Bạn đang đọc Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương – Chương 89: Thiếu
Bầu trời đêm tựa như màn che màu xanh đen, điểm xuyết ánh sao lấp lánh, trăng non hình lưỡi liềm xẹt qua vọng lâu tinh xảo, chiếu vào bên trong tường cao lộ ra một mảnh ánh hoàng hôn mông lung.
Đêm yên tĩnh, người đã ngủ.
Trên đường phố truyền đến hai tiếng chó sủa: “Tạch tạch tạch” một con ngựa màu rám nắng mạnh mẽ hướng cửa thành Lạc Dương chạy như bay, bên ngoài nam tử khoác một chiếc áo choàng mỏng như cánh chim màu vàng óng, bên trong là áo dài mềm mại hoa lệ bằng tơ vàng, gió nhẹ từ từ thổi hiu hiu, đai ngọc của nam tử tung bay dưới gió, chuyển động nhẹ nhàng tùy ý theo gió, một đôi tay thon thon như ngọc xanh miết mười ngón tay lôi kéo cương ngựa, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh giống như hồ nước không một tia gợn sóng, nhưng đáy mắt lại khó có thể che giấu vẻ lo lắng.
“Hu ——”
Một con ngựa nhỏ ở sau người giơ cao vó trước, nếu không phải chủ nhân của nó ra sức kéo lấy dây cương, cứng rắn xoay thân ngựa, khó khăn lắm mới có thể tránh khỏi binh sĩ ngăn chặn trước cửa thành, sợ là hắn đã sớm biến thành thịt nát.
Binh lính không khỏi giơ tay lên lau mồ hôi, nhìn về phía nam tử ngồi trên lưng ngựa, nhíu mày nói: “Xuống ngựa!”
Đuôi lông mày nam tử nhảy lên, con ngươi thâm thúy màu hổ phách nổi lên một tia lạnh lẽo, khẽ nhếch đôi môi đỏ thẫm: “Càn rỡ! Bổn vương phải ra khỏi thành, còn không mau nhường đường.” Âm thanh tà mị xa cách lộ ra một cỗ uy nghiêm khiến cho người khác không dám kháng cự.
Nghe vậy, ánh trăng trên mây đen từ từ xuất hiện, ánh sáng mông lung bao phủ trên mặt tà mị yêu trị của nam tử, binh lính liếc mắt liền nhận ra người tới chính là Tà U vương, hắn không nhịn được rùng mình một cái, cung kính nói: “Tham kiến Tà Vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Nói xong liền khúm núm lui sang một bên.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
“Giá!”
Hai chân Hiên Viên Dật kẹp ngựa, chân cọ bụng ngựa, kéo một bên dây cương, dùng roi lắc lư, áo choàng màu vàng óng ngược gió xoay tròn lên, thật nhanh tiến về phía trước.
Quân doanh
Lúc đó bọn lính đều tự trở về bên trong trướng bồng nghỉ ngơi, bên ngoài lều chỉ chừa mấy tên lính tuần tra coi chừng.
Trong trướng bồng Nguyên soái đèn dầu sáng rỡ, chỉ thấy Nam Cung Tự thay một cái áo tơ trắng, lười biếng nằm nghiêng trên ghế bành, tay ngọc trắng nõn như ngó sen cầm một quyển sách, bên cạnh còn có một con tiểu hồ ly nằm thành một viên thịt tròn, nàng ngửi thấy hơi thở khó ngửi phát ra từ trên thân, nhíu mày một cái, lại nói vài ngày rồi nàng cũng tắm rửa, làn da bị gió biển thổi thành hồ dính.
Đột nhiên nhớ tới Mộc Thương Li nói đi về phía tây có hồ nước, liếc nhìn binh lính qua lại tuần tra ngoài phòng, nghĩ thầm bên hồ lúc này sẽ không có người!
Nàng lười biếng đứng dậy, khoác áo choàng tơ lụa dệt bằng lông chim màu xanh, mặt ngọc linh lung tinh sảo giấu ở dưới túi, tay cầm đèn lồng màu đỏ, chỉ một thân một mình đi tới hồ nước phía tây, váy điệp điệp như tuyết ánh trăng lộng lẫy khẽ di động, quanh co ba thước có thừa, khiến cho dáng đi càng thêm ung dung dịu dàng.
Ở chỗ sâu trong rừng cây có một hồ nước trong veo cô đơn mà lại quỷ dị, gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng trên mặt hồ xao động lăn tăn từng đợt sóng ngắn.
Đi tới bên hồ, nàng cởi áo choàng trên người ra, lộ ra đường cong đẹp đẽ rõ ràng có thể thấy được xương quai xanh, lụa trắng trên người như ẩn như hiện, vẽ ra thân hình hoàn mỹ uyển chuyển của nàng. Một đầu tóc đen nhánh rải rác trước ngực, che đi ngực trắng như tuyết của nàng, một đôi đùi thon dài thẳng tắp trắng noãn như ngọc, lộ ra nồng nặc hấp dẫn cùng quyến rũ. Nhắc tới làn váy từng bước dọc theo hồ nước lạnh như băng đi tới, cả người chui xuống dưới sâu đáy hồ.
Nam Cung Tự khép chặt hai mắt, buông lỏng cảm thụ không khí tự nhiên mát mẻ.
Từ bụi cỏ truyền đến: “Sa sa sa ——”, nàng cũng không nhận ra, ung dung tự tại lặn ngâm mình trong hồ nước, hoàn toàn bỏ xuống lòng phòng bị.
Một con ngựa mạnh mẽ chạy như bay về phía quân doanh, bọn lính đề cao lòng phòng bị.
Hiên Viên Dật nhanh chóng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, binh lính thấy người tới là Tà U vương, liền vội vàng tiến lên mở rào chắn ra, cung kính quỳ một chân trên đất: “Tham kiến Tà Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Hiên Viên Dật đi vào, liếc nhìn binh lính, trầm mặt chạy thẳng tới hướng lều trại của Nguyên soái, giơ tay vung rèm lên, một hồi gió nhẹ từ từ phất qua, đai ngọc của nam tử tung bay, trong trướng bồng trống rỗng, trên ghế thái sư
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –