết Đào này nếu có thể sống trên đất Thiệu Châu thì có mang theo mùi vị của Thiệu Châu hay không?

Câu nói này của Tang Vi Sương như giáng một gậy vào đầu Dương Yên!

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn hiểu được ý của đương gia.

– Đương gia, từ hôm nay, toàn bộ những cây Tuyết Đào này tôi đều dùng nước giếng để tưới, không quá hai ba tháng sẽ để cho đương gia thấy được thành quả!

Tang Vi Sương híp mắt, sớm biết người này thông minh nhưng không ngờ nàng chỉ nói một chút đã hiểu! Hắn có thể nghĩ đến chỗ giống nàng, không hổ là cháu của Dương lão!

Tang Vi sương hiểu ý cười, thật hi vọng không quá hai tháng là có thể thấy được thành quả.

Có điều trước đó, nàng phải đi gặp một người.

***

Tháng ba, “Thần quỷ dị văn lục” của Tang Vi Sương từ huyện An truyền tới phủ Thiệu Châu, thậm chí đã khơi dậy một làn sóng ở Thiệu Châu, nhất thời giá giấy ở Thiệu Châu tăng lên, các bản sao xuất hiện nhiều vô số kể.

Ngày mười sáu tháng ba, quyển thứ nhất bộ hạ của “Thần quỷ dị văn lục” cuối cùng cũng ra đời dưới sự trông ngóng của mọi người.

Cổng các thư trai lớn ở Thiệu Châu phủ từ sớm đã tụ tập rất nhiều khách.


Khi mọi người mua được sách thì vội vã mở ra xem đoạn cuối, trước cửa thư trai như nổ tung lên.

– Ta không biết “Thương Chủy Vũ” này nghĩ thế nào nữa! Một tuyệt đại giai nhân như Tố Bạch mà hắn sao nhẫn tâm viết nàng chết! Sao có thể như vậy? Ta thật muốn đi huyện An tìm tên “Thương Chủy Vũ” này hỏi cho rõ ràng! Đúng là đau xót tim ta!

– Tố Bạch quá lạnh lẽo, ta vẫn thích hồng nhan kiểu mỹ nhân nóng bỏng hơn, chứ mỹ nhân lãnh đạm như vậy là không dễ trêu chọc nhất!

– Nhưng ta thích Tố Bạch lắm, người thanh nhã lạnh lùng như vậy không biết khi động tình sẽ là dáng vẻ gì, tại sao lại bị Thương Chủy Vũ viết chết rồi! Tiếc quá đi mất!

– ……….

Những người trước cửa thư trai bàn luận sôi nổi về hồng nhan tri kỷ trong quyển thần quỷ dị văn kia.

Trà lâu đối diện thư trai, sau bức rèm ngọc lan, một thiếu niên mặc áo bào trắng, tóc đen xõa như thác nước chậm rãi nhếch khóe môi.

– Thương Chủy Vũ………Tang Vi Sương……….cô hình như đã quên ước hẹn với ta rồi.

Người hầu áo đen phía sau nghe hắn lẩm bẩm tự nói thì cung kính tiến lên một bước:

– Công tử, vậy còn cần phái người để ý Tang gia tiểu viện không?

– Dĩ nhiên.

Giọng của thiếu niên như khúc ca thanh nhã của mỹ ngọc:

– Còn phải cho người trông coi biệt viện ở rừng chuối phía bắc huyện nữa, trong thư phòng của ta không thể có chút bụi bặm nào, nàng tự nhiên sẽ……….nghĩ đến ta………..

Tay thiếu niên vờn quanh mép chén trà nhỏ bằng bạch ngọc trong tay, thân thiết như đang vuốt ve da thịt mỹ nhân vậy.

– Tuân lệnh, chủ tử.

Người hầu áo đen cung kính đáp, chỉ là hắn từ nhỏ đã đi theo chủ tử nhưng chưa từng thấy chủ tử cảm thấy hứng thú với người hoặc việc nào như vậy, thế nhưng nửa năm nay ngài ấy lại luôn truy hỏi tỉ mỉ về một tiểu nha đầu, thật sự khiến hắn khó mà tưởng tượng.

***


Mồng một tháng tư, Tang Vi Sương mặc y phục mới đi ước hẹn ngày xuân ở biệt viện rừng chuối phía bắc huyện.

Nói ra thì nàng hơi chột dạ, đã nói là mùa xuân nhưng bây giờ đã cuối xuân rồi, không biết Dung công tử kia có phải đã quên nàng từ lâu hay không.

Rừng chuối phía bắc huyện chỉ có một nơi, biệt viện sâu trong rừng chuối cũng không dễ tìm.

Quanh co lòng vòng một hồi, Tang Vi Sương cảm giác như nàng vào rừng đã lạc đường, đúng lúc nàng muốn từ bỏ thì liễu rậm hoa thưa lại có làng (trích trong câu thơ “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” trong bài “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du, ý nói khi ngỡ không còn đường tiến nữa thì đột nhiên lại xuất hiện hi vọng), quả thật nàng đã thấy một căn biệt viện.

– Ha ha, thật sự có một căn biệt viện, xem ra Dung công tử kia cũng không xem ta như con nít mà gạt ta, chẳng qua……….chỉ mong lòng người cũng tựa lòng ta…………

Nàng cong môi cười.

Lòng này không phải mang ý mờ ám đặc biệt gì, chỉ là muốn kết giao bằng hữu mà thôi. Nàng lần đầu gặp đã xem hắn là tri kỷ, chỉ mong hắn cũng như vậy đối với nàng…………

Dĩ nhiên, nàng là người đã trùng sinh một kiếp, từ lâu đã am hiểu sâu sắc đạo lý không thể không có tâm phòng bị người.

Người mở cửa là một bé trai khoảng mười một mười hai tuổi.

– Không biết cô nương tìm ai?

– Dung công tử.

– Cô nương là người trong ước hẹn?

Bé trai đánh giá nàng mấy lần, suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Tang Vi Sương ngạc nhiên, gật đầu:

– Đúng vậy.

– Cô nương mời vào, công tử đã từng căn dặn tôi.

Lời tác giả: Nữ chính có thể viết sách cũng có thể trồng trà, không thể không nói hoàng cung là một nơi đào tạo toàn năng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.