Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 108: Bảy thị vệ của Tần vương
Nửa tháng sau, Lâu Uyên qua qua lại lại Kỳ Lân Sơn, từ trong sư môn hắn từng ở năm năm chuyên tâm chọn ra bảy người.
Ngày Lâu Uyên dẫn bảy người này vào Tần vương điện, họ đều mặc y phục đen che mặt, nhìn cũng chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi.
– Bảy người này là Tề Giáp, Sở Ất, Yên Bính, Hàn Đinh, Triệu Mậu, Ngụy Kỷ, Tần Canh. Họ lần lượt tinh thông binh pháp, mưu kế, thủy lợi, thiên thời, tâm thuật, cơ quan và…….nữ sắc, thứ duy nhất bảy người họ cùng tinh thông là “thuật âm thanh” và võ công, họ có thể bắt chước giọng của nhau, vi thần đã miêu tả giọng của vương gia trước kia cho họ, về sau bảy người này đều ăn mặc thành cận vệ thiếp thân của vương gia, theo vương gia vào sinh ra tử, đến chết mới thôi.
Lâu Uyên dứt lời, bảy người im lặng quỳ xuống.
– Tề Giáp.
Lâu Uyên gọi:
– Nói cho vương gia nghe.
Tề Giáp ngẩng đầu nói:
– “Binh vô chủ, tắc bất tảo tri địch. Dã vô lại, tắc vô súc tích. Quan vô thường, tắc hạ oán thượng, khí giới bất xảo”. (Trích “Quản Tử. Binh pháp”)(Trong quân không có chủ soái thì không thể sớm biết tình hình địch. Nông nghiệp không có quan lại thì không thể có lương thực dồi dào tích trữ. Quan phủ không có luật pháp thì cấp dưới sẽ oán trách cấp trên, vũ khí không được tinh luyện)
Bạch y thiếu niên nhìn người đang quỳ dưới đất, phảng phất như thấy được mình năm đó, giọng nói này quả thực là giọng nói năm xưa của mình, giống hệt như được phát ra từ cổ mình vậy.
Năm năm rồi, nghe giọng mình được phát ra từ cổ họng người khác, loại cảm giác này khiến vết thương sớm đã kết vảy thành sẹo nơi cổ họng lại bắt đầu đau……..
– Sở Ất.
Lâu Uyên không nhìn gương mặt ảm đạm của Tần vương, chính vì hắn biết nỗi đau của Tần vương nên mới để mọi người cùng nhau ghi nhớ loại đau đớn này, chỉ có trải qua đau đớn mới có thể bất chấp tất cả làm được tốt nhất.
Sở Ất ngẩng đầu:
– “Nguyệt vựng nhi phong, sở nhuận nhi vũ, nhân sự tuy thù, kỳ lý nhất dã. Duy thiện sát giả năng kiến vi tri trứ”. (Trích “Quyền mưu tàn quyển” của Trương Cư Chính) (Trăng xuất hiện quầng sáng thì sắp có gió thổi, cột trụ ẩm ướt thì sắp mưa, chuyện trên đời tuy đa dạng, nhưng về nguyên lý thì giống nhau. Chỉ có người giỏi quan sát mới có thể từ những chi tiết nhỏ mà phát hiện bản chất.)
– Yên Bính.
– “Nhược dụng thủy đắc sở, điền trù phong thực, cập dụng thủy bất bình, tịnh hư khí thủy lợi giả, niên chung lục vi công quá, phụ khảo.” (Trích “Thủy bộ thức”) (“Thủy bộ thức” là luật quản lý thủy lợi do chính quyền trung ương thời Đường ban hành, nghĩa: “Nếu người dùng nước phù hợp, đồng ruộng phì nhiêu, hoặc dùng nước không phù hợp, lãng phí nước, cuối năm đều ghi chép lại ưu khuyết điểm, kèm theo khảo sát.”)
……..
Bảy người này đều có thể bắt chước giọng của Tần vương. Hơn nữa bảy người này đều có sở trường riêng có thể bổ sung khiếm khuyết cho nhau, nếu ở một vài trường hợp cần ứng đối kịp thời, bảy người này cũng có thể nhanh chóng ứng đối, nhưng trước hết họ phải sinh ra sự ăn ý với Tần vương.
Bảy người này vừa là thầy vừa là bạn với Tần vương, tuy là hộ vệ tùy tùng nhưng Lâu Uyên càng muốn mượn bảy người này vừa phò tá vừa chỉ bảo Tần vương.
Tần vương Kiêm Gia trong quá khứ thông minh tài trí, tinh ranh mưu mẹo, nhưng Lâu Uyên vẫn lo cậu ấy không quá am hiểu âm mưu thủ đoạn, vả lại Lâu Uyên biết rõ dưới vẻ ngoài phúc hậu khiêm tốn của Kiêm Gia là một trái tim tàn nhẫn liều lĩnh, từ việc cậu ấy sát phạt quyết đoán giết hại toàn Dịch tộc là có thể nhìn ra Tần vương Kiêm Gia ở đất nước Tây Tần nổi danh thiết huyết muốn thông qua sách lược “dùng bạo chế bạo”, dùng lối tắt tạo chỗ đứng ở Trường An, ổn định vương vị.
Kẻ vương giả nhất định phải vô tình, nhưng hắn thân là đại ca của Kiêm Gia đương nhiên phải vì cậu ấy mà suy tính lâu dài, “chính trị thời kỳ đầu” có thể thi hành “chính sách tàn bạo” nhưng về lâu về dài như vậy sẽ không ổn, hắn đương nhiên phải tính toán giúp Tần vương, cho nên lúc Tần vương tìm hắn cần người, hắn liền thuận theo tình thế tìm cho Tần vương bảy người này.
Bảy người này do sư môn dày công bồi dưỡng, trên con đường sau này sẽ dốc hết toàn lực phò tá Tần vương.
Lúc này, Tần vương đứng dậy, ống tay áo khẽ động đã có người mở miệng.
– Các ngươi đi theo bổn vương.
Tần vương hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn một người trong đó, chính là Ngụy Kỷ am hiểu tâm thuật.
Ngụy Kỷ cung kính cúi đầu, không hề lộ ra chút dấu hiệu mình vừa mở miệng, che giấu chu toàn, trầm tĩnh như nước thế kia, dù là Lâu Uyên đứng gần bên cạnh cũng không nhìn ra được, người ngoài lại càng khó nhìn ra.
Tần vương quả thực muốn gọi bảy người này vào phòng thương lượng, muốn thông qua thực tế để biết họ có đủ năng lực hay không.
Từ đây về sau, hễ là trường hợp quan trọng, bảy người này sẽ như hình với bóng với Tần vương, về sau bảy người này được người đời phong cho danh hiệu “Lãnh diện thất ảnh”.
– Vương gia, thần đã sắp xếp xong rồi.
Lâu Uyên từ cửa hông đi vào phòng, nhìn bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Ngụy Kỷ đưa một chiếc mặt nạ bạc mới tinh cho Tần vương.
Tần vương nhìn Lâu Uyên, dùng ánh mắt ra hiệu.
Ngụy Kỷ nghiêng mắt nhìn hình dạng môi Tần vương, lên tiếng:
– Xuống dưới lầu, dẫn người vào.
Tần Canh bên tay phải Tần vương cầm lấy mặt nạ, thay Tần vương đeo lên, mặt nạ che đi nửa khuôn mặt Tần vương, chỉ để lại một đôi mắt tuyệt mỹ ngày thường.
Người tới được Lâu Uyên mời lên trà lâu, Lâu Uyên không rõ tung tích, người nọ ngồi bên ngoài bức rèm, từ xa nhìn người sau bức rèm, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể thấy được đại khái dáng người.
Người được mời tới là thương nhân ngọc thạch qua lại giữa Côn Luân, Đông Diêu và Đông Ngô, lần này được một người thần bí mời tới, tuy rằng người này ra giá muốn cùng hắn làm vụ kinh doanh ngọc thạch hơn mười vạn lượng bạc, hắn chỉ ra tiền, còn “người thần bí” sẽ mua lại toàn bộ ngọc thạch của hắn đồng thời phụ trách việc vận chuyển đến các quốc gia.
Phải biết rằng trước đây người của hắn đưa ngọc thạch ra khỏi Tây Tần, chuyển đến Đông Diêu và Đông Ngô đều trở thành vụ mua bán chết người, hơn mười năm nay, người của hắn đã làm tang sự không biết bao nhiêu lần!
Hôm nay lại có người tự đảm đương việc vận chuyển, nói hắn không động tâm là giả………
Nhưng hắn đã lăn lộn trong nghề này hơn mười năm, há không biết đạo lý “cùng có lợi”, cái gọi là lợi ích có qua có lại, là đạo lý rất đơn giản.
– Không biết điều kiện của vị công tử này……..?
Nghe giọng giống một công tử trẻ tuổi, nên thương nhân gọi đối phương là công tử, hắn hỏi điều kiện, đương nhiên là mình sẽ được bao nhiêu phần lợi nhuận.
– Công tử nhà ta không chỉ muốn mua ngọc thạch nhà cậu mà còn muốn mua các cửa hàng dưới tên cậu khắp ba nước, ý công tử nhà ta là vậy, cậu chủ Tư thấy hai mươi vạn lượng bạc mua lại toàn bộ các cửa hàng của cậu thế nào?
Tần Canh dùng giọng của chính mình nói.
Tư Đình Hiên chợt hiểu, ý cậu ta là từ nay về sau hắn chỉ phụ trách Côn Luân Thái Ngọc, còn những thứ khác đều không do hắn quản?
– Cậu chủ Tư.
“Người thần bí” lại mở miệng, Tư Đình Hiên chấn động, nín thở nghe những lời kế tiếp của cậu ta.
– Cậu chủ Tư không phải đang khổ sở vì qua lại chu toàn giữa ba nước mà không thể kiêu ngạo sao? Cậu chủ Tư nếu tin ta, trong vòng ba năm chỉ cần cậu dụng tâm vào Thái Ngọc, ta sẽ khiến cậu thu được lợi nhuận gấp hai lần mười năm qua của cậu.
– Cái gì?
Tư Đình Hiên quả thực không dám tin điều mình vừa nghe:
– Ta, ta sao lại tin công tử…….
Hắn mười sáu tuổi tiếp nhận sản nghiệp phụ thân để lại, mười hai năm nay luôn nỗ lực làm ăn, tuy sản nghiệp trên tay phát đạt hơn so với phụ thân lúc còn sống, nhưng vẫn không thể kiêu ngạo……..bảo hắn đem sản nghiệp của phụ thân bán tháo toàn bộ lấy hai mươi vạn lượng bạc……tuy con số khổng lồ, sản nghiệp dưới tên hắn không tới mức giá này, nhưng nghĩ đến phụ thân, hắn vẫn có chút đau xót khó mà dứt được.
– Cậu chủ Tư, ta có thể để các cửa hàng ngọc thạch dưới tên cậu khắp ba nước không cần thay tên, cũng không cần thay nhân viên trong cửa hàng, đồng thời công bố ra bên ngoài ông chủ phía sau vẫn là Tư Đình Hiên cậu, như vậy cậu chủ Tư vẫn có thể chấp nhận chứ?
– Cái gì…….?
Tư Đình Hiên thực không tin có chuyện tốt như vậy.
Nhưng chính vì điều kiện của đối phương quá cám dỗ, hắn không thể không hoài nghi mục đích của đối phương.
– Cậu, cậu muốn ta làm gì?
Tư Đình Hiên bất an hỏi.
– Nói vậy cậu chủ Tư đồng ý rồi?
Tần Canh lên tiếng hỏi.
Tư Đình Hiên gật đầu hơi do dự, điều kiện cỡ này hắn hoàn toàn là bên được lợi, nếu không đồng ý, sợ rằng sau này chính hắn cũng tự mắng mình ngu.
– Cậu chủ Tư đã đồng ý thì không thể đổi ý.
Ngữ điệu của Tần Canh trở nên cứng rắn:
– Nếu điều Cậu chủ Tư bận tâm là vinh nhục của Tư gia thì chuyện hôm nay không được tiết lộ với người khác nửa câu……..
Tư Đình Hiên ngạc nhiên nhìn hắc y nhân che mặt bước ra từ sau rèm, đột nhiên ý thức được, từ lúc bắt đầu tới đây, hắn đã không có lý do lựa chọn………
Ngón cái chấm màu chu sa đỏ ký tên đồng ý, hắn gần như vội vã nhìn chứng từ “bán tổ nghiệp”.
– Ta……..ta muốn biết các cậu muốn ta làm gì?
Hắn sắc mặt trắng bệch mở miệng hỏi.
Tần Canh che mặt cười lạnh:
– Không phải giết người càng không phải phóng hỏa, chỉ là tìm một khối ngọc mà thôi, cậu chủ Tư hà tất sợ như vậy……..
Lời tác giả: Lúc viết xong chương này, tôi muốn nói, Tiểu Lâu bị tôi viết thật xấu xa, cảm giác giống như đang bắt nạt người yếu thế, còn có chút lừa gạt hãm hại………xấu hổ.