Đọc truyện Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức FULL – Chương 47: Làm Việc Vặt
Edit + Beta: Ruby
——————–
Sáng hôm sau, Tiết Doanh Song tinh thần trào dâng mà đi làm.
Giáo sư Mã vẫn tới trễ một tiếng như cũ, Tiết Doanh Song đã sớm có chuẩn bị tâm lý, tự mình mang sách theo đứng ngoài phòng làm việc vừa chờ vừa đọc.
Cậu vừa thấy giáo sư Mã, bèn lớn tiếng chào hỏi: “Thầy ơi, chào buổi sáng!”
Giáo sư Mã rống lại: “Ồn ào muốn chết! Mới sáng sớm, la làng la xóm!”
Mới mở miệng đã bị ghét bỏ, Tiết Doanh Song cũng không nản lòng, nhìn giáo sư Mã cười cười, đi theo vào văn phòng.
Giáo sư Mã vừa vào cửa, vừa ho khan, vừa vượt qua chồng sách trên mặt đất, đi về phía bàn làm việc.
Ông quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt lóng lánh của Tiết Doanh Song đang nhìn vào ông, dường như có lời muốn nói.
Ông cũng không thèm đếm xỉa, lạnh lùng nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì,? Còn không phân loại đống đồ đó ra, định cho sinh viên tốt nghiệp xong mới trả tụi nó hả?”
Giáo sư Mã nói xong, vượt qua Tiết Doanh Song, cũng không quay đầu lại mà đi họp.
Buổi trưa 12 giờ 10, giáo sư Mã họp xong trở về.
Ông vừa vào cửa, lại phát hiện Tiết Doanh Song vẫn còn trong phòng làm việc.
Ông lườm, tức giận nói: “Nên tan tầm thì tan tầm, bị đồn ra ngoài còn tưởng rằng thầy ngược đãi mày đó!”
Nói xong đầu ông nhanh chóng lóe lên, nghĩ thầm đã đến giờ này rồi Tiết Doanh Song còn chưa đi nghỉ trưa, nhất định là chưa làm xong việc.
Hứ, Hình Vân luôn miệng nói người này giỏi giang, kết quả không phải là một tên ngốc lỗ mãng tay chân vụng về, cái gì cũng không biết làm à…!
Giáo sư Mã hùng hổ đi về phía bàn nhỏ, chuẩn bị xem coi Tiết Doanh Song cả buổi sáng đã làm được cái gì, định bụng phải mắng Tiết Doanh Song một trận.
Ông đi đến trước bàn nhỏ, mở miệng chuẩn bị mắng người, nhưng mà tập trung nhìn lại, chợt phát hiện chuyện hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của ông.
Ông vốn nghĩ Tiết Doanh Song nhiều lắm thì chỉ hoàn thành được một nửa, nhanh nhất cũng phải tốn thêm nửa buổi nữa mới có thể phân chia xong.
Lúc này, lại thấy cái bàn nhỏ lộn xộn chất đầy giấy tờ ban đầu, bây giờ đã xếp ngay ngắn bài tập và bài thi của sinh viên.
Bài thi mà mỗi người cần mang đi đều được sắp xếp theo thứ tự, hơn nữa dùng kẹp bướm kẹp lại, từng cái còn được xếp theo số thứ tự.
Không chỉ như vậy, trên mặt bàn vốn dĩ tích đầy bụi bặm cũng được dọn dẹp, bàn máy tính, máy tính, còn trên sàn nhà bên cạnh cũng không dính một hạt bụi, thật không ăn khớp cùng hoàn cảnh lộn xộn chung quanh.
Tiết Doanh Song bên cạnh nói: “Thầy, em thu dọn sơ qua một chút, có thể chứ?”
Câu mắng người của giáo sư Mã còn chưa phun ra miệng, chỉ có thể oán hận nói: “Nhiều chuyện!”
Giáo sư Mã quay người đi về phía bàn làm việc, Tiết Doanh Song cười hì hì, đi theo phía sau.
Giáo sư Mã quay đầu lại, chỉ thấy trên tay Tiết Doanh Song xách theo một hộp giữ nhiệt nhỏ, nói: “Thầy, hôm qua em nghe thầy ho khan, sáng nay trước khi ra ngoài có hầm chút lê hấp đường phèn.
Mùa đông uống chút lê hấp đường phèn, giúp giảm ho.
Nếu thầy không chê, uống chút nhé.”
Tiết Doanh Song dáng vẻ xinh đẹp, nhưng không phải là xinh đẹp kiểu hoạt bát, mà là kiểu ngoại hình lớp trưởng gương mẫu mà các thầy cô yêu thích.
Lúc này cậu cười tít mắt, càng tạo cho người cảm giác dễ dàng gần gũi.
Nhưng giáo sư Mã không dễ bị dụ đâu.
Giáo sư Mã chỉ liếc mắt nhìn sang, hết sức xem thường nói: “Việc nghiêm túc không làm! Cứ làm chuyện thừa! Ai thèm mấy cái đồ chơi lừa gạt con nít của mày chứ!”
Tiết Doanh Song kinh ngạc, sao đây?
Giáo sư Mã vung tay lên: “Cút ra ngoài, ở đây vướng chân vướng tay!”
Tiết Doanh Song hết cách, chỉ có thể thụt lùi ra ngoài như tiểu thái giám.
Tiết Doanh Song đi rồi, ngoài miệng giáo sư Mã lẩm bẩm “thứ phiền phức”, tập trung nhìn lại, phát hiện Tiết Doanh Song lại để hộp giữ nhiệt lại, nhất thời nóng lên.
Thứ rác rưởi gì mà bỏ ở đây!
Ông chê cái hộp đó chướng mắt, vươn tay muốn chuyển cái hộp đến chỗ khuất tầm mắt, nhưng mà dùng sức quá mạnh, cái hộp “độp” một tiếng, rơi vào đống đồ linh tinh sau bàn.
Ông bực bội trong bụng, không kiên nhẫn đứng dậy đi nhặt.
Vừa đứng dậy, lại nhìn thấy đống bài tập được Tiết Doanh Song thu xếp chỉnh tề.
Hừ, mới làm được chút chuyện nhỏ đã cười hố hố như vậy rồi! Hết thuốc chữa!
*
Lúc Hình Vân tan việc về nhà, Tiết Doanh Song đang nấu ăn.
Hình Vân còn chưa đặt cặp làm việc xuống, đi đến hỏi: “Ngày thứ hai đi làm sao rồi?”
Tiết Doanh Song vui vẻ nói: “Tôi lại bị đuổi ra ngoài á!”
Hình Vân: “…”
Tiết Doanh Song kể chuyện xảy ra hôm nay cho Hình Vân nghe, Hình Vân nghe xong, lập tức cạn lời: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, sao mới vừa ý ổng đây?”
“Nhất định là bởi vì ông ấy cảm thấy tôi có thể còn tốt hơn!” Tiết Doanh Song hưng phấn nói, “Tôi đã nghĩ ra ngày mai phải làm gì rồi, lần này tôi không làm việc thừa nữa, lê hấp đường phèn rốt cuộc chỉ là cách chữa ho tạm thời, tôi thấy thầy Mã vừa ho khan vừa hắt xì, khẳng định là dị ứng với bụi bặm, ngày mai tôi phải quét dọn sạch sẽ…”
Hình Vân nghe kế hoạch của Tiết Doanh Song, ngoài khâm phục ra, trong lòng lại có chút khó chịu.
Giáo sư Mã có lê hấp đường phèn của em ấy làm để ăn, vậy mà còn chê, tui còn không có mà ăn đây này…!Hình Vân nghĩ vậy, giả vờ giả vịt ho hai tiếng.
Hắn sợ Tiết Doanh Song không nghe rõ, còn dùng tay che miệng, kiểu nào cũng làm đủ cả.
“Sao anh cũng ho rồi?” Tiết Doanh Song hết hồn, “May mà tôi cũng để lại một phần lê hấp đường phèn cho anh, anh đợi chút nha, bây giờ tôi đi hâm nóng cho anh uống.”
Tiết Doanh Song quay người lại, Hình Vân lập tức đắc ý cười thầm.
Tiết Doanh Song lấy lê hấp đường phèn trong tủ lạnh ra, Hình Vân nhanh chóng lại ho thêm vài tiếng, khàn giọng: “Cổ họng hơi đau.”
Tiết Doanh Song lo lắng nhìn hắn, lại nói: “Tôi nấu cho anh chút cháo, được không?.”.
Truyện Ngôn Tình
Hình Vân gật đầu.
Tiết Doanh Song lại lấy nguyên liệu nấu cháo ra, tiếc nuối nói: “Tôi cũng không biết anh không thoải mái, buổi chiều còn mua một đống tôm hùm, vỏ cũng lột sẵn rồi, định làm mì trộn tôm hùm cho anh ăn.
May mà không để anh ăn, nếu không cổ họng anh càng khó chịu.”
Hình Vân: “???”
Mì trộn tôm chua cay?
Là mì trộn tôm chua cay mà lần trước hắn ăn thích muốn chết đó phải không?
Hình Vân không ho nữa, nghiêm túc nói: “Kỳ thật cũng không đau như vậy đâu, tôi có thể ăn mì trộn tôm hùm.”
Tiết Doanh Song lo lắng nói: “Anh dưỡng vài ngày đi, mấy ngày nay không được ăn đồ chua cay.”
Mì trộn tôm hùm đến miệng còn bay mất, Hình Vân suýt chút nữa khóc tiếng chó luôn.
*
Hôm sau, Tiết Doanh Song vẫn đúng giờ đi làm như cũ.
Lần này giáo sư Mã không đến muộn, chín giờ đã tới.
Giáo sư Mã vẫn mới sáng sớm đã trưng một cái mặt thối như trước, ông cũng không thèm nhìn Tiết Doanh Song, nói: “Cả ngày hôm nay thầy phải đi họp, ở đây không có việc cho mày làm, mày về đi.”
Tiết Doanh Song vội nói: “Thầy, cho em chút việc để làm đi mà.”
Giáo sư Mã lạnh lùng liếc cậu một cái, mở cửa ra, thuận miệng nói: “Vậy dọn rác đi, gì nên ném thì ném đi.”
Tiết Doanh Song vui vẻ nói: “Thật sự được sao?”
Giáo sư Mã bực bội: “Còn lừa mày hay sao!”
Tên nhóc này, kỳ lạ!
Điều ông không biết chính là, đây chính là công việc mà Tiết Doanh Song muốn làm.
*
Sáu giờ tối, giáo sư Mã kết thúc lịch trình một ngày, dẫn vài giáo sư đi về phòng làm việc.
Bọn họ vừa kết thúc một hội nghị, nhưng mà chủ đề chưa hết, còn có chút chuyện phải thảo luận.
Một giáo sư trong đó nói: “Hay là đến phòng làm việc của tôi đi.”
Một giáo sư khác nói: “Đúng đúng, đến chỗ chú đi.”
Một giáo sư tuổi xấp xỉ giáo sư Mã lại chẳng hàm súc được như vậy, cười nói: “Tôi thấy các anh chính là sợ cái phòng làm việc giống như ổ chó của ổng chứ gì.”
Giáo sư Mã hừ mạnh một tiếng, ổ chó gì chứ? Không phải là đồ đạc của ông nhiều hơi chút thôi sao!
Đến trước hành lang, giáo sư Mã phát hiện phòng làm việc của mình vẫn còn sáng đèn, lập tức nhíu mày.
Ông bước nhanh về phía trước, mở cửa ra.
Là ai trốn ở trong đó!
Nhưng mà, trong nháy mắt mở cửa ra, ông ngây người.
Mà mấy giáo sư đi sau lưng ông, cũng ngây người theo.
Ổ chó nức tiếng xa gần mấy chục năm qua của Mã Tăng Nhạc, ai cũng biết phòng làm việc giáo sư Mã lộn xộn đến nỗi kinh người.
Cái phòng làm việc của ổng từ khi ổng bước vào trường học cho đến nay, chưa từng thu dọn lấy một lần, năm này còn lộn xộn hơn năm kia, mọi người còn sợ trốn không kịp, cũng không biết sao ổng có cách gì để ở được trong đó.
Cũng không phải là chưa có ai khuyên ổng dọn dẹp, chỉ là từ trước đến nay ổng đều làm theo ý mình, chủ yếu là không ai quản nổi ổng.
Bởi vậy, bọn họ nhìn vào văn phòng trước mắt, tất cả mọi người lui về phía sau một bước, ngẩng đầu xác nhận tấm bảng treo bên ngoài phòng làm việc.
Mã Tăng Nhạc.
Đâu có đi sai đâu?
Phòng làm việc sạch sẽ này là sao đây?
Mấy đống sách chất đầy trên mặt đất, đâu mất rồi.
Luận văn ném đầy đất như giấy vụn, đâu mất rồi.
Đủ thứ rác rến, đâu mất rồi.
Lúc này sàn nhà sạch sẽ, gạch men trắng tinh chiếu ra ánh sáng, phía trên không có chút đồ linh tinh nào.
Hai mặt tường sách, sách vở xếp đặt ngăn nắp.
Bên tường còn lại, mười mấy thùng giấy được xếp chồng ngay ngắn lên nhau.
Mà trong văn phòng, ghế sô pha bị tạp vật vùi lấp mấy năm đã nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời.
Cửa sổ phòng làm việc mở ra, gió hiu hiu thổi vào, mang đến mùi hoa mai nhàn nhạt.
Lần đầu tiên Mã Tăng Nhạc chú ý tới, hoá ra ngoài cửa sổ có trồng hoa mai.
“Thầy, thầy về rồi.” Tiết Doanh Song nhìn thấy mấy giáo sư khác, vội vàng chào hỏi các thầy.
“Ồ? Vị này là?” Một giáo sư khác hiếu kỳ.
Giáo sư Mã dừng lại vài giây, mới nói: “Một đứa làm việc vặt.”
Ông bước nhanh về phía trước, đi về phía Tiết Doanh Song.
Trên mặt Tiết Doanh Song còn dính mồ hôi, xem ra đã bận rộn một phen.
Nhưng mà ông không thèm quan tâm đâu, phùng mang trợn má: “Mày dọn đồ đạc của thầy đi đâu rồi?”
Tiết Doanh Song: “Ngoại trừ rác thải, những đồ khác đều không ném đi, ở hết trong thùng.”
Giáo sư Mã: “Mày dọn hết của thầy rồi à, bảo tao sao tìm được!”
Tiết Doanh Song vội vàng lấy ra hai tờ giấy từ bàn nhỏ bên cạnh: “Em đã làm một mục lục, quyển sách nào để ở đâu, phía trên đều có đánh số.”
Giáo sư Mã nhất thời cứng họng, lập tức cả giận nói: “Muốn để tao lật tới khi nào!”
Tiết Doanh Song lập tức lại lấy ra một cái USB, dâng bằng hai tay: “Hồ sơ tại đây, thầy dùng cái này để tiện việc kiểm tra.”
Giáo sư Mã: “…”
Tiết Doanh Song: “Đây là những con số sơ bộ, còn có một phần ngày mai phải xác nhận với thầy xong, mới tiếp tục đánh số.”
Tài liệu trong tay giáo sư Mã được chia thành hai phần, một phần phân loại theo nội dung sách, một phần thì sắp xếp dựa theo tên tiêu đề.
Sau mỗi một quyển sách, đều viết rất rõ ràng sách đặt trong thùng nào.
Ông nhìn vào hai phần tài liệu, nhất thời quả thật nói không ra lời.
“Lão Mã, anh bạn nhỏ này của ông rất thú vị nha.” Một giáo sư trong đó nhận lấy hồ sơ trên tay ông mở ra, vẻ mặt khen ngợi, ” Đầu óc cũng rất tinh tường.”
Một giáo sư khác lại ngồi xuống ghế sô pha, cười nói: “Hiếm khi được ông chiêu đãi, có trà hay không?”
Trà? Trà đâu ra!
Giáo sư Mã đang muốn đuổi người, Tiết Doanh Song lại mở miệng nói: “Thầy, để em pha trà nhé.”
Nói xong, Tiết Doanh Song cũng không biết từ đâu biến ra bộ đồ uống trà với lá trà, còn bắt đầu pha trà thiệt luôn.
Giáo sư Mã trừng lớn mắt: “Thứ này của mày ở đâu ra?”
Tiết Doanh Song trả lời: “Ấm trà là tìm được trong ngăn tủ của thầy, lá trà hẳn là lần trước Hình Vân mang đến.”
Giáo sư Mã nhìn ấm trà, ngay cả ông cũng quên mất mình có mấy thứ này, cũng không biết Tiết Doanh Song sao mà lục ra được nữa!
Đã mang trà lên cho các thầy, Tiết Doanh Song lại nói: “Thầy, còn có gì dặn dò không?”
Tổ hợp chiêu thức của Tiết Doanh Song quá mức hoàn chỉnh, giáo sư Mã muốn moi khuyết điểm cũng tìm không ra, chỉ có thể hậm hực nói: “Chuyện bảo mày, mày đã làm xong cả rồi…!Mà thôi, về đi.”
Tiết Doanh Song tạm biệt cùng các thầy, giáo sư Mã lúc này lại nghĩ đến cái gì, gọi Tiết Doanh Song lại.
Tiết Doanh Song quay đầu lại, giáo sư Mã từ túi áo moi ra thứ gì đó, ném qua.
Tiết Doanh Song: “?”
Giáo sư Mã lạnh lùng nói: “Sau này tự mở cửa! Đừng để thầy phối hợp thời gian của mày!”
Là chìa khoá phòng làm việc.
Tiết Doanh Song tay nâng chìa khoá, nở nụ cười, hớn hở nói: “Cảm ơn thầy! Thầy ơi, ngày mai gặp nhé!”
Giáo sư Mã ban đầu chẳng qua là ghét Tiết Doanh Song tới quá sớm, khiến cho ông phải phối hợp đi sớm.
Mà nhìn dáng vẻ hớn hở của Tiết Doanh Song, rõ ràng không cảm nhận được sự ghét bỏ của ông mà.
Nhìn xem bóng dáng Tiết Doanh Song vui vẻ như thế, lại nhìn phòng làm việc của mình được thu dọn không nhiễm một hạt bụi, giáo sư Mã thầm nghĩ, phụ tá mà Tiểu Vân Tử tìm cho ông, ngốc ghê nơi!
Nhưng mà, quả nhiên rất biết vươn lên.
*
“Hình Vân! Tôi lấy được chìa khoá phòng làm việc rồi!” Tiết Doanh Song vừa về nhà, đã lập tức tuyên bố chuyện vui to lớn này cùng Hình Vân, cầm chìa khoá đến trước mặt Hình Vân như hiến vật quý, “Mau nhìn này! Thầy đưa chìa khóa cho tôi đó!”
Tuy rằng không biết chiếc chìa khoá bình thường thế này có gì mà đặc biệt, nhưng Tiết Doanh Song vui vẻ, Hình Vân cũng lập tức vui vẻ theo: “Tốt thế cơ à!”
“Hì hì, ” Tiết Doanh Song nói, “Điều này đại biểu cho cánh cửa lớn của thầy vĩnh viễn rộng mở cho tôi!”
Tiết Doanh Song không thể chờ đợi được mà chia sẻ cùng Hình Vân mình hôm nay đã làm được việc gì, là quét dọn như thế nào, phân loại sách vở như thế nào, lại làm sao phát hiện được hộp trà lễ bị ném ở trong hốc.
Hình Vân hỏi: “Em kiếm đâu ra nhiều thùng giấy như vậy chứ?”
Tiết Doanh Song cười cười: “Ngày hôm qua đến tiệm photo, nhìn thấy thật nhiều thùng giấy, còn có thật nhiều thùng nhỏ đựng giấy in, hôm nay liền đến tìm ông chủ xin! Ông chủ còn cho mượn xe đẩy để tôi đẩy nữa đó!”
Tiết Doanh Song nói bô lô ba la một đống, nói đến mức mặt mày hớn hở, một hồi lâu mới phát hiện đã muộn rồi.
Cậu thầm kêu không xong: “Tôi đi nấu cơm tối nhé, anh đói bụng chưa?”
Hình Vân lắc đầu: “Đừng làm, lúc nãy em vừa vào nhà tôi gọi thức ăn ngoài, hôm nay em bận rộn cả ngày, đợi tí nữa cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi đi.”
Hình Vân vừa nói như vậy, Tiết Doanh Song mới chú ý tới, trên tay Hình Vân vẫn đang cầm một cây lau nhà ướt sũng.
Tiết Doanh Song kinh hãi: “Anh đang làm gì thế?”
Hình Vân vẻ mặt bình thường: “Lau nhà.”
Hình Vân đang lau nhà? Bá đạo tổng tài Hình Vân đang lau nhà?
Tiết Doanh Song chấn động, vội vươn tay muốn nhận lấy cây lau nhà trên tay Hình Vân: “Để tôi làm đi, anh qua ngồi đi.”
Hình Vân lại chuyển tay, không cho cậu cầm: “Em mới là qua ngồi đó, để tôi làm đi.”
“Không được, tôi ở ngoài làm việc cho người ta cả ngày, về đến nhà lại không làm việc nhà của mình, như vậy sao được?”
“Tôi khác hả?”
“Thế nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Tiết Doanh Song đang muốn nói xong, Hình Vân chợt nói: “Tiết Doanh Song, em đừng quên, tôi thích em, tôi còn chưa bỏ cuộc đâu.”
Tiết Doanh Song sững sờ.
Hình Vân nhìn chăm chú nhìn cậu, mặt hơi đỏ lên, lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Em phải cho tôi chút cơ hội thể hiện bản thân.”
Hắn nhìn Tiết Doanh Song, phát hiện mặt Tiết Doanh Song cũng phớt hồng lên.
Tim hắn đột nhiên đập điên cuồng, chờ mong câu trả lời của Tiết Doanh Song.
Một giây sau, chỉ thấy Tiết Doanh Song đỏ mặt, thành thật nói: “Nhưng mà anh lau nhà thật vụng nha, có thể đừng lau nữa không…”
Hai người quay đầu, yên lặng cùng nhau nhìn về nơi vừa lau xong như vừa trải qua một cơn hồng thủy.
Hình Vân: “…”
Tính sai rồi!
*
~ Ruby: Tui đã biết cái gen mắng người và thích phun tào của Hình Vân từ đâu mà có nha! Gen chó trội đó =)))).