Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 106: Tần vương Kiêm Gia
– Không, vương thúc, Kiêm Gia là hoàng tử duy nhất của Tiên hoàng, một chữ “Tấn” ngay cả bổn cung cũng khinh thường!
Ánh mắt Trọng Hoa sắc bén, tốc độ nói rất chậm, tựa như kiềm nén lửa giận trong lòng, nhưng chính nàng biết rõ, bàn tay giấu trong ống tay áo của nàng đang run rẩy.
Nhiếp chính vương Phi Mặc nhướng mày, hai chân mày hình vòng cung cong lên không kiên nhẫn, đôi con ngươi căm hận nhìn Trọng Hoa, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Ông đang định nghiêm giọng khiển trách thì nhớ đến những lời đồn không hay về ông trong thành Trường An hiện nay, nhớ đến Hách Liên Sơ Nguyệt, bèn cố nén cơn giận.
– Ngươi muốn thế nào?
Ngay cả tôn xưng cũng không cần, trực tiếp ngả bài hỏi.
Trọng Hoa tuy quanh năm bị nhiếp chính vương chèn ép, nhưng lần này vì địa vị của đệ đệ mình ở Tây Tần mà không cam lòng yếu thế, cắn răng nói:
– Tần vương!
Kiêm Gia là nhi tử duy nhất, là hoàng tử duy nhất của Võ Uy đế, Tây Tần Cao Tổ! Chỉ mấy chữ Tần vương gia không đủ thể hiện sự tôn quý của đệ ấy, mà giờ đây cũng chỉ có chữ “Tần” mới có thể tạm thời trấn an thuộc hạ cũ của Tiên hoàng. Nhiếp chính vương nếu không chịu, nàng sẽ dẫn thuộc hạ cũ của phụ hoàng khi còn sống đến Hàm Nguyên điện dùng máu can gián! Xem xem đến lúc đó nhiếp chính vương sẽ làm thế nào?
Nàng muốn xem xem, ngai vàng của Tử Anh đế có thể ngồi bao lâu? Nhiếp chính vương có thể thao túng triều chính bao lâu?
Năm đó, những gì họ nợ nàng, nàng sẽ đòi lại từng cái một.
Nhiếp chính vương giam lỏng nàng hai năm, suốt hai năm ròng rã!
Hôm nay nàng không chỉ muốn mượn chuyện Kiêm Gia trở lại để thoát khỏi lòng bàn tay ông ta mà còn muốn toàn lực chuẩn bị tốt để phản kích! Chỉ cần thuộc hạ của phụ hoàng vẫn trung thành với phụ hoàng, chỉ cần Kiêm Gia còn sống, mọi thứ sẽ có cơ hội xoay chuyển!
– Tần vương?!
Nhiếp chính vương Phi Mặc dằn mạnh chén sứ trên bàn một tiếng “cạch”, nước trà sánh ra ngoài, từ trên bàn nhỏ giọt xuống.
– Đúng, Tần vương.
Trọng Hoa không cam lòng yếu thế, ngẩng đỉnh đầu khẽ run nhìn về phía nhiếp chính vương, trầm giọng nói.
Ông ta nếu không chịu, nàng lại cho thêm một liều thuốc mạnh, cao ngạo ngẩng đầu:
– Bổn cung nghĩ thuộc hạ cũ của Tiên hoàng cũng…
– Đủ rồi!
Lâu Phi Mặc nghiêm giọng ngắt lời nàng.
Trọng Hoa cười lạnh, Lâu Phi Mặc ông nghĩ xem ngai vàng của Tử Anh đế là thế nào mà có? Nghĩ đến đây ông sẽ đêm ngủ không yên, mỗi ngày mỗi đêm đều bất an trong lòng, ông thật sự không sợ thuộc hạ cũ của Tiên hoàng sao?!
Hừ! Hôm nay chỉ một vị trí Tần vương ông đã chịu không nổi, sau này, đường còn dài…
– Nói vậy, vương thúc đồng ý rồi?
Nàng cong môi, cười như cánh hoa phấp phới, vô cùng xinh đẹp.
– Ngươi cút ngay cho bổn vương! Ba ngày sau bổn vương sẽ phong hắn làm Tần vương!
Phi Mặc hét lớn, hoàn toàn không để ý đến thân phận công chúa của nàng.
Trọng Hoa tái mặt, bị nhiếp chính vương đuổi như đuổi chó, các cung nhân ngoài điện vừa thông cảm vừa khinh thường.
Mãi đến khi về tẩm cung của mình, mặt nàng vẫn trắng như tờ giấy.
Nàng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cơn chán ghét này, rồi sẽ có ngày nàng cũng sẽ đối xử với ông ta như vậy, rồi sẽ có ngày ông ta sẽ càng thảm hại hơn nàng bây giờ!
– Công chúa, người, người sao thế?
Nữ quan thiếp thân đợi ngoài cung dìu Trọng Hoa công chúa đang lảo đảo sắp ngã, đau lòng vì vẻ mặt tái nhợt của công chúa, vì sự chiến đấu đơn độc của công chúa. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được nhi tử duy nhất của Tiên hoàng, trời cao cuối cùng cũng cho công chúa một cơ hội sống!
Vào khoảnh khắc được nữ quan đỡ lấy, Trọng Hoa rốt cuộc nhịn không được ngã vào lòng nữ quan khóc lớn.
Kỳ thực nàng không hề dũng cảm, nàng sợ chết, nàng thoi thóp sống, nàng không có dũng khí thản nhiên đối mặt với cái chết lấy thân tuẫn quốc như Hoa Dương công chúa của Vũ triều Diêu quốc, cho nên nàng ở trong cung phải cúi đầu khúm núm chống đỡ đến bây giờ.
Lần này ngả bài với nhiếp chính vương, nàng đã dùng hết sức lực toàn thân, nàng suy cho cùng vẫn sợ…
– Lăng Vi, ta sợ lắm…
Sống ngắc ngoải suốt hai năm trong cung u ám không chút hơi người, nàng sao lại không sợ?
– Không, công chúa, không cần sợ, không còn chuyện đáng sợ nữa, điện hạ của chúng ta không phải đã về rồi sao?
Lăng Vi ôm chặt Trọng Hoa.
Cuối xuân, ở Thái Cực điện Trường An, Tần vương Kiêm Gia được thụ phong, ban ngọc ấn Tần vương, Tử Anh đế năm tuổi đích thân trao mũ miện.
Đối mặt với đường huynh hơn mình mười lăm tuổi, trong đôi mắt trẻ con của Tử Anh đế đầy tò mò, cậu đưa tay nắm ống tay áo của Tần vương Kiêm Gia liền bị ánh mắt sắc bén của nhiếp chính vương phía sau ngăn lại, song sử quan tỉ mỉ đã lén ghi chép lại một màn rất nhỏ này.
Tử Anh đế không biết làm sao đành bĩu bĩu môi, kỳ thực cậu muốn hỏi đại ca ca có biết cưỡi ngựa không, hoặc là có biết bắn tên không, có biết chơi mã cầu không? Như thế sau này cậu có thể quấn lấy huynh ấy chơi đùa rồi.
Ngày phong vương, Tần vương Kiêm Gia mượn tay thừa tướng Hách Liên Sơ Nguyệt, lật lại bản án của tộc Đoan Mộc thị – phụ tộc của mẫu thân, cũng chính là nguyên hoàng hậu của Võ Uy đế – Cung Tuệ Hiếu Nhân hoàng hậu, đưa hung thủ năm xưa – tộc Dịch thị thế gia Tây Tần ra công lý.
Người năm đó khởi xướng ép Võ Uy đế phế mẫu hậu, mang hắn còn tấm bé đi xa đến trấn Cốc Phong, bọn năm đó bức hại ngoại tổ phụ, Tần vương Kiêm Gia đem đầu bọn chúng ra bắt từng người một.
Ngọc ấn Tần vương ấn xuống, rửa oan cho mẫu tộc, diệt toàn tộc Dịch thị!
Trong triều, phe phái của thừa tướng Hách Liên Sơ Nguyệt lại càng hiểu rõ, năm năm nay, thừa tướng một lòng muốn ra tay với Dịch tộc, giờ đã đạt được như nguyện, phe thừa tướng càng không góp lời.
Về chuyện này, nhiếp chính vương Phi Mặc tuy không nhúng tay nhưng Phi Mặc là người có thù tất báo, gậy ông đập lưng ông, ngày xưa Hách Liên Sơ Nguyệt đối đãi với ông thế nào, bây giờ ông làm thế nấy với Tần vương Kiêm Gia, cho người đi khắp nơi lan truyền danh tiếng tàn bạo của Tần vương.
Chuyện này vừa ra, mọi người chỉ than thở: nhi tử Võ đế, can đảm, quyết đoán và thủ đoạn như thế, dù là Tây Tần nổi danh thiết huyết cũng nghe tiếng mà sợ hãi! Vì vậy mà danh tiếng của Tần vương Kiêm Gia trong một đêm vang dội thành Trường An.
Sau đó Tần vương dù không xuất hiện trước mặt các quan to quý tộc trong thành Trường An nhưng hành tung quỷ dị và thủ đoạn mạnh mẽ nhanh chóng của hắn luôn được nhắc tới.
Chỉ cần Tần vương phủ có gió thổi cỏ lay gì, các đại thần đều sẽ kiễng chân ngóng nhìn, sợ lửa sẽ cháy tới nhà mình.
Dung mạo của Tần vương cũng được truyền tụng, nghe đồn ngài ấy khuynh thế vô song, xinh đẹp không gì sánh được; nghe đồn ngài ấy bạch y thanh khiết, không nhuốm chút bụi trần; nghe đồn ngài ấy chỉ thích hoa sen trắng, trầm mặc ít lời; lại nghe đồn có cung nhân thấy ngài ấy ngồi một mình bên hồ, hạc trắng từ trên trời bay xuống bên cạnh, mê đắm dung nhan ngài ấy, lưu luyến quên cả đường về……….
Đủ loại lời đồn khiến vị vương gia hành tung bí hiểm, xử sự tàn nhẫn này trở nên vô cùng thần bí……….
Nếu thật như lời đồn, chẳng phải hắn sẽ là song sinh của tu la và thần?
Thế là bách tính thành Trường An vừa sinh lòng sợ hãi vừa hiếu kỳ với vị vương gia này………
Thấm thoắt đã tới giữa hè, trong thành Trường An khô nóng, hắn tựa như một truyền kỳ mới ra đời, trong một đêm khiến vô số người trong thành Trường An mơ mộng nhưng không dám nhiều lời.
Thân phận nhi tử duy nhất của Võ Uy đế vừa lộ ra, vô số “huynh đệ” từng vào sinh ra tử với Võ Uy đế không hề có chút dấu hiệu phát triển theo phương hướng kia.
Nhiếp chính vương Lâu Phi Mặc tuy cực kỳ tức giận nhưng trong lòng biết rõ, hoàng quyền Tây Tần chỉ là cái vỏ rỗng, tuy ông “hiệp thiên tử lệnh chư hầu” (khống chế Hoàng đế, dùng danh nghĩa Hoàng đế để ra lệnh) nhưng thực quyền trong tay lại không có bao nhiêu. Bọn thuộc hạ làm việc bất lực, không trừ được “nghiệt căn”. Sai lầm lớn hôm nay đã ủ thành, chỉ mong “nghiệt căn” này sẽ không trở thành “bệnh nan y”, miễn là đế vị của Tử Anh đế vẫn còn, miễn là người dưới trướng ông vẫn còn khát vọng vinh hoa phú quý, ông dây dưa cả đời thì có ngại chi?