Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 120: Ái thiếp của bổn tướng quân xúc phạm đến vương giá (4/5)
Ông ngẩng đầu nhìn cậu chủ Chủy, thấy nàng cười tự tin như vậy, rực rỡ như vậy.
Ông che trán cười nói:
– Hóa ra cậu chủ Chủy đã tính toán xong hết thảy từ lâu……là Hàn mỗ hồ đồ, bây giờ mới lĩnh hội được…….
Tang Vi Sương rất thẳng thắn, nàng thật sự tính kế ông, cần gì
phải làm bộ làm tịch vờ như tình cờ? Ông chủ Hàn là người thẳng thắn,
nàng đương nhiên cũng thẳng thắn mà đối đãi.
– Sáng hôm qua trong cửa tiệm của tôi có mấy người kỳ lạ tới,
tìm tổng quản trong tiệm, hỏi có phải tiệm của tôi làm ra cây trâm mã
não hỏa phượng hay không, bởi vì mã não hoa dùng để làm cây trâm ấy là
tôi nhập từ Hoài Châu vào, hiện tại mã não hoa trong thành Trường An chỉ có mỗi mình nhà tôi……
Ông chủ Hàn giải thích.
Tang Vi Sương cười khẽ gật đầu, dùng mã não hoa làm trâm là gợi ý của nàng lúc trước. Tốt, tuy hơi kém so với dự liệu của nàng nhưng cũng kém không nhiều, cứ đi theo quỹ đạo…..
Nếu nàng đoán không sai, người đến tìm ông chủ Hàn hẳn là người
nhà mẹ đẻ của Vương mỹ nhân, nghe nói sau khi Vương Yên Nhiên được
phong, Phó Họa Khánh đã đón phụ huynh nàng ta đến Lạc Dương làm quan.
Vương Yên Nhiên thích mã não đỏ như vậy, cây trâm mã não hỏa
phượng hôm đó nàng ta vừa nhìn liền yêu thích, hơn nữa vũ nữ cài cây
trâm ấy lại được phong mỹ nhân ngang hàng với nàng ta, dựa vào lòng đố
kỵ độc ác của nữ nhân kia, nàng ta nhất định sẽ bảo người nhà mẹ đẻ thu
gom hết tất cả trâm trong tiệm của ông chủ Hàn….
Vương Yên Nhiên vì danh tiếng của mình nên không dám làm ra
chuyện giết người phóng hỏa, đành phải vung tiền mua hết trâm, đồng thời trùng hợp nàng ta lại thích kiểu dáng cây trâm này, bèn tiện thể ra giá cao “chiếm lấy” tất cả trâm mới về sau của cửa tiệm Hàn gia.
Tính toán của Vương Yên Nhiên trúng ngay kế của nàng!
Nàng nhếch môi, cười vui vẻ, cảm giác khiến người khác đau khổ
lại vui sướng như vậy, nàng không phải quân tử, sớm đã quên mất cái gì
mà “lấy ân báo oán”, hiện tại kế hoạch của nàng chỉ mới bắt đầu tiến
hành một bước nho nhỏ……
Thời gian không phụ người có lòng, đương nhiên là có tiền dễ làm việc! Nàng tiêu tiền đút lót phụ bếp hậu viện Văn Uyên Các…..
Quyết định rạng sáng hôm sau, nàng sẽ theo xe chở rau vào hậu viện Văn Uyên Các!
Lo liệu xong xuôi, Tang Vi Sương chưa tới giờ Thân đã đi nằm,
nghỉ ngơi dưỡng sức để giờ Dần dậy sớm, chạy nhanh đến Văn Uyên Các.
Nhưng sau khi nàng tắm rửa xong xuôi nằm trên giường, mỗi khi
nghĩ đến ngày mai có thể gặp được Lâu Kiêm Gia, kế đó tìm được cơ hội có thể cùng hắn trò chuyện tương phùng, nàng cứ trằn trọc không yên, không ngủ được…..
Tang Vi Sương lăn qua lăn lại trong chăn, ngay cả chính mình
cũng nghĩ mãi không hiểu, tại sao cứ nhớ tới gương mặt cao ngạo dứt
khoát kia, nhớ tới ánh mắt hắn nhìn nàng đầy xa lạ, thậm chí còn nhớ tới tà áo màu lam khói vẽ hoa quỳnh của hắn….trái tim nàng nóng bừng, hai
má cũng nóng lên, nghĩ đến đó là con sâu ngủ trong nàng trốn đâu mất cả!
Không đúng! Nhất định là lúc nàng tắm khiến con sâu ngủ trốn
mất…….tắm xong cả người nàng vô cùng tỉnh táo, nhất định là nguyên nhân
này.
Tang Vi Sương chui ra khỏi chăn, rồi lại lấy chăn che kín cả người……
Trằn trọc một phen như thế, đến nửa đêm nàng mới ngủ thiếp đi.
Lúc gà gáy tiếng thứ hai, nàng choàng tỉnh khỏi cơn mộng đẹp,
nàng sắp ôm lấy…….Tiểu Lâu, chỉ chút xíu nữa là nàng ôm được Tiểu Lâu
rồi….
Tiếng gà gáy chết tiệt! Đi chết đi! Tối nay ăn gà chưng củ từ!
– Hỏng!……
Đợi nàng tỉnh táo lại, nàng vùng dậy như “cương thi”, tung chăn, cấp tốc mặc y phục….
Đã giờ Dần ba khắc rồi! Chủy Vũ đại nhân anh minh thần võ mà lại ngủ quên mất! Nói ra chẳng phải sẽ bị tên nhãi Bạc Ngạn kia cười chết
à?
Tang Vi Sương mặc áo ngoài màu xanh xám của người hầu, dùng tro
trong lư hương bôi lên mặt, tóc tai cũng làm cho rối loạn rồi ra cổng
quẹo trái, đi thẳng mười dặm theo đường lớn, qua một cây cầu, rồi lại
qua một con đường lớn, gấp rút chạy tới hậu viện Văn Uyên Các……
May mà nàng đuổi kịp xe chở rau của Văn Uyên Các.
– Là người hầu của Trương gia à?
Thị vệ Văn Uyên Các nhìn Tang Vi Sương hỏi.
– Dạ, sai gia…….
Nàng gật đầu.
– Đây là thực đơn hôm nay, ngươi cùng với mấy phụ bếp kia, trước giờ Mẹo nhất định phải tới đây.
– Giờ Mẹo?
Tang Vi Sương kinh hãi, trong hai khắc bảo nàng lo liệu bảy tám món trên thực đơn?
– Sao hả? Ngươi có dị nghị gì à?
Thị vệ trừng nàng:
– Ai bảo ngươi tới muộn hơn bình thường những ba khắc? Cái này gọi là tự làm tự chịu!
Thị vệ đá chiếc xe đẩy một cú:
– Ta khuyên ngươi đi nhanh về nhanh!
Tang Vi Sương cúi đầu thầm mắng một câu, kéo xe đi, mấy phụ bếp theo sau cũng không phụ giúp chút nào!
May mà ở chỗ Trương gia trang, nàng thấy người nhận bạc của nàng, người đó nhận ra nàng, nhỏ giọng nói:
– Sao bây giờ ngươi mới tới? Không phải ta đã nói là rau này trước giờ Mẹo nhất định phải đưa đi đấy sao?
Tang Vi sương qua quýt:
– Ngủ muộn, không dậy nổi….
Người kia im lặng, dặn người hầu khiêng rau giúp nàng:
– Đừng tưởng ta tốt bụng, ta là nể mặt năm mươi lượng bạc, còn
nữa, sau khi ngươi vào nhớ an phận đấy, bị người khác bắt được là ta mặc kệ, dù ngươi có khai tên ta ra, ta chết cũng sẽ không thừa nhận!
Người kia vừa nói vừa giúp Tang Vi Sương chuyển rau.
– …..
Nàng không còn gì để nói, đành phải trầm mặc.
Cuối cùng nàng cũng đưa rau vào Văn Uyên Các vào giờ Mẹo, rốt cuộc lừa gạt qua ải được rồi!
Bây giờ nàng tìm một vị trí ẩn núp, dù sao nhiều hạ nhân như
vậy, thị vệ của Văn Uyên Các cũng sẽ không biết người hầu của Trương gia trang vẫn chưa đi. Điều này là do người nhận bạc của nàng chỉ bảo.
Nàng trước kia tới Văn Uyên Các bốn năm lần rồi, nơi này đại
khái vẫn giống như hồi nàng làm công chúa, không có gì thay đổi.
Hoài Tây vương dẫn Tần vương đến vào giờ Tỵ, vậy trước tiên nàng đến điện Hiền Tài của Văn Uyên Các tìm Tiểu Cẩm Văn.
Có điều, Tiểu Cẩm Văn đang ở đâu?
Nàng nhớ điện Hiền Tài có bốn năm hành lang, hơn ba mươi gian Tài Tử Cư, Tiểu Cẩm Văn sẽ ở chỗ nào?
May mà còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ Tỵ, đủ để nàng tìm kiếm.
Bốn năm hành lang của điện Hiền Tài giao nhau, hiện đang là giờ
Mẹo, trời bắt đầu hửng sáng, đã có học sinh thức dậy, trong viện trước
điện đã có thể nghe được tiếng nước chảy rào rào, đó là tiếng học sinh
bưng chậu đến bên giếng trước viện rửa mặt.
Vi Sương tránh được mấy người kia, ở một góc hành lang, nàng
nghe được tiếng bước chân vững chãi đi về phía này, tuy rằng tiếng bước
chân hơi nhỏ cho thấy người đó còn nhỏ tuổi nhưng đứa trẻ này khi bước
đi, hơi thở rất trầm ổn, có lẽ có nội lực trong người.
Vi Sương kinh hãi, nín thở, nhanh chóng từ hành lang chui vào
bụi cỏ, để đảm bảo an toàn, nàng vẫn không nên bị người ta thấy thì hơn!
– ……
Bùi Hữu Khanh vừa tỉnh dậy còn hơi mơ mơ màng màng, khi quẹo qua hành lang, cậu nghe được chút tiếng gió thì hơi kinh ngạc, mở to mắt
nhìn quanh, chẳng thấy một ai, nhưng quả thực có tiếng gió, cẩn thận
ngửi kỹ lại có thể ngửi thấy hương hoa?
Giờ đang là tháng chín, sương trên hoa cúc cũng lạnh lẽo, thế mà vẫn ngửi thấy hương hoa……cậu hơi kinh ngạc, cho rằng chắc là ảo giác.
Cậu không hề để ý, tiếp tục bưng chậu gỗ đi tới giếng nước trong viện.
Tang Vi Sương cảm thấy cậu bé vừa đi ngang hơi quen mắt, ngày
xem Đào hoa yến ở thành Hoài Châu, cậu bé tới tìm Tiểu Cẩm Văn cũng cao
thế này, anh tuấn thế này, nếu hai người đó không phải cùng một người
thì cũng là huynh đệ……
Nếu là vậy, có phải Tiểu Cẩm sẽ ở chung với họ không? Dựa theo
tính cách của Tiểu Cẩm thì chắc là ở chung với người quen!
Đợi cậu bé kia đi xa, Vi Sương mới chui ra khỏi bụi cỏ, đi theo hướng cậu ấy.
Trong Tài Tử Cư của điện Hiền Tài, trên thẻ bài gỗ bên trái mỗi
cửa phòng đều có tên học sinh, tiện lợi cho Vi Sương rất nhiều.
Qua hành lang, nàng nghiêng người băng qua từng gian phòng.
Đến một nơi trong góc, mắt Vi Sương nheo lại.
Bởi vì trời chưa sáng, trong phòng không đốt đèn, mà gian phòng trong góc này hơi tối hơn những gian phòng khác……
Một bóng dáng nhỏ gầy đang ngồi trên ghế trước bàn, khóe môi
Tang Vi Sương cong lên, Tang Cẩm Văn vẫn không sửa được thói quen này,
sau khi thức dậy phải uống trà mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, bằng không thì cho tới trưa cũng cứ như chưa tỉnh ngủ…..
– Ai?
Cậu bé trên ghế rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhận ra phía sau có
người thì giật mình quay đầu lại, cậu tưởng là bạn học trong điện Hiền
Tài nên lúc ban đầu cũng không quá hoảng sợ.
Nhưng vào khoảnh khắc quay đầu lại, cậu không hề có chút dấu hiệu sững sờ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy, dù là ngược sáng cậu vẫn có thể
nhìn rõ khuôn mặt người đó, bởi vì khuôn mặt ấy quá quen thuộc, tuy có
hơi bẩn, tuy tóc tai có hơi rối…..
– Tỷ……
Cậu khàn khàn gọi, nước mắt không khống chế được tuôn ra, lao vào lòng người ấy……
– Tiểu Cẩm.
Nàng khẽ gọi tên cậu, nhẹ nhàng nhưng khó nén đắng cay:
– Đệ vẫn khỏe chứ?
Trời ơi, thật sự là đại tỷ của cậu, đại tỷ lại đến Văn Uyên Các thăm cậu……
Tang Cẩm Văn gật đầu lia lịa trong lòng nàng, cánh tay ôm chặt
lấy nàng. Thật lâu sau cậu mới có thể mở miệng nói chuyện:
– Đại tỷ, Tiểu Cẩm rất nhớ tỷ, cả ngày lẫn đêm đều nhớ tỷ, còn Tiểu Lâu, Tiểu Lâu có về không?……Hu hu hu….
Nước mắt cậu tuôn ào ào, Tang Vi Sương giúp cậu lau rồi lại lau, thực là cứ như đê vỡ vậy, lau hoài không hết…..
– Đại tỷ cũng nhớ đệ, đừng khóc nữa nha, Tiểu Cẩm.
Tang Cẩm Văn gật đầu, rồi cúi đầu, tự dùng tay áo của mình lau nước mắt, vội hỏi:
– Tiểu Lâu, không, Kiêm Gia ca ca…….Kiêm Gia ca ca có về không?…….
Đôi mắt to long lanh nhìn nàng, dáng vẻ rất đáng thương…..
Tang Vi Sương cúi người trước mặt cậu, đột nhiên cười, nụ cười tự tin dịu dàng, đầy yêu thương và bao dung:
– Cậu ấy về rồi….hôm nay tỷ đến đây chính là vì cậu ấy, vì Tiểu Cẩm…..
Cẩm Văn không hiểu nhìn Tang Vi Sương, chậm rãi nói:
– Tiểu Cẩm không hiểu……
Nàng cười nói:
– Tiểu Cẩm sẽ hiểu, đợi lát nữa nếu Tiểu Cẩm thấy Tiểu Lâu thì
không cần kinh ngạc hay sợ hãi, Tiểu Lâu cũng có bí mật của mình, chúng
ta nên vì cậu ấy mà bảo vệ bí mật này…..
Ánh mắt Tang Cẩm Văn càng thêm khó hiểu, phải, dù lúc này cậu có vắt hết óc cũng không hiểu…….
– Tiểu Cẩm bây giờ không hiểu không sao cả, chỉ cần nhớ kỹ lời đại tỷ là được…..
Nàng cười dịu dàng, đưa tay chỉnh sửa lại đầu tóc cho cậu.
Tang Cẩm Văn mặc xong y phục đứng trước mặt Vi Sương, nàng lấy trong ngực ra một cái túi thêu nhét cho cậu:
– Đây là hai mươi lượng bạc vụn, lúc Tiểu Cẩm cần thì lấy dùng.
Tang Cẩm Văn kinh hãi, không để ý đến bạc mà nhìn về phía Tang Vi Sương:
– Tỷ sắp đi ư? Đại tỷ.
Biết rõ là đại tỷ lén vào, nhưng cậu vẫn không dằn được mà muốn
giữ đại tỷ lại, dù là nán lại chốc lát với cậu cũng được, dù sao thì còn nửa canh giờ nữa mới tới giờ học, cùng lắm thì cậu không đi tập buổi
sáng…..
– Tiểu Cẩm ngốc, tỷ đương nhiên phải đi, nhớ lần sau được nghỉ
về, phải thông báo trước đấy! Đại tỷ làm gói đậu đỏ cho đệ.
Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cậu, cười xoay người, nhưng
vào khoảnh khắc xoay người nàng lại thấy cô đơn, trầm giọng nói:
– Đừng gọi tỷ.
– Đại……
Cẩm Văn đang định gọi nàng thì ngừng ngay lại, cong môi, dáng vẻ như muốn khóc nhưng không khóc được.
– Đừng gọi tỷ, Tiểu Cẩm, lớn rồi thì phải chia ly, những điều
này đệ hiểu, chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi, nhưng bất luận là ở
đâu, là trong gang tấc hay tận chân trời, là sớm chiều bên nhau hay xa
cách nẻo đường, đại tỷ vẫn sẽ luôn nhớ đến Tiểu Cẩm, luôn xuất hiện vào
lúc Tiểu Cẩm cần nhất.
– Đại tỷ, đệ hiểu….
Từ thời điểm lựa chọn đến Văn Uyên Các, cậu đã hiểu, Tang Cẩm Văn cười cười:
– Đại tỷ đi nhanh đi, đệ phải lên lớp, cuối năm đệ sẽ mang phần
thưởng do Các lão phát đem về trang, đến lúc đó nhóm Dương Yên Quá Tuyết sẽ rất vui.
Cậu cười tự tin như thế, ánh nắng mai xuyên qua cửa sổ, chiếu
lên gương mặt cậu, Tang Vi Sương nghiêng mắt liền thấy cảnh này.
Thế là, nàng nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm về trước.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thứ đã lâu không thay đổi chính
là nụ cười hồn nhiên của Tiểu Cẩm. Ngọt ngào như vậy, đáng yêu như vậy,
cho nên nàng vẫn mãi không quên, vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Rất nhiều năm sau, trong bản Tang công tiểu ký “Tây song dạ
thoại” viết: “Ngày hôm đó, tỷ ấy đứng ngược ánh nắng mai, nói với tôi:
“Tiểu Cẩm, lớn rồi thì phải chia ly”, “nhưng bất luận là ở đâu, là trong gang tấc hay tận chân trời, là sớm chiều bên nhau hay xa cách nẻo
đường, đại tỷ vẫn sẽ luôn nhớ đến Tiểu Cẩm, luôn xuất hiện vào lúc Tiểu
Cẩm cần nhất…..” Khoảnh khắc ấy đau đớn và ngọt ngào đan xen trong lồng
ngực, khi tôi một lần nữa đưa mắt nhìn bóng lưng gầy gò, yếu ớt của tỷ
ấy, khi ánh nắng mai xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên khuôn mặt tôi, tôi
đột nhiên hiểu rõ…….Trong rất nhiều năm sau này, mỗi khi nói đến biệt
ly, a tỷ sẽ lười biếng nâng chén sứ lên, nhàn nhạt nói: “Gặp nhau vào
lúc bình yên nhất, sau khi chiến tranh qua đi, thiên hạ linh lung nắm
chắc trong tay, chỉ còn lại một mình thưởng thức khúc người đi trà
lạnh.” Cho đến bây giờ, khi tóc đã bạc phơ, nhấc bút ghi lại dòng hồi
ký, tôi mới biết qua một quyển dã sử, rằng câu nói kia xuất xứ từ Cao Tổ của triều Vũ……”