Bạn đang đọc Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân FULL – Chương 53
Minh Dao than thở khóc lóc, nhanh chóng thay đổi từ một cô gái si tình biến thành nữ chính đau khổ trong phim truyền hình, bị cha mẹ bóp chặt vận mệnh, cưỡng ép chia rẽ tình yêu.
Phản ứng nhanh nhạy này khiến Giang Mẫn Nguyệt sửng sốt vài giây, vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng cũng lười phải vạch trần, trực tiếp tiến lên hỏi cô, “Còn không đi?”.
Ánh mắt Minh Dao đánh giá ba giây, phát hiện có vẻ như mẹ không giận, liền thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Kỳ Tự, cũng học nói theo một câu ra dáng: “Nghe được không? Còn không đi?”
“……..”
Nhất thời Kỳ Tự không phân biệt được rốt cuộc hai mẹ con đang diễn kịch hay là đang làm thật.
Dù sao từ khi là công cụ người của Minh Dao, là diễn hay đóng kịch, là thật hay giả, anh toàn đoán già đoán non mà thôi.
Kỳ Tự gật đầu, chào tạm biệt Giang Mẫn Nguyệt rồi lên xe rời đi.
Minh Dao tung ta tung tăng đi theo Giang Mẫn Nguyệt, thật cẩn thận mà thử bà: “Mẹ sao giờ mẹ mới về, mẹ đi đâu vậy, mẹ đi chơi với ai vậy?”
Minh Dao có tật giật mình bây giờ đều viết hết lên mặt, sao mà Giang Mẫn Nguyệt không nhìn ra mấy trò vặt này của cô chứ.
Vốn dĩ đêm nay bà chỉ muốn cho hai người trẻ tuổi một cơ hội gặp mặt, không muốn truy đến tận cùng, thế là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi về nhà, Minh Dao lại bí mật mở sổ nhật ký ra, mới vừa viết xong cảm xúc của mình trên giường thuỷ liệu hôm nay, bỗng nhiên Giang Mẫn Nguyệt đem sữa vào phòng:
“Trễ thế rồi sao còn chưa ngủ, đang viết gì đó?”
Bà không gõ cửa mà tiến vào, doạ cho Minh Dao nhảy dựng.
Lập tức đóng quyển sổ lại, “Không có gì ạ, nhớ ra chút chuyện thôi”.
“Từ nhỏ cứ thần thần bí bí như vậy”, Giang Mẫn Nguyệt đưa ly sữa cho cô, dặn dò nói, “Ngày mốt là casting rồi, mấy ngày nay đi ngủ sớm một chút, dưỡng sức cho đầy đủ”.
“Dạ con biết rồi, mẹ có đi cùng con không?”
“Mẹ không đi, để con khỏi áp lực, An Ni sẽ đi với con”.
“Dạ”.
Vừa uống sữa xong chuẩn bị đi ngủ, Minh Dao lại nhận được Wechat của Kỳ Tự:
[Ngày mốt phải gặp khách hàng, còn một vài cuộc họp nữa, thật sự không giành ra được thời gian, buổi tối dùng cơm với em?]
Thật ra Minh Dao cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không thật sự nghĩ đến việc kêu Kỳ Tự đến.
Dù sao ở phim trường nhiều người nhiều miệng, anh lại không phải người bình thường, lỡ như bị người khác nhận ra, ngược lại còn gây thêm phiền toái.
[được rồi, vậy trước hết anh nghĩ xem dùng lý do chính đáng gì để hẹn em xuất hiện từ trong tay đại nữ vương của em đi he he]
__
Một ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày casting của Minh Dao.
Lâm Kế Huy này có đặc điểm khi tuyển diễn viên, chính là không thèm để ý đến địa vị của người đó trong giới (1).
Anh ta chỉ xem có hợp mắt hay không, có phù hợp với nhân vật do mình tạo ra hay không, cho nên nữ diễn viên đến casting nhân vật Ngọc Phục Linh này đặc biệt nhiều, từ tuyến đầu đến tuyến 2 đến tuyến 18 đều có.
**(1): từ gốc: già vị, ý chỉ địa vị của ngôi sao trong giới giải trí.
Tất cả mọi người đến đây đều là vì danh tiếng của Lâm Kế Huy.
Lâm Kế Huy chính là một biển hiệu vàng, ai diễn xong đều sẽ nổi tiếng.
Huống chi lần này còn có thể cùng hợp tác với Giang Mẫn Nguyệt quay lại giới giải trí, bộ phim còn chưa bắt đầu quay mà đã có nhiệt độ siêu cao.
Không khoa trương khi nói rằng các giải thưởng điện ảnh lớn của một năm sau dự định đề cử cho bộ này.
Vì là phim cổ trang võ hiệp, Minh Dao được yêu cầu đi trang điểm.
Cái đạo diễn Lâm muốn xem chính là tạo hình của tiểu bộ khoái, cũng chính là tạo hình nữ giả nam trang.
Rốt cuộc, không phải nữ diễn viên nào cũng đều có thể kiểm soát trang phục nam giới, hơn nữa còn phải kiểm soát đến đáng yêu, nghịch ngợm, linh động.
Tạo hình và trang điểm này mất cả tiếng đồng hồ.
Thời điểm làm xong, bản thân Minh Dao cũng cảm thấy mới mẻ thú vị, tóc được quấn thành một búi trên đỉnh đầu, đội một chiếc mũ quan màu đen, mặc một bộ trang phục bộ khoái màu đen bất phàm, khí khái hào hùng.
Rõ ràng là một tiểu bộ khoái anh tuấn lại nghịch ngợm.
Minh Dao đánh giá bản thân, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu, gửi Wechat cho Kỳ Tự.
[Kỳ tổng, muốn nhìn đồng phục cám dỗ không?]
Không bao lâu Kỳ Tự liền nhắn lại: [Em thì nhìn, người khác không nhìn]
[gửi bao lì xì, lập tức cho anh thấy cám dỗ]
Vài giây sau, quả nhiên bao lì xì được gửi tới.
Minh Dao hứng thú bừng bừng mở ra.
Ông nội ơi.
Đường đường là Kỳ tổng mà lại gửi một phong bì lớn một tệ.
Minh Dao: “……..”
Lần đầu tiên thấy tổng tài keo kiệt như vậy đó.
Đáng đời anh chỉ xứng đáng xem cám dỗ của bộ khoái thôi.
Thế là Minh Dao nhờ người chụp cho mình một bức ảnh toàn thân đang cầm kiếm, sau đó gửi ảnh chụp qua:
[có phải rất hấp dẫn không?]
Qua thật lâu mà Kỳ Tự ở bên kia vẫn chưa có động tĩnh.
Chắc là thấy xong thì ỉu xìu rồi.
Minh Dao vênh vang đắc ý, bỗng nhiên Kỳ Tự lại gửi tới một tin nhắn mới.
[em nhắc anh mới nhớ, chừng nào sắp xếp show Victoria’s Secret?]
Minh Dao sửng sốt, người đàn ông này vẫn còn nhớ chuyện này à?
[anh biết show Victoria’s Secret là gì không? Không phải anh chưa từng coi sao? Bởi ta nói đàn ông các anh đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất thích còn giả bộ chưa xem]
Kỳ Tự không giải thích, vẫn chăm chú hỏi: [vậy khi nào sắp xếp?]
Minh Dao nghĩ thầm coi cái đầu của anh đi.
[1 tệ chỉ có thể coi show bộ khoái]
Nói xong thì chụp tạo hình đại bàng giương cánh gửi anh.
Kỳ Tự: “……..”
Trên người Kỳ Tự không có tiền mặt, mấy chỗ anh thường xuyên tiêu tiền đều ràng buộc với thẻ đen của anh, ký tên khách hàng là được.
Wechat gì đó, anh không bao giờ dùng.
Mắt nhìn số dư còn lại, bên trong còn có 2 tệ.
2 tệ này, không biết là lần trước đánh cược gì đó với Tưởng Vũ Hách, đối phương chuyển cho mình, tên khốn đó cũng là kẻ xài tiền không có điểm dừng, vậy mà tình anh em chỉ trị giá 1 tệ.
Vừa lúc đang trong thời gian nghỉ giữa cuộc họp, Kỳ Tự nghiên cứu phương thức thanh toán ở Wechat, tuỳ tiện nhập thẻ của mình vào.
Minh Dao nhanh chóng nhận được tin nhắn mới từ anh.
[chuyển khoản cho tiểu tiên nữ Dao Trì 99999 tệ]
Minh Dao: [??? Gì đây?]
[ tiền đặt cọc show Victoria’s Secret]
Minh Dao: “………”
Chung quy thì tên đàn ông khốn này cũng chẳng phải người trong sáng gì, đều thích xem mỹ nữ gợi cảm như nhau thôi.
Minh Dao không nói gì, tiền cũng không nhận, đáp trả một cái meme cho Kỳ Tự.
[Đồ [email protected] đãng.jpg]
Kỳ Tự: “………”
Lúc này, nhân viên công tác ở hiện trường tới thông báo cho Minh Dao đi chuẩn bị, nhưng Điền An Ni vẫn chưa quay lại.
Vừa nãy chị ấy nói đi toilet, đã 20 phút rồi vẫn chưa thấy bóng người.
Dựa theo trình tự, chị ấy phải đi vào chung với Minh Dao, trước khi casting sẽ trình tư liệu của diễn viên lên cho phó đạo diễn.
Minh Dao gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không ai nhận.
Minh Dao đi tìm vài vòng ở toilet gần đấy mà vẫn chưa tìm được người, vừa định quay lại phòng hoá trang, chợt nhìn thấy Điền An Ni bước ra từ một phòng đạo cụ hẻo lánh.
Còn có một người đàn ông đi theo sau.
Người đàn ông kia kéo tay chị ấy, lại bị Điền An Ni gỡ ra, dường như 2 người đã xảy ra tranh chấp gì đó, đang cãi nhau.
Minh Dao không nghe rõ họ nói gì, nhưng ngay sau đó, người đàn ông kia lại kéo Điền An Ni quay về phòng một lần nữa.
Anh ta đóng sầm cửa lại.
Minh Dao sợ tới mức vội xoay người trốn đi.
Nếu như cô không hoa mắt, người đàn ông vừa rồi còn không phải là Lâm Kế Huy sao!
Tim của Minh Dao đập thình thịch, trong nháy mắt não lại tạo ra 1 vở kich .
Nghiêm túc mà nói, tuy rằng Điền An Ni đã ngoài 30, những lại vừa vặn sở hữu sức hấp dẫn vượt trội của phụ nữ ở độ tuổi này, khí chất ngời ngời.
Có rất nhiều tiểu thịt tươi tỏ tình với chị ấy, thậm chí còn có một số ít người trong giới đồng tính bày tỏ tình cảm.
Chị ấy là kiểu phụ nữ hoàn hảo hiên ngang, sức quyến rũ chiến thắng vẻ bề ngoài.
Đương nhiên, bản thân Điền An Ni cũng xinh đẹp, đặc biệt là dáng người, rất cân xứng.
Phụ nữ như vậy, đàn ông nắm bắt không được.
Minh Dao trốn ở đằng sau bức tường, không biết phải làm thế nào.
Ban đầu sợ Điền An Ni bị Lâm Kế Huy này lợi dụng, qua vài giây lại cảm thấy không đúng, cô nên lo lắng Lâm Kế Huy bị Điền An Ni đánh bị thương mới phải.
Cho dù là bất kỳ khả năng nào, cũng không tốt đối với Điền An Ni.
Tốt xấu gì thì Lâm Kế Huy cũng là đạo diễn nổi tiếng, lỡ như đến lúc đó cắn ngược lại Điền An Ni một cái thì làm sao bây giờ.
Dưới tình thế nguy cấp, Minh Dao nhìn nhìn chung quanh, thừa dịp không có ai thì đi đến trước cửa phòng đạo cụ, đá một cái.
Đá xong thì trốn ra sau bức tường âm thầm quan sát.
Cũng may, hình như cú đá này khiến người ở bên trong hốt hoảng, chưa đến vài giây thì cửa mở ra.
Quần áo của Điền An Ni có chút lộn xộn, Lâm Kế Huy đi theo phía sau chị ấy, nhìn trái nhìn phải về phía hành lang, rồi một trước một sau rời đi.
Lúc này Minh Dao mới thở phào nhẹ nhõm, theo sát bọn họ trở lại phim trường.
Vẻ mặt của Điền An Ni bình tĩnh, nhìn không ra một chút khác thường, chị ấy nói với Minh Dao: “Chuẩn bị một chút, đến em ngay đó”.
Minh Dao gật gật đầu, cũng giả vờ không nhìn thấy gì hết, một chữ cũng chẳng hỏi.
Màn casting này, là tình tiết trong lúc Ngọc Phục Linh và nam chính Cẩm Y Vệ đang đánh nhau thì không cẩn thận làm rơi búi tóc, bại lộ thân phận con gái của mình.
Chủ yếu đạo diễn muốn nhìn thấy cảm xúc khí khái hào hùng và thẹn thùng của cả diễn viên nam lẫn nữ.
Tuy rằng ngày thường Minh Dao hay lén lút cười hì hì, nhưng một khi ở trước màn ảnh, cô hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, còn có một sự quyến rũ khiến người ta không dời mắt được.
Ba ngày huấn luyện cực khổ của cô cũng chẳng phải luyện không.
Cảnh đánh nhau hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi, mỗi động tác đều như nước chảy mây trôi, vào khoảnh khắc cuối cùng khi búi tóc bị rơi ra, cô cũng diễn ra đầy đủ nét bất lực chân tay luống cuống và thẹn thùng.
Lâm Kế Huy vẫn luôn nhìn máy quay, vẻ mặt không có gì thay đổi, lúc kết thúc cũng nhàn nhạt gật đầu: “Được rồi, trở về chờ tin”.
Minh Dao còn tưởng rằng ít nhất thì anh ta cũng sẽ nói điều gì đó với mình, vì dù sao mỗi lần kết thúc màn quay thử với đạo diễn Tống trước đó, ông đều sẽ đưa ra rất nhiều đánh giá như thiếu sót ở đâu.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng, Minh Dao hỏi Điền An Ni:
“Chị, em dừng cuộc chơi rồi phải không? Chị xem hình như đạo diễn Lâm không có một chút cảm xúc nào hết”.
“Chị An Ni?”
Lúc này Điền An Ni mới hoàn hồn, “Không sao, chúng ta cứ chờ tin tức là được”.
Minh Dao nhận ra Điền An Ni đang thất thần, đi vài bước muốn nói lại thôi: “Chị An Ni, thật ra em có lấy được vai diễn này hay không cũng không sao hết, dù sao thì em cũng là người mới, chị không cần vì em…….”
Minh Dao cân nhắc câu từ của mình một chút: “Không cần vì em mà làm chuyện mình không thích”.
Minh Dao muốn ám chỉ Điền An Ni không cần đi lấy lòng riêng Lâm Kế Huy, hoặc là thế nào đó.
Nhưng mà Điền An Ni nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nói: “Là em đá vào cửa phải không?”
Minh Dao im miệng, không phủ nhận: “Em sợ chị có chuyện”.
Điền An Ni nhẹ nhàng cười, xoa đầu cô: “Không phải như em nghĩ đâu, em chuyên tâm đóng phim là được, chuyện khác đừng động vào”.
Điền An Ni đã nói như vậy, Minh Dao cũng không thể tiếp tục hỏi tới nữa.
Dù sao thì cô cũng không rành cách thức và phạm vi làm việc của người đại diện, can thiệp vào cũng không tốt.
Trên đường trở về hai người hàn huyên chủ đề khác một chút, lúc đang nói chuyện phím, bỗng nhiên Minh Dao nhìn kính chiếu hậu, nghi hoặc hỏi:
“Chị, sao chiếc Mazda ở phía sau cứ luôn đi theo chúng ta kìa?”
__
5 giờ chiều, Kỳ Tự vẫn còn đang họp.
Giai đoạn hai của khu resort đã bắt đầu khởi công.
Phong cách khách sạn của giai đoạn hai và giai đoạn một hoàn toàn khác nhau.
Giai đoạn hai đánh vào kiểu biệt thự mới có sân vườn theo phong cách Trung Quốc, ẩn chứa sự thoải mái ở giữa núi sông, càng phù hợp với nhóm người nhà giàu muốn theo đuổi thế giới như cõi tiên và rời xa nơi ồn ào náo nhiệt.
Vì vậy, việc quảng bá ra thị trường cũng đang tiến vào kế hoạch.
Nhóm nhân viên có liên quan kiến nghị Kỳ Tự tìm nghệ sĩ nổi tiếng thích hợp, cùng hợp tác với núi Thanh Vân, quay một đoạn phim tuyên truyền để quảng bá trên toàn cầu.
Thật ra Kỳ Tự đã sớm cân nhắc kiến nghị này.
Núi Thanh Vân là một danh lam thắng cảnh loại 5A (1) ở trong nước.
Sử dụng danh lam thắng cảnh này để quay một đoạn phim quảng cáo du lịch có tính chất như phúc lợi công cộng, là điểm đầu vào tốt nhất để mở rộng mức độ nổi tiếng cho resort.
**(1): thắng cảnh loại 5A là các thắng cảnh, khu du lịch tại TQ được cơ quan du lịch quốc gia TQ xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).
Về phần người phát ngôn này, anh cũng đã có ứng viên phù hợp từ lâu.
Các giám đốc điều hành cấp cao đang ngồi thảo luận ở bên dưới về những kế hoạch khác, không biết Hà Chánh nhìn thấy gì, sắc mặt đột nhiên trở nên khẩn trương.
Không bao lâu, liền đứng dậy đi đến bên cạnh Kỳ Tự, thấp giọng nói:
“Kỳ tổng, anh đã biết tin tức mới nhất của cô Minh chưa?”
Kỳ Tự nhíu mày: “Tin gì?”
Hà Chánh lập tức lấy điện thoại ra: “Có một tin mới vừa đăng trên Weibo.
Cô Minh và người đại diện gặp tai nạn xe, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng trên mạng đã bùng nổ rồi”.
Có lẽ là chuyện đến quá đột ngột, Kỳ Tự thậm chí còn có vài giây ngẩn người: “Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt của anh đã hoàn toàn thay đổi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo.
Sau khi phản ứng lại, không đợi Hà Chánh nói lần thứ hai, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp, để lại mọi người đối mặt nhìn nhau.
“Chuyện gì xảy ra?
“Kỳ tổng sao vậy?”
“Trợ lý Hà, chuyện gì gấp như vậy, Kỳ tổng đi đâu?”
Tâm trạng của Hà Chánh cũng rất phức tạp, không trả lời bất cứ câu nào mà vội vàng giải tán cuộc họp.
Kỳ Tự cũng không biết mình đã bình tĩnh lên xe và khởi động xe như thế nào.
Anh lớn như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, mọi khó khăn trong quá khứ cũng tự mình gánh vác, nhưng lại chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy cơ thể trống rỗng, linh hồn và thể xác như bị tách ra, cả người ở trong hư vô.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Minh Dao, nhưng điện thoại không thể kết nối được.
Điện thoại của Điền An Ni cũng vậy.
Lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì được.
Xe đã chạy trên đường rồi Kỳ Tự mới phát hiện, anh không biết Minh Dao ở bệnh viện nào.
Kỳ Tự lập tức liên lạc với Tưởng Vũ Hách, thông qua các mối quan hệ của anh ta mới tra ra được là đưa vào bệnh viện tư nhân An Hoà.
Khi chờ đèn đỏ, Kỳ Tự cố gắng hết sức để khống chế ý định vượt đèn đỏ của mình, bình tĩnh lại, lên mạng tìm kiếm một số ít tin tức mới.
Vụ tai nạn xe của Minh Dao đã lên hot search.
# tiểu sư muội Minh Dao tai nạn xe cộ #
Bình luận phía dưới đã đạt tới mười mấy vạn, rất nhiều người không tin, rất nhiều lời chúc phúc bình an, còn có một số tiết lộ nguyên nhân.
Nói là fan cuồng của Minh Dao đã theo dõi xe của Điền An Ni ở phim trường, nhìn thấy Minh Dao lên xe thì đi theo suốt cả đoạn đường, kết quả là xe của Điền An Ni đã va chạm với một chiếc oto cá nhân ở một ngã tư nào đó, vì tránh tông vào đuôi xe mà xe của fan cuồng cũng đụng phải một chiếc xe tải lớn khác.
Còn có hình ảnh hiện trường từ các cư dân mạng.
Ở hiện trường của một vụ tai nạn xe hơi lớn, cả 4 chiếc xe đều bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau.
Kỳ Tự không dám lướt xuống xem tiếp.
Nhịp tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi ròng ròng, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Chưa bao giờ anh hoảng hốt và bất an như vậy.
Đồng thời cũng tự trách tại sao hôm nay không đi casting cùng Minh Dao, nếu anh đi, anh lái xe, có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra.
Trong khoảng thời gian này, càng ngày càng có nhiều người gọi đến hỏi thăm tin tức của Minh Dao, Kỳ Tự không có tâm trạng để đáp lại, cuối cùng chỉ có thể tắt máy.
Dù đã cố gắng nỗ lực khống chế mình, nhưng đầu óc của anh vẫn đang rất hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ vụt qua.
Chẳng hạn như, nếu mất đi Minh Dao thì phải làm sao bây giờ.
Ngay khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, dường như nhịp tim của Kỳ Tự cũng đập lung tung rối loạn, cả người cứ như bị mắc kẹt vào nền tuyết trắng, thân thể dần dần trở nên lạnh như băng, suy nghĩ bị khoét rỗng, lục phủ ngũ tạng cũng bị khoét rỗng.
Cuối cùng, chỉ còn là một thi thể.
……….
Kỳ Tự lái xe càng nhanh hơn, đè nén toàn bộ cản xúc không dám nghĩ tới vào sâu trong lòng, thật vất vả mới tới được bệnh viện An Hoà.
Khoa cấp cứu, Kỳ Tự hỏi: “Cho hỏi bệnh nhân Minh Dao gặp tai nạn xe đang ở phòng nào?”
Bệnh viện An Hoà là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, chuyên phục vụ giới thượng lưu và giới giải trí.
Các y tá ở đây cũng không ngạc nhiên gì khi gặp các kiểu người nổi tiếng.
Đầu cũng không ngẩng, chỉ vào một lối đi: “Phòng số 3 bên kia”.
Kỳ Tự vội vàng chạy qua mà không chút nghĩ ngợi.
Căn phòng đang được kéo rèm, y tá bác sĩ ra ra vào vào, ai nấy đều có vẻ căng thẳng.
Anh muốn đi vào, lại bị một y tá ngăn lại, “Đừng quấy rầy bác sĩ, bệnh nhân còn đang cấp cứu, chờ ở cửa đi”.
Kỳ Tự: “……….”
Không lâu sau, Giang Mẫn Nguyệt cũng bị đuổi ra khỏi căn phòng này.
Kỳ Tự căng thẳng, những vẫn bình tĩnh giữ Giang Mẫn Nguyệt lại hỏi: “Sao rồi dì? Bị thương có nặng không?”
Giang Mẫn Nguyệt dừng một chút, ngẩng đầu: “Nặng”.
Kỳ Tự: “………”
“Toàn thân bị gãy xương nhiều chỗ, xương chậu là nghiêm trọng nhất, có thể sẽ khiến dây thần kinh bị tổn thương, bác sĩ nói không loại trừ khả năng phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại”.
Kỳ Tự mất trọng lượng mà lui về sau 2 bước, ước chừng sau vài giây chấp nhận, mới tự nhủ nói: “Vậy là tốt rồi”.
Giang Mẫn Nguyệt nhíu mày: “Vậy mà tốt?”
“Với con mà nói, cô ấy còn ở đây là đủ rồi”.
Kỳ Tự nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống, tay đè đè giữa chân mày: “Ít nhất cô ấy vẫn còn sống, bọn con vẫn còn nửa đời còn lại”.
Đôi mắt Giang Mẫn Nguyệt chuyển động không dễ phát hiện, một số cảm xúc chợt loé lên.
Đúng lúc này, cánh cửa ở trước mặt mở ra, có y tá kêu: “Người nhà của bệnh nhân có ở đây không?”
Kỳ Tự nhanh chóng đứng lên: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”
Ý tá liếc anh: “Anh là gì của bệnh nhân?”
“Chồng”, Kỳ Tự buột miệng thốt ra.
Y tá: “???”
Cô ấy lại nhìn thông tin của người bệnh trong tay, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Kỳ Tự: “Anh là…..chồng của bệnh nhân?”
Kỳ Tự nhíu mày không vui: “Có vấn đề gì?”
Y tá nhìn đi nhìn lại với tâm trạng phức tạp, vài giây sau, cảm thấy có thể là kiến thức của mình hạn hẹp, nên ngậm miệng đưa ra một tờ giấy: “Vậy anh ký tên vào đây đi, tinh hoàn của anh ta hoàn toàn bị vỡ rồi, chúng tôi phải nhanh chóng phẫu thuật cho anh ấy”.
Kỳ Tự: “……?”
Cái, cái gì vỡ?
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: “Kỳ Tự?”
Kỳ Tự dừng lại, toàn thân giống như bị điện giật, linh hồn trôi nổi trong nháy mắt đã trở lại thân thể.
Anh bừng tỉnh, lại không dám tin.
Lập tức quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Minh Dao đang băng một chiếc băng gạc trên trán, dường như cô không sao cả, đang đứng ở lối đi nhỏ.
Minh Dao đi về phía anh: “Sao anh lại tới đây? Ai nói với anh em ở đây? Anh đang làm gì vậy? Ký tên cho ai —?”
Lời còn chưa nói xong, rốt cuộc Kỳ Tự cũng không kìm được cảm xúc đang vỡ oà trong lồng ngực anh, tiến lên hai bước ôm lấy cô.
Ôm rất chặt, cứ như muốn khảm Minh Dao vào trong cơ thể mình.
“Em không sao chứ?”
Minh Dao bị dáng vẻ của anh làm cho trở tay không kịp, chớp chớp mắt: “Ai nói với anh em có chuyện?”
Mới vừa hỏi xong, Minh Dao cũng nhận ra đó là ai.
Cô mếu máo bất mãn nói: “Úi chời mẹ, mẹ xem mẹ doạ bạn trai con sợ rồi kìa”.
Vẻ mặt mẹ vợ vô tội, khoé miệng lại mang theo ý cười: “Cậu ta vừa đến đã hỏi người bệnh ở đây thế nào, mẹ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi”.
Minh Dao hừ bà: “Mẹ cố ý nè”.
Sau đó giống như người lớn dỗ dành con nít vậy, xoa xoa ngực Kỳ Tự: “Không sao không sao, trong đó là fan cuồng, là đàn ông, mẹ em chỉ qua xem người đó thế nào thôi.
Trán của em chỉ rách một chút khâu ba mũi, ngoan ngoan ngoan, đừng sợ”.
Kỳ Tự: “……..”
Kết quả là anh trở thành người được an ủi.
Nhưng mà cảm ơn ông trời.
Kỳ Tự không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng giờ khắc này của mình.
Khi tất cả các giả thiết đáng sợ đều không xảy ra, anh ôm lấy Minh Dao một cách tha thiết, chỉ muốn bản thân đừng bao giờ có thời điểm hối hận như vậy nữa.
Anh ôm người đang ở trong lòng thật chặt, một lúc lâu sau thì thầm nói —
“Minh Dao, chúng ta kết hôn được không?”
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ cẩu: nếu không phải tâm lý của ông đây tốt thì thiếu chút nữa cũng doạ đến tinh hoàn phải đi cấp cứu đó OK?.