Bạn đang đọc Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương – Chương 27: Học chó sủa (2)
Edit: Phong Nguyệt
Sài quận chúa ủy khuất dậm chân, giọng nói mềm mại: “Dật ca ca, muội nói nữ nhân này khi dễ muội……”
Thân thể nhỏ nhắn của Nam Cung Tự rúc vào trong ngực của Hiên Viên Dật, dịu dàng nói: “Vương Gia, Sài quận chúa nói ta khi dễ nàng!”
“Thật sao?” Nụ cười của hắn từ từ hiện lên, Sài quận chúa nhìn không ra hỉ nộ của người nam nhân này, chỉ cảm thấy cái loại hàn khí âm trầm lạnh lẽo cùng khinh bỉ làm nàng không còn mặt mũi nào nữa, “Khê nhi, rốt cuộc là ai khi dễ ai trước?”
“Muội……” Sài quận chúa vốn đã đuối lý, càng cảm thấy lời này của Hiên Viên Dật là cố ý ám hiệu cho nàng, “Nàng…… Không có khi dễ muội.”
Trong mắt của Hiên Viên Dật lo lắng lập tức biến mất, bàn tay để trên đầu Sài quận chúa, khẽ xoa mấy cái, lại làm cho đầu nàng một hồi tê dại.
“Hổ Phách, đưa Quận chúa về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai phái người đưa muội ấy trở về.”
Sài quận chúa nhìn nụ cười của Hiên Viên Dật, nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt vô cùng, chỉ vào chóp mũi của Nam Cung Tự nghẹn ngào chất vấn: “Dật ca ca, muội nơi nào không bằng cái nữ nhân xấu xí này hả? Luận thân phận nàng là gì, muội xinh đẹp hơn nàng căn bản cũng không có tư cách so với muội, nàng rốt cuộc có chỗ nào tốt?”
Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt chứa đầy sát ý, nếu Sài quận chúa dám can đảm nói thêm câu ‘ xấu xí ’ nữa, nàng liền lập tức ra tay phế nàng.
“Chát” một tiếng thanh thúy vang lên, tiếng vang vang vọng trong biệt viện, gương mặt thanh tú trắng nõn má phải hiện ra năm dấu vết.
Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt lại, nụ cười trong mắt nhạt dần, thay vào đó là âm lãnh y hệt như Địa phủ, “Nuốt hai chữ xấu xí này về cho Bổn vương!”
Hắn tức giận.
Lần này Sài quận chúa không có đoán sai, hắn bị chọc giận rồi.
“Dật ca ca……. Huynh đánh muội? Huynh thế nhưng vì nàng đánh muội?” Sài quận chúa che má phải sưng đỏ, rất rõ ràng hắn xuống tay không nhẹ, trong mắt bởi vì uất ức cùng nước mắt tích đầy tia máu, hung hăng cắn môi dưới, Dật ca ca thay đổi rồi, trước kia mặc kệ nàng làm cái gì, hắn luôn thông cảm nàng, tuyệt sẽ không xuống tay đánh nàng.
Dật ca ca thế nhưng vì cái nữ nhân xấu xí này đánh nàng, nàng hận thấu nữ nhân này, hận thấu.
“Vương Gia, nam nhân đánh nữ nhân khó coi!” Nam Cung Tự cau mày nhẹ giọng nói.
“Lời tuy như thế, nhưng là có vài nữ nhân mắc lỗi, đáng đánh!”
Lời nói Hiên Viên Dật hiện lên trong đầu Sài quận chúa từng lần một tái diễn, thật sâu nàng đau nhói lòng.
Trên mặt Sài quận chúa huyết sắc đều hiện ra hết, ánh mắt hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân nép vào trong ngực của Dật ca ca, “Dật ca ca, muội chán ghét huynh, muội chán ghét huynh!” Nàng dậm chân, nén lệ hướng ngoài viện chạy đi.
Hiên Viên Dật vươn tay vòng qua hông của nàng, đáy mắt thoáng qua chưa bao giờ có vẻ thương tiếc, lại gần bên tai nàng, dịu dàng nói, “Ái phi, ngươi yên tâm, Bổn vương sẽ chữa khỏi vết thương trên mặt của ngươi.”
“Nếu như Vương Gia có tiền dư vì ta trị mặt, chẳng bằng mua mấy đầy tớ nam nhân cho ta hưởng dụng.” Nam Cung Tự cau mày, hồi lâu cho ra một câu nói như vậy.
Hiên Viên Dật sững sờ, trên người lộ ra hơi thở biểu hiện hắn không vui, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch, “Nam Cung Tự, ngươi tốt nhất bỏ ý niệm này đi.”
“Như vậy, sẽ để cho Vương Gia ngươi tới thỏa mãn ta **!” Nụ cười trên môi Nam Cung Tự dần dần dày, đôi tay lạnh lẽo bưng lấy gương mặt tuấn mỹ, nàng sắp không chịu nổi, nàng đưa nội đan cho nam nhân này, nàng bây giờ suy yếu vô cùng, cho dù là đi lại đều có cảm giác vô cùng khó chịu, nàng cần tinh khí của nam nhân này.
“Ưmh……” Ánh mắt Hiên Viên Dật co lại, đôi môi đỏ mọng mềm mại ngậm trên miệng hắn, cặp mắt xanh đen từ từ biến thành màu đỏ, từng cổ một khí lưu từ trong miệng hắn tràn vào trong cơ thể nàng.
Ánh mắt của Hổ Phách không hề chớp mắt nhìn chằm chằm một màn này, mặt lặp tức đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hiên Viên Dật cảm giác cả người dùng sức không được, mềm nhũn ra, được Nam Cung Tự đỡ, hắn cau mày nói: “Ái phi, ngươi đã làm cái gì đối với ta?”
Ánh mắt đỏ tươi của Nam Cung Tự từ từ biến mất, bỗng nhiên cảm thấy trên người chảy xuôi một cỗ lực lượng cường đại, là hấp thu tinh khí của nam nhân này.
“Không có gì, chỉ là hấp thu tinh khí của Vương gia, ngủ một giấc liền hết chuyện.”
Ngày hôm sau
Mặt trời lên cao
Nam Cung Tự lười biếng lật người, mơ mơ màng màng mở cặp mắt ra, phát hiện người bên cạnh sớm không thấy bóng dáng, thấy Hổ Phách dẫn một đám nha hoàn đẩy cửa đi vào, nàng ngáp một cái, hỏi “Vương Gia đi đâu?” diendan
Hổ Phách ở sau lưng nha hoàn đi tới nháy mắt, bọn nha hoàn rối rít lui người ra, lúc này mới nói: “Hồi Vương phi, sáng nay từ biên cảnh truyền đến tin tức, nói là Lý tướng quân bị người Kim giết, trại lính Quần Long không chủ, Vương Gia liền dẫn ba vạn quân mã ở ngoài thành đi biên cảnh.” Nói xong, tiến lên đỡ Nam Cung Tự ngồi ở bàn trang điểm, tiếp tục nói, “Vương Gia thấy ngài không có tỉnh lại, không đành lòng quấy rầy, liền dặn dò thuộc hạ, nói chừng ba tháng chắc chắn chiến thắng trở về, nói ngài đừng lo lắng.”
“A, thật sao?” Nam Cung Tự không chút để ý cầm lược trên bàn lên, cắt tỉa mái tóc trước ngực, tầm mắt nhìn qua gương đồng rơi vào trên người Mộ Thiên Vấn ở ngoài cửa, hắn lúc này phải nên theo Vương Gia xuất chinh chứ, giờ như thế nào như chó giữ cửa? Ngẩn người, đuôi lông mày nhảy lên, “Đi, bắt hắn cho Bổn cung.”
Hổ Phách nhìn phương hướng nàng chỉ nhìn ra ngoài, thoải mái, “Dạ!” Đáp một tiếng, xoay người hướng về phía Mộ Thiên Vấn vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Mộ Thiên Vấn trong lúc vô tình bay tới trên người Hổ Phách, thấy nàng ngoắc tay, xem xét bên cạnh không có người nào, theo bản năng chỉ chóp mũi chính mình, chỉ thấy Hổ Phách gật đầu một cái, hắn lập tức mở cờ trong bụng. Hổ Phách làm việc ở bên cạnh Vương gia, như vậy nhìn trúng hắn, chỉ tiếc người ta chưa từng để ý hắn, lúc này lại chủ động tìm hắn, đúng là cho hắn niềm vui. Nhưng thấy Vương phi ở bên trong không dám đi vào, hướng Hổ Phách phất tay một cái, chính là muốn gọi nàng ra ngoài.
Hổ Phách trợn mắt nhìn Mộ Thiên Vấn một cái, đúng như hắn mong muốn bỏ đi ra ngoài, làm bộ mặt nói: “Vương phi có lời muốn nói với ngươi, ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì?”
Trong lòng của Mộ Thiên Vấn dâng lên một cõi lạnh lẽo, hóa ra hắn tự mình đa tình, thầm than trong lòng một tiếng, đi vào, hướng về phía Nam Cung Tự chắp tay nói: “Vương phi ngài tìm thuộc hạ?”
“Ừ.” Nam Cung Tự đáp một tiếng, cầm ngọc trâm từ bên trong hộp gấm lên cài trên mái tóc, lúc này mới nói, “Làm sao ngươi không đi theo Vương Gia, ngược lại ở chỗ này làm chó giữ cửa vậy?”
Lời này nghe sao chói tai như vậy? Những lời từ trong miệng Vương phi nói ra hắn cũng không trông cậy những lời nói tốt đẹp gì. Hồi tưởng lại lời nói của Vương Gia trước khi đi ngàn căn vạn dặn để cho hắn nhìn chằm chằm từng cử động của Vương phi, cách hai ba ngày thì phải dùng chim bồ câu truyền tin bẩm báo, chẳng lẽ lúc Vương phi đi nhà xí, nói chuyện với người nào cũng phải chi tiết bẩm báo sao? Đúng là một bụng khổ nha!(tiểu Mộ Thiên Vấn này thật dễ thương nha….cười cười gian manh)
“Hồi Vương phi, Vương Gia để thuộc hạ ở lại để bảo vệ ngài, cho nên sẽ không đi theo.” Mộ Thiên Vấn nhỏ giọng nói.
Nam Cung Tự dĩ nhiên biết Vương Gia cho Mộ Thiên Vấn ở lại là có dụng ý, không phải là sợ nàng thừa cơ chạy trốn sao, ha ha, nếu nàng thật lòng muốn trốn, đối với công phu mèo quào của hắn canh nàng như thế nào?