Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 103: Một mình kiêu ngạo, một mình cô đơn
Bạc Ngạn nghe vậy sững sờ, hồi lâu không nói được tiếng nào:
– ………
Tang Vi Sương thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn, không khỏi lên tiếng chọc ghẹo:
– Chủ tử ngu rồi à? Lấy giấy bút tới! Ti chức vẽ lại cho ngài!
Bạc Ngạn nghe xong, lạnh mặt nói:
– Trong tầm tay ngươi chính là giấy và bút, chẳng lẽ còn cần ta nắm tay ngươi viết?
Tang Vi Sương bị hắn nói đỏ mặt, lườm hắn rồi tự đi về phía bàn, lấy một xấp giấy Tuyên Thành mới, cầm cây bút lông Bạc Ngạn vừa sử
dụng.
– Nữ nhân, ngươi có cần lãng phí như vậy không?
Tang Vi Sương hiểu ý hắn:
– Ta thích khi viết chữ, có nhiều giấy để kê………
Bạc Ngạn nghẹn họng, đơ người tại chỗ, bỗng nhớ đến từng có một người hình như cũng có sở thích tương tự.
Tang Vi Sương vừa viết vừa nói, vội ngẩng đầu nói với Bạc Ngạn đứng bên cạnh không có việc gì làm:
– Tướng quân, ngài có thể đi gọi những người thợ giỏi trong quân đến tiền sảnh, ta lập tức đến ngay.
Hắn dường như giận đến mức gân xanh nơi thái dương sắp nổ tung,
nàng lại dám ra lệnh cho hắn? Mà hắn thì sao? Càng đáng giận hơn chính
là hắn lại rất nghe lời nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, sai người đi gọi
mười mấy thợ giỏi trong quân đến.
Đám thợ trong tiền sảnh ríu rít nghị luận, đến khi Bạc Ngạn dẫn Tang Vi Sương đến mới ngừng.
– Tướng quân vạn phúc……..
– Tướng quân kim an………
Bạc Ngạn hơi cảm thấy đau đầu, lạnh giọng ra lệnh:
– Ngồi quanh bàn, Chủy Vũ đại nhân có chuyện muốn căn dặn.
Tang Vi Sương lấy từ trong lòng ra một xấp giấy Tuyên Thành ném lên bàn gỗ đàn hương lớn ở chính đường.
– Đây là cái gì?
Những người thợ tiến lại gần.
– Ai bảo các ngươi gần cô ấy như vậy?! Cách xa cô ấy ra nửa thước!
Mấy người thợ còn chưa đến trước bàn đã bị Bạc Ngạn giận rống.
– Dạ, tướng quân!
Mười mấy đại nam nhân giống như tránh ôn thần, tự giác kéo giãn khoảng cách với Tang Vi Sương.
Nàng che trán, tay chỉ vào xấp giấy Tuyên Thành trên bàn nói:
– Đây là bản thảo ta vẽ cách xây dựng công trình thoát nước cho
thành Hoài Châu, các vị đều là người của các gia đình đời đời làm thợ,
nhất định có thể xem hiểu.
Nàng vừa nói xong, vài người thợ to gan đưa tay lấy giấy, nhìn kỹ.
Bạc Ngạn thấy Tang Vi Sương và nhóm người này nghiêm túc như
vậy, còn hắn thì không chỗ nào có thể nhúng tay……..bèn im lặng ngồi trên ghế dựa gỗ trầm hương trên cao, Thận nhi đứng cạnh không biết đã rót
nước trà cho hắn bao nhiêu lần.
– Chủy Vũ đại nhân, ngài nói cống thoát nước này cụ thể nên làm thế nào?
Vài người thợ chậm hiểu, gãi đầu hỏi.
Một người thợ phản ứng nhanh, hiểu được bèn giải thích:
– Ngươi vẫn không hiểu? Ý Chủy Vũ đại nhân là muốn mở rộng đường phố, rồi lại trồng cây cối hai bên đường, trọng điểm chính là xây cống
thoát nước.
Tang Vi Sương gật đầu:
– Đúng vậy, ngoài ra, ở phía dưới hai chợ Đông Tây của thành
Hoài Châu phải dùng gạch xây cống thoát nước ngầm, những đường cống này
phải thông với cống lộ thiên hai bên đường. Một lộ một ngầm này mọi
người phải rõ, trong chợ đông người, số người sinh sống cũng nhiều, vì
đề phòng có người vô ý rơi xuống cống nên mới phải làm cống ngầm, còn
trên đường có thể làm cống lộ thiên, nước bẩn trong các cống này cuối
cùng sẽ hợp lại chảy vào sông Hoài.
– Chủy Vũ đại nhân thật lợi hại! Hóa ra cống thoát nước ở Lạc đô là nguyên lý thế này, có lẽ cũng không khó lắm, Chủy Vũ đại nhân vừa
nói, chúng tôi đều hiểu cả!
Tang Vi Sương gật đầu nói:
– Mọi người hiểu là tốt rồi! Tiếp theo chính là tường thành,
nghe nói tường thành thành Hoài Châu đã hơn tám mươi năm chưa từng sửa
chữa, không bằng nhân lúc tướng quân đóng giữ thành Hoài Châu, cùng sửa
luôn một thể!
Thấy mọi người thương lượng cũng đủ rồi, Bạc Ngạn mới chậm rãi mở miệng:
– Lần này bổn tướng quân mặc cho các ngươi xử lý, trong vòng nửa năm bổn tướng quân muốn thấy một thành Hoài Châu có thể sánh với Lạc
đô, nếu làm hoàn mỹ, phần thưởng chỗ bổn tướng quân sẽ không thiếu, mong chư vị có thể vì con cháu đời sau mà để lại một thành Hoài Châu trị an
trường cửu.
– Dạ, tướng quân, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm thật tốt.
Những người thợ vô cùng hăng hái, nghe những lời hay chân thành của Bạc Ngạn lại càng cảm động.
Sau khi nhóm người rời đi, Tang Vi Sương chăm chú nhìn Bạc Ngạn, cảm thán:
– Không ngờ tướng quân còn có bản lãnh này, ta tưởng những lời
đường hoàng chính chính như vậy, “chiến thần” Bạc Ngạn sẽ không thốt ra
khỏi miệng…….
Hắn giận trừng trở lại, khẽ mở đôi môi mỏng:
– Không còn sớm nữa, Chủy Vũ đại nhân về ngủ sớm đi!
– Ơ, ha ha, đêm qua mưa xuân, dù sao ngủ cũng mộng mị quấy rầy, tướng quân có thể cùng ta nâng chén?
Tang Vi Sương đột nhiên nói.
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Ngạn nhìn sang:
– Tang Vi Sương ngươi đang lên cơn hay phát bệnh? Ngươi có biết trong quân không ai dám cùng ta uống rượu không?
Tang Vi Sương xòe hai tay, cười nói:
– Ti chức nói muốn cùng tướng quân uống rượu khi nào?
– Vậy ngươi nói nâng chén? Chẳng lẽ là uống trà?
Đôi mắt lạnh hơi hờn dỗi, môi mỏng hé mở, lạnh lùng nói.
– Phải! Dương Yên xa ta lâu ngày, lâu rồi không có ai pha trà
cho ta, vừa nãy thấy Thận tướng quân pha trà cho tướng quân, hương thơm
nồng đậm khơi lên cơn thèm của ta.
Nàng nói rất trong sáng, nụ cười dưới mặt nạ như vầng dương rạng rỡ.
Họa thủy này lại vô tình kéo Thận nhi vào, Thận nhi bất giác co rút khóe môi, thầm nghĩ: nữ nhân này xem hắn là gì chứ?
Bạc Ngạn cũng ngẩn ra, miễn cưỡng nói:
– Xem trà như cơm, cẩn thận người gầy đến không còn mấy lạng thịt!
Nói xong, ánh mắt hắn đảo đảo qua ngực nữ nhân nào đó.
Cái gì?
Mặt nàng chợt đỏ lên, may mà có mặt nạ che. Nàng sao lại không hiểu hắn đang ám chỉ cái gì chứ……..
Nhiều ngày trước, Tây Tần.
Gió tây đường cổ, tuấn mã phi nhanh bắn lên bụi đất dọc đường.
– Tần lão, không phải ông nói vào trong biên giới nước Tần,
chúng ta sẽ thoát khỏi nguy hiểm sao? Vậy ông có thể cho con biết hai
hắc y nhân phía sau là cái quỷ gì vậy?!
Thiếu nữ trong xe ngựa giận dữ thét.
– Nha đầu chết tiệt, ta làm sao mà biết? Ta làm sao mà biết có kẻ ám sát đuổi tận không tha tới đây chứ!
Tần lão đánh xe, rống lớn trả lời.
– Sắp nửa tháng rồi, kẻ ám sát bị ta làm thịt kia, không thể để
đồng bọn của hắn tìm được chúng ta, nếu không khi về Trường An liên lạc
với trưởng công chúa và thuộc hạ cũ của Tiên hoàng, hồ ly chết tiệt kia
sẽ phái càng nhiều người hơn tới làm thịt chúng ta!
Tần Linh nghe vậy càng tức giận hơn:
– Đều tại ông, đang yên đang lành tự dưng băng qua vũng nước đục này!
– Vũng nước đục gì chứ?! Nếu không sai, người ta cứu chính là………
Tần lão suýt lỡ miệng thì im lặng chịu bị nàng mắng.
– Là gì? Một tên đại ngốc?
Tần Linh cực không hài lòng nói:
– Không nói nhảm với ông nữa! Bây giờ quan trọng nhất là thoát
khỏi hai hắc y nhân này, lần trước làm thịt một tên khiến bộ xương già
của ông phải nghỉ ngơi năm sáu ngày, lần này là hai tên, ông tự xem mà
làm!
– Nha đầu chết tiệt nói ít đi một câu sẽ chết à? Thật không biết mấy nam nhân nói con dịu dàng đáng yêu, thanh khiết như sen có phải đều bị mù hết hay không?!
– Ông!____
Tần Linh giận đỏ mắt:
– Tần lão, ông muốn con dưỡng lão lo ma chay cho ông thì ăn nói dễ nghe chút!
Tần lão giận đến mức râu sắp nghiêng đi, ông nghiêm trọng hoài
nghi tôn nữ này của ông năm đó mười tuổi sau khi bệnh nặng chữa khỏi có
phải bị hỏng não hay không, trước kia lúc nhỏ nó rất điềm đạm đáng yêu,
còn biết trêu chọc ông, biết nhào vào lòng ông làm nũng, nhưng sau khi
khỏi bệnh tính tình nha đầu này cứ như xoay ngược vậy, chưa kể nói mặn
nói nhạt với ông mà còn dám đấu võ mồm với ông nữa, mấy năm nay ông bị
nó chọc tức không ít lần.
Trong xe, Tiểu Quế nhìn hai ông cháu Tần gia đấu võ mồm, nàng
không chen được câu nào, chỉ có thể yên lặng nhìn thiếu niên áo trắng
nằm trên giường như khúc gỗ.
Đã nhiều ngày rồi, hắn cứ dùng loại ánh mắt tuyệt vọng này nhìn
lên nóc xe, không nói một lời, dù đói hay khát cũng không phát ra âm
thanh nào.
Tựa như một làn khói trắng vật vờ trên nhân thế, một mình kiêu ngạo, một mình cô đơn.