Đọc truyện Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập – Chương 81
Edit: Jun
“Anh đi đi, đi đâu cũng được.” Chu Cảnh suy sụp xoay người, quay lưng về phía Ân Hướng Bắc nói: “Dựa vào khả năng và tài chính của anh, đi đâu cũng như cá gặp nước, không cần phải dây dưa ở đây với tôi. Anh ba mươi tuổi rồi, tôi cũng không còn trẻ nữa, cứ tiếp tục như vậy, không có ý nghĩa gì cả, thật sự đó.”
Ân Hướng Bắc nhìn bóng dáng Chu Cảnh, yết hầu giần giật, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nói ra lời.
Muốn ở lại, muốn cùng Chu Cảnh ở chung một nơi với nhau.
Cho dù bắt y hoàn toàn biến thành Hướng Nam, y cũng có thể chấp nhận.
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y cảm thấy gấp gáp đến thế.
Y không biết cách thể hiện cảm xúc của mình như mọi người, nhưng trong khoảng thời gian này, sống dưới thân phận Hướng Nam, những cảm xúc thường ngày bị y ép xuống lại rất dễ nổi lên, chúng không ngừng quay cuồng, muốn thoát ra ngoài khiến cả người y run rẩy, như thể đang xúc động tột độ.
Chu Cảnh lại nói tiếp: “Giờ buông tay đi, rất nhanh anh sẽ có thể có một mối tình mới. Yên tâm, tôi sẽ chúc phúc cho anh, sẽ không gây thêm bất cứ phiền hà gì nữa. Nếu anh không muốn nghe không muốn nhìn thấy tin tức của tôi nữa, vậy để cho tôi rời khỏi thành phố N này đi, hoặc ra nước ngoài, tôi cũng có thể…”
Càng nói, giọng anh càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ.
“Không cần.” Ân Hướng Bắc cúi đầu, chỉ nói ra hai từ, tùy hứng khác ngày thường.
Chu Cảnh cười cười: “Vậy anh muốn tôi làm cái gì đây?”
Ân Hướng Bắc bước lên vài bước, vươn tay, từ phía sau ôm thật chặt lấy Chu Cảnh vào lồng ngực mình, tham lam ngửi mùi hương trên người anh: “Tôi không muốn em đi đâu hết, ở bên cạnh tôi đi.”
Cả người Chu Cảnh cứng đờ, nhất thời không lấy đâu ra sức để đẩy y ra.
Đã bao nhiêu lần, ở trong mơ Ân Hướng Bắc cũng nói với anh như vậy, nhưng khi tỉnh mộng thì chỉ còn lại trống vắng bên cạnh. Đến khi Ân Hướng Bắc thực sự ghé vào tai anh nói ra những lời này, thì ảo tưởng thời niên thiếu anh theo đuổi bấy lâu, tất cả đã bị anh ném vào trong thùng rác.
Chu Cảnh nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn không nói gì.
Anh để tay lên ngực tự hỏi mình, rốt cuộc anh có tình cảm gì với Ân Hướng Bắc mà lại dùng cả thời thanh xuân để trả giá vậy.
Đáng tiếc, không có đáp án.
Từ nhỏ đến lớn, nửa chút quan tâm anh cũng không được, không có ai thực sự để ý đến cảm giác của anh.
Anh cố gắng cẩn thận sống sót, chỉ vì một chút đồ ăn.
Nếu nói anh là kẻ bị người khác giẫm đạp dưới chân, người gặp người cười, vậy thì Ân Hướng Bắc chính là ngôi sao xa xôi ở trên trời cao không ai có thể với tới nổi, được tất cả mọi người ngưỡng mộ
Rõ ràng chỉ là bùn tanh, cả đời không thể rời khỏi mặt đất, lại vọng tưởng với trời cao, vọng tưởng một ngày nào đấy sẽ được cùng sóng vai với ngôi sao kia, điều này ngay từ đầu đã định, đó chỉ là vọng tưởng viển vông mà thôi.
Nhưng lại có một ngày, ngôi sao kia mang ánh sáng chiếu rọi xuống người anh, bao vây lấy anh, hoang đường và hiện thực, chỉ cách một đường kẻ ngang.
“Nhưng mà tôi đã hai bàn tay trắng rồi…” Chu Cảnh cười khổ, cả người không còn chút sức lực nào, “Tôi già rồi, thương tật trên chân vẫn còn đấy, sức khỏe cũng không tốt, không biết trời trăng gì đã ngủ mất, những điều anh muốn, tôi không đủ khả năng đâu.”
Ân Hướng Bắc xanh mặt nói: “Chẳng lẽ em cảm thấy tôi sống với em chỉ vì cơ thể em thôi ư?”
“Nếu không phải thì đừng nói với tôi anh muốn tiền của tôi nhé, tôi không tin đâu.”
Ân Hướng Bắc tức đến nghiến răng, từ lúc y dọn tới đây, vì để giữ hình tượng Hướng Nam mà chưa xảy ra quan hệ thật sự với Chu Cảnh. Hai người đúng thực chỉ đang co kéo tình cảm với nhau thôi, ngoại trừ buổi tối y quả thật không thể nhịn được nữa mới quấn lấy Chu Cảnh.
Nhưng trong mắt Chu Cảnh, y chỉ là kẻ háo sắc ham muốn cơ thể của anh.
Y thừa nhận, lúc trước đúng là y thích gây sức ép với Chu Cảnh thật, nhưng bây giờ, y đã sớm luyện được một thân nhẫn nhịn đến mình đồng da sắt rồi.
Ân Hướng Bắc xoay người Chu Cảnh lại, hung hăng nói: “Đúng đấy, tôi đúng là muốn lấy tiền của em đấy, chờ đến khi tôi tiêu hết tiền của em rồi, khi đó em trắng tay sẽ chẳng còn cách nào rời khỏi tôi nữa.”
Hai người mắt đối mắt, Chu Cảnh nhìn gương mặt phóng đại của y, sững sờ: “Anh muốn tiêu như thế nào?”
Ân Hướng Bắc chớp mắt, nói rất nghiêm túc: “Một ngày ăn năm bữa, bữa nào cũng ăn ngon, cho em nghèo rớt mồng tơi luôn.”
“Hóa ra vì thế mà anh giả ngu để vào nhà tôi ở à?”
Ân Hướng Bắc bị Chu Cảnh hỏi đến nghẹn lời, ngẩn người nhìn vào mắt anh. Theo lí mà nói, y nên gật đầu mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, sau thời gian dài ở chung đã tạo thành thói quen nghĩ gì nói nấy, những lời không thật tâm đi tới bên miệng, tất cả đều bị nuốt xuống sạch.
Không khí trầm lặng hồi lâu, lâu đến mức Ân Hướng Bắc cảm thấy chắc mình cũng sắp già rồi, tay y run rẩy, lần đầu tiên y dám đối diện thẳng thắn với tình cảm của mình: “Bởi vì, anh thích em.”
Không muốn buông tay, dù phải giả đần giả ngu cũng phải ở bên cạnh người ấy, kì thật nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì một chữ thích mà thôi.*
Nhưng hồi trước y đã bỏ lỡ không chịu nhìn rõ lòng mình, gắng sức đè ép tình cảm của mình với Chu Cảnh xuống.
Cho rằng nếu cứ vậy có thể khiến Chu Cảnh mãi mãi yên lặng ở bên cạnh y.
Nhưng giờ, cuối cùng y cũng hiểu được chuyện tình cảm không thể chỉ có một bên bỏ ra, để đi đến bước cuối cùng, cũng không phải chỉ dùng bốn chữ “Trong lòng biết rõ” là có thể giải thích hết được.
Câu thích này, y nợ Chu Cảnh lâu lắm rồi.
Mặc dù khi còn là Hướng Nam y đã nói không dưới một lần, nhưng khi đó Chu Cảnh chỉ coi y là đứa trẻ đang nói vui mà thôi.
Giờ lấy thân phận của Ân Hướng Bắc, lặp lại những lời này, nói được chúng ra, là một cảm giác hoàn toàn mới.
Như trút được gánh nặng có, vui sướng có, nhưng phần nhiều hơn, lại là sợ hãi.
Ân Hướng Bắc từng không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ y lại sợ, sau khi mình bày tỏ hết nỗi lòng với Chu Cảnh, nhưng không được anh đáp lại.
__Hết chương 81__
4 nà:3