Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 110: Người ấy đã chết, tóc không búi nữa
Kiêm Gia sau khi trở lại Tần vương phủ, tự tay viết một bức tấu chương sai người trình lên.
Tử Anh đế mới năm tuổi, nghĩ cũng biết những tấu chương trình lên là cho ai xem.
Tần vương tuyệt đối sẽ không để Trọng Hoa trưởng công chúa gả đến Đại Diêu xa xôi, nhưng hắn cũng hiểu nếu nói thẳng ra, nhiếp chính vương sẽ không để hắn được như ý.
Cho nên hắn xin lệnh đi sứ cùng Trọng Hoa trưởng công chúa sang nước Diêu, một mặt có chỗ để xoay sở chuyện hòa thân, mặt khác hắn muốn đích thân đi Đại Diêu một chuyến, thăm dò tình hình của Phó Họa Khánh……..năm năm nay giang sơn Phó Họa Khánh đoạt được từ tay thê tử, dưới sự thống trị của hắn ta rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Tần vương không nói rõ trong tấu chương là có phái trưởng công chúa đi hòa thân hay không, mặc cho trên dưới Tây Tần phỏng đoán thế nào, thậm chí tổn hại đến danh dự Trọng Hoa, nhưng chỉ cần không để Trọng Hoa trở thành vật hi sinh chính trị thì bất luận ra sao đều được!
Hắn sẽ không để Trọng Hoa trở thành Hoa Dương thứ hai, thiên hạ của nam nhân nếu cần nữ nhân làm vững chắc thì xem là gì?!
Vũ đế vì giang sơn mà không tiếc hủy đi cả đời Hoa Dương, cuối cùng giang sơn và hoàng quyền thu được cái gì? Còn không phải tác thành cho lòng lang dạ thú của Diêu Dương hầu sao?!
Không bảo vệ được Hoa Dương, hắn tuyệt đối sẽ không để trưởng tỷ giẫm vào vết xe đổ của Hoa Dương.
Tin rằng Hoa Dương nếu còn sống cũng sẽ không để Trọng Hoa hòa thân đến Đại Diêu, nàng là người thiện lương, trong trẻo mà dịu dàng như thế.
Phó Họa Khánh là một con sói ăn không biết no. Cái hắn ta muốn không chỉ là Đông Diêu!
Tần vương đợi mấy ngày ở phủ, đến mồng ba tháng sáu có thái giám trong cung tới truyền khẩu dụ, chỉ nói nhiếp chính vương đồng ý, hôm sau, thánh chiếu do nhiếp chính vương nghĩ thay truyền lệnh.
Tần vương mang theo Trọng Hoa trưởng công chúa đi sứ sang Đông Diêu đàm phán chuyện ngừng chiến lập lại hòa bình.
Tây Tần và Đông Diêu trong lòng biết rõ đây chỉ là thời cơ hòa hoãn cho mỗi nước, không biết qua bao lâu họ sẽ lại đánh tiếp.
Trong ba đến năm năm, hai nước sẽ sống yên ổn với nhau, đã đánh một trận ai cũng chịu không nổi rồi, không mất ba đến năm năm nghỉ ngơi dưỡng sức là tuyệt đối không được.
Trái tim thấp thỏm của bách tính cũng an ổn hơn, cuối cùng có thể tiếp tục sống mấy năm yên bình, may mà không sống nơi biên cảnh, nếu sống nơi biên cương hai nước chỉ sợ mạng cũng không còn, vẫn là sống dưới chân thiên tử an toàn hơn chút.
Thời gian sứ giả nước Tần xuất phát được định vào tháng tám, Tử Anh đế giữ Tần vương và Trọng Hoa trưởng công chúa ở lại qua đêm trung thu mười lăm tháng tám mới rời đi.
Mồng sáu tháng sáu sinh nhật Tần vương, là sinh nhật hai mươi tuổi, làm lễ nhược quán, ngụ ý trưởng thành.
Sử sách cũng có ghi lại về ngày này:
Năm Tử Anh thứ hai, Tần vương quỳ thật lâu trước mộ Võ Uy đế không đứng dậy, Trọng Hoa trưởng công chúa sau khi rửa tay, muốn đích thân búi tóc cho đệ đệ ruột thịt nhưng Tần vương cự tuyệt.
Có sử quan không hiểu, truy hỏi. Tần vương trả lời:
– Cô vương cả đời chỉ búi tóc vì một người duy nhất, người ấy đã chết, tóc không búi nữa.
Sử quan vẫn không hiểu, sau đó hỏi thừa tướng, thừa tướng hơi trầm tư, đáp:
– Có lẽ giống Bá Nha – Tử Kỳ. (Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm tri kỷ. Tử Kỳ nghe hiểu được tiếng đàn của Bá Nha qua khúc “Cao sơn lưu thủy”, từ đó hai người trở thành đôi bạn thân. Tử Kỳ mất, Bá Nha đập đàn, không gảy nữa.)
Sử quan bừng tỉnh, Tử Kỳ mất, Bá Nha hủy đàn, khúc “Cao sơn lưu thủy” không còn vang tiếng. Cố nhân mất, Tần vương không búi tóc, là cùng một ý, bèn vui vẻ ghi vào sử sách.
Thành Hoài Châu.
Từ cuối xuân đến giữa hạ rồi đến mùa thu, trong thời gian nửa năm, Bạc Ngạn cai trị thành Hoài Châu không chỉ trật tự mà còn làm kiên cố thêm các công trình quân sự, gia cố tường thành đồng thời theo ý kiến của Tang Vi Sương đào sông bảo vệ thành bên ngoài thành, trong thành xây dựng đường thoát nước mô phỏng theo Lạc Dương, khiến hệ thống phòng thủ thành Hoài Châu có thể sánh với Lạc Dương.
Dân chúng bàn tán say sưa, quan địa phương càng xem Bạc Ngạn như thần Phật mà cung phụng, thành Hoài Châu nửa năm nay đã xử lý hơn ba mươi án tồn đọng hơn mười năm, giải quyết hàng ngàn án kiện một năm, bách tính không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, đều nhờ phúc của vị tướng quân này và “quân sư mặt sắt” của ngài ấy.
Sau nửa năm, chính là tháng tám, như Vi Sương dự liệu, lệnh khai ân của Phó Họa Khánh cuối cùng cũng truyền đến Hoài Châu, đại khái như sau: Bạc khanh tuy tự ý rời bỏ chức vụ thủ thành nhưng có công đánh đuổi quân Tần, lại thêm cai quản Hoài Châu thỏa đáng, nay phong khanh làm nhất phẩm hộ quốc, lập tức lên đường về Lạc Dương.
– Mụ nội nó, lão tử cuối cùng cũng được về kinh rồi, lão tử nói mà, chỉ cần theo tướng quân làm tốt, nhất định có thể lập công! Các huynh đệ đợi về kinh phong thưởng, thăng quan tiến chức nào!
– Phải đấy, các huynh đệ, sau khi vào kinh chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, đừng để đến lúc đó công lớn, eo to rồi không nhận huynh đệ nhà mình nữa!
– Ha ha ha…….
Sau khi thánh chỉ truyền đạt, Bạc Ngạn hỏi Tang Vi Sương có vui không?
– Tướng quân cớ gì hỏi ta? Hiện tại người vui nhất hẳn là bản thân tướng quân chứ?
Tang Vi Sương không hiểu dụng ý của hắn, hỏi ngược lại.
Bạc Ngạn cười khẽ:
– Ta chọn ngươi làm quân sư, ngươi dùng kế nửa tháng đánh lui quân Tần, dùng kế nửa năm khiến ta vinh quang trở về. Thành tựu như vậy, ngươi không vui ư?
Vi Sương nhìn hắn sâu sắc rồi đưa mắt quét qua cảnh non nước ngoài lan can, đáp:
– Một kế đánh lui quân Tần cũng khiến hàng vạn con dân sinh linh đồ thán, vừa vui vừa buồn, sao có thể vui? Vả lại tướng quân vinh quang trở về không liên quan đến lợi ích giữa ta và ngài, Vi Sương sao phải vui thay ngài?
– Ha ha.
Hắn cười đến mức răng môi lạnh lẽo:
– Ta tưởng rắn rết không biết cảm thấy bi thương, ta còn tưởng giữa ta và ngươi, từ lâu đã không còn phân biệt………bây giờ xem ra là ta đã đánh giá cao chính mình……..
Vi Sương nhìn vào mắt hắn, cười lạnh như nhau:
– Ta ra mưu, ngài ra sức, ta và ngài là đồng bọn, nếu ta là rắn rết, thì ngài và ta cũng chui ra từ cùng một ổ. Vả lại không phải tướng quân đánh giá cao chính mình mà là Vi Sương không xứng.
– Ha ha, nếu đã như vậy……
Hắn ôm lấy vai nàng:
– Chuyện vào kinh diện thánh phong thưởng, đồng bọn cùng nhau đi nào.
Tức thì, nụ cười của Tang Vi Sương cứng lại trên mặt.
Nàng gỡ tay hắn ra, đột nhiên nói:
– Ta không phải quan viên trong triều, chuyện vào cung diện thánh liên quan gì đến ta?
Bạc Ngạn nhìn nàng chăm chú, nhẹ nhàng nói:
– Vi Sương, tài học của ngươi nên đùng để báo đáp quốc gia, càng huống hồ dù “phong lang cư tư” cũng không phải công lao của một mình ta. (Lang Cư Tư là tên một dãy núi ở Mông Cổ. Đại tướng Hoắc Khứ Bệnh thời Tây Hán đã leo lên núi Lang Cư Tư xây đàn tế trời, về sau “phong lang cư tư” được dùng để chỉ một trong những vinh dự cao nhất của võ tướng Trung Quốc)
Nàng cúi đầu:
– Vi Sương không cần công danh, cũng chán ghét công danh. Mong tướng quân đừng làm khó người khác.
Bạc Ngạn gật đầu:
– Nếu đã như vậy, ta cũng không làm khó ngươi. Nhưng, ngươi vẫn nên theo ta về kinh đi, ta nghĩ, đã lâu như vậy không gặp Tang Cẩm Văn, ngươi hẳn là rất nhớ.
– Dạ, tướng quân.
Hắn nói không sai, nàng sẽ theo hắn vào kinh, bởi vì lời hứa của nàng với Cẩm Văn.
Theo Bạc Ngạn cùng vào kinh, đi thăm Cẩm Văn là chuyện đứng đắn, tiện thể thiết lập tổng bộ của Chủy Vũ tiêu cục ở Lạc Dương. Ôi, chuyến đi Lạc Dương này nàng có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm! Về phần diện thánh? Thôi đi, lúc này không phải thời cơ gặp mặt Phó Họa Khánh, nàng thật sợ…….sợ nàng nhất thời không kiềm chế được mà……..hành thích vua.
Nhếch môi cười lạnh, hành thích vua đồng quy vu tận cùng Phó Họa Khánh là chuyện nhỏ, liên lụy cả nhà già trẻ của mình và Bạc Ngạn mới là chuyện lớn.
– Sao hả? Còn không đi chuẩn bị? Tối nay chúng ta lên đường về kinh.
Bạc Ngạn vừa nói vừa chỉnh sửa lại áo choàng rộng rãi bên ngoài, dáng người đã đi đến ngoài điện, hắn xưa nay hành tung bất định, Tang Vi Sương cũng không hứng thú muốn biết trước khi hắn về kinh sẽ đi đâu hay làm gì.
Ngày mười lăm tháng tám năm Vĩnh An thứ năm, hộ quốc tướng quân dẫn đại quân về Lạc Dương, dân chúng chào đón dọc theo hai bên đường, từ cổng thành đến Huyền Vũ Môn, hầu như lũ lượt chen nhau chỉ để được nhìn thấy phong thái của chiến thần!
Trên Càn Nguyên điện Đại Minh cung, Hoàng thượng và bá quan tiếp kiến Bạc Ngạn, trao ấn hộ quốc tướng quân, khen thưởng các phó tướng dưới trướng Bạc Ngạn.
Ngoài ra, Diêu đế trên Càn Nguyên điện ra lệnh cho Bạc Ngạn tiếp đãi sứ thần nước Tần.
– Hoàng thượng, thần không biết nước Tần phái ai đi sứ sang ta?
Bạc Ngạn cau chặt mày hỏi, dù năm năm đã qua đi, nói chuyện với Phó Họa Khánh vẫn khiến hắn cảm thấy bi phẫn không thoải mái……..
Triều đại thay đổi, kẻ thắng làm vua, nhân quả luân hồi, hắn không để ý những thứ này, nhưng vì Hoa Dương, hắn không thể tha thứ người trên điện Kim Loan ấy……..
– Là Tần vương và Trọng Hoa trưởng công chúa.
Vị đế vương trẻ tuổi anh tuấn trên điện Kim Loan trầm giọng nói.
Nhất thời bá quan nghị luận sôi nổi, Trọng Hoa trưởng công chúa thì từng nghe thấy, là đường tỷ của đương kim Hoàng đế Tây Tần – Tử Anh đế, trưởng nữ của tiên đế Võ Uy đế, nhưng mọi người lại không biết gì về Tần vương, chỉ loáng thoáng nghe được Tây Tần có một Tần vương gia khiến người ta nghe tiếng đã sợ hãi, còn về lai lịch thực lực của ngài ấy thì Đông Diêu xa xôi vẫn chưa nghe được.
– Tần vương? Tần vương này là ở đâu chui ra vậy? Sao trước đây chưa từng nghe tới?
– Nghe nói mới được phong gần nửa năm, hình như là đích tử của Võ Uy đế.
– Đích tử của Võ Uy đế? Đích tử của Võ Uy đế không phải đã bệnh chết từ rất lâu rồi sao?…….
Lời tác giả: “Cô vương cả đời chỉ búi tóc vì một người duy nhất, người ấy đã chết, tóc không búi nữa.” Tiểu Lâu nói những lời này là về ký ức năm năm trước ở trấn Cốc Phong. Nhưng trùng hợp là nó cũng phù hợp với quãng thời gian Vi Sương búi tóc cho cậu ở Tang gia trang, sợ mọi người hiểu lầm nên giải thích.