Bạn đang đọc Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương – Chương 118: Rớt Xuống Vách Đá
Vào lúc này, người áo đen đã tiến tới gần vách đá, tay bọn họ cầm kiếm, một bước hai bước tiến tới gần hắn, đột nhiên cây cối truyền đến ‘sa sa sa’ vang dội, một nữ tử mặc váy màu tím từ trong rừng xuyên qua, khinh công rất cao, trong tay cầm một thanh bảo kiếm mang theo ánh lạnh, gót sen chậm rãi rơi trên mặt đất, chặn đường người áo đen lại.
“Người tới là ai, lại dám xông vào Lang Nhai Bảo.”
Mười mấy tên áo đen không khỏi lui về phía sau một bước, trong mắt đều có vẻ hoảng sợ, người nào không biết Lang Nhai Bảo là chỗ của Lang nhân, nữ tử này chắc hẳn chính là cô gái bị Lang nhân thu nuôi trong truyền thuyết giang hồ.
Một người áo đen trong đó dẫn đầu tiến lên một bước, nói: “Bảo Thiếu chủ, bọn ta phụng mệnh phía trên ám sát Tà U vương, vì dân trừ hại, còn xin ngươi giơ cao đánh khẽ, giúp đỡ, chỉ cần giết Tà U vương, bọn ta chắc chắn sẽ tự động rời đi.”
Nàng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hiên Viên Dật đang ra sức kéo nữ tử ở ngoài vách núi, hắn chính là người được thiên hạ đồn là ma quân khát máu giết người không chớp mắt? Có thể thấy thân thể hắn bị thương nặng, chật vật không chịu nổi như vậy, miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, xem ra Tà U vương chẳng qua cũng chỉ như thế.
Chỉ là, nơi này là địa bàn của nàng, há là bọn họ muốn giết liền giết?
“Cô nãi nãi quản các ngươi làm cái gì, các ngươi dám can đảm tự tiện xông vào Lang Nhai Bảo, cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài, để mạng lại.”
Người áo đen nhìn nhau một cái, vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang muốn giết bọn hắn: “Thật không ngờ, bọn ta đắc tội.”
Miệng thiếu nữ nhếch miệng lên một tia khinh bỉ ai cũng cũng nhìn ra, gót sen của nàng điểm mặt đất nhảy một cái, một ít hàn quang bất ngờ mất đi mục tiêu công kích, ánh mắt mười mấy tên áo đen tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ: “Để mạng lại.” Từ trên bầu trời truyền xuống một tiếng hét to, đạo bóng dáng kia biến mất, kiếm quang xé gió, bốn gã áo đen nhất thời hộc máu mà chết.
Mà lúc này, Hiên Viên Dật cật lực nắm tay Nam Cung Tự, liều mạng đem người treo ngoài dốc núi kéo trở về, một kích sau lưng kia đã sớm động đến lục phủ ngũ tạng của hắn, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, một giọt hai giọt rơi trên cái trán sáng bóng của Nam Cung Tự.
“Dật, chàng mau buông ta ra, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau té xuống.” Máu nhỏ xuống trán chảy xuôi trong đồng tử màu đen, tim Nam Cung Tự hung hăng quất một cái, nhìn trên mặt hắn từ từ trở nên trắng bệch, chắc là dùng tất cả hơi sức, vách đá đá vụn cuồn cuộn lăn xuống, tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ đem hắn kéo xuống, không được.
.
.
.
.
.
Hiên Viên Dật cảm thấy tay của nàng đang giãy giụa, hắn trợn to con ngươi ứ máu, mấp máy môi mỏng, gầm nhẹ nói: “Nam Cung Tự, nàng vọng tưởng ta sẽ buông tay, đời này, đời sau, ta đều sẽ không buông tay của nàng, tuyệt đối không, cho nên nàng bỏ cái ý niệm này đi!”
“Ngu ngốc.
.
.
.
.
.” Nhắm mắt lại, lẩm bẩm nhớ tới, lòng dạ Nam Cung Tự giờ phút này rất là dữ tợn.
Nàng đã sống mấy trăm năm, đã trải qua vài đời, cũng hiểu rõ cuộc sống hồng trần, nguyên tưởng rằng nàng sẽ không vì nam nhân mà động tâm, nhưng ngẫm lại cùng hắn vượt qua hai năm, Quỷ Cơ nàng lần nữa động tâm, coi như hôm nay không chết, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải thiên kiếp.
“Tự nhi, nắm chặt ta, chớ buông tay.”
Bên tai, lần nữa vang lên âm thanh khàn khàn cố hết sức, cảm giác thân thể đang từ từ nhấc lên.
Nam Cung Tự mở mắt ra, nhìn nam nhân ở bên vách đá như cũ cắn răng giữ nàng không buông, nhìn trên người hắn bị tảng đá cắt qua, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng: “Dật, chăm sóc thật tốt con của chúng ta, sống thật tốt.
.
.
.
.
.
.”
Lời này vừa rơi xuống, nàng chợt buông lỏng tay ra, tay của hai người từng chút từng chút kéo ra, nàng vung hai cánh tay, ống tay áo theo một cỗ lực đạo mạnh mẽ đanh thép phất phơ, áo choàng trên người theo gió phiêu dật lên, nhắm hai mắt lại, từng chút từng chút rơi xuống dưới vách đá.
“Không cần Tự nhi ——” chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ tê tâm liệt phế ở bên vách đá, Nam Cung Tự hơi nhíu mày, cảm giác ngang hông căng thẳng, thân thể lạnh lẽo bị cái gì ôm chặt lấy, hàng mi thon dài khẽ run, chậm rãi mở mắt, phát hiện mình bị Hiên Viên Dật bảo hộ ở trong ngực thật chặt.
“Cái người đại ngu ngốc này, tại sao chàng cũng nhảy xuống cùng, biết rất rõ ràng làm như vậy sẽ chết.
.
.
.
.
.
ngô ngô ——”môi anh đào đang lảm nhảm bị Hiên Viên Dật bá đạo khống chế, mang theo nồng đậm tham muốn giữ lấy lưỡi đang tùy ý cướp đoạt hương thơm của nàng, bàn tay như rắn nước nắm hông của nàng hông thật chặt.
Chân mày nàng cau lại, bàn tay đấm nhẹ lồng ngực rắn chắc của hắn, thật lâu mới rời khỏi môi của hắn, có chút xấu hổ thì thầm: “Đã là lúc nào rồi, chàng còn rãnh rỗi đùa giỡn ta?”
“Tự nhi.
.
.
.” Nam nhân giống như không nghe thấy nàng oán trách, bàn tay đỡ cái ót của nàng, đem đầu nàng vùi vào trong ngực của mình, hai người không ngừng rơi xuống dưới, vạt áo bị gió thổi lên: “Ta nói
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.