Bạn đang đọc Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân FULL – Chương 31
Có lẽ là sự khiêu khích của Minh Dao đã hoàn toàn chọc giận Kỳ Tự, anh trực tiếp nhào vào cô, hoàn toàn khống chế cô.
“Có phải em cảm thấy lần nào mình cũng trốn thoát được, đúng không?”
Minh Dao không ngờ rằng trên đời này lại còn có người chịu được mùi hành tỏi chứ.
Đúng là người sói làm chuyện lớn mà.
Cô gần như đã có thể đoán được hậu quả của mình, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ cơ hội, “Em sai rồi Kỳ tổng, chỉ là vừa rồi em có chút bốc đồng thôi”.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Bây giờ tôi cũng rất bốc đồng”.
Minh Dao: “………..”
Cô còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đôi môi đã bị khoá chặt không thương tiếc.
Cổ tay bị khống chế ở 2 bên không thể nhúc nhích, chỉ có thể thụ động đón nhận — nụ hôn do mình tự tìm đến
Minh Dao có chút hối hận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu vừa nãy cô không khiêu khích anh như vậy, không kiêu ngạo như vậy, không ỷ vào miệng mình có mùi hành tỏi mà làm xằng làm bậy.
Có lẽ cô đã ngồi xe về nhà, mà không phải giống như bây giờ, y như một con gà con bị bóp cổ, bị tên đàn ông này đè lên người tuỳ ý bắt nạt.
Mới đầu động tác của anh còn được tính là nhẹ nhàng, nhưng lại dần dần thay đổi.
Giống như trong kịch bản, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt.
Mãnh liệt cạy mở khớp hàm của cô ra, tuỳ ý lang thang, xâm nhập quấn quít, hoàn toàn khoá chặt tay và eo cô, thậm chí trong mỗi khoảng cách Minh Dao muốn thở dốc cũng đều bị anh hung hăng chặn lại.
Không cho cô một cơ hội để thở nào.
Anh đang trừng phạt cô, đang trút giận vì không cam lòng khi bị xem là công cụ người.
Mỗi một cảm xúc của anh, Minh Dao đều biết, cũng đều cảm nhận được.
Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu sâu sắc hai chữ tinh tuý.
— nằm yên
Hiện tại cô thật sự đang nằm rất yên.
Là kiểu không có năng lực phản kháng.
Chậc, Minh Dao nhắm mắt lại không hề giãy giụa.
Coi như, coi như cảnh quay chiều nay không có huỷ bỏ đi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Kỳ Tự cũng thoả mãn rời khỏi môi cô.
Thắt lưng của Minh Dao bị ép đến sắp gãy, hơn nửa ngày cũng không ngồi dậy được.
Còn người đàn ông này lại thờ ơ quay lại bàn làm việc, nhã nhặn bại hoại đeo kính lên, nhàn nhạt nói:
“Em có thể đi.”
Thật đúng là qua cầu rút ván mà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Minh Dao tức giận, vừa xoa eo vừa đi ra ngoài, đi tới cửa vẫn không phục lắm.
Dựa vài cái gì, đợi 3 tiếng đồng hồ không nói, không hiểu sao tự nhiên lại bị lợi dụng cũng không nói, trước khi đi còn phải chịu sự chế nhạo cay nghiệt của anh ta nữa chứ.
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên Minh Dao quay đầu lại, đi đến trước mặt Kỳ Tự, đứng yên, dùng mu bàn tay hung hăng lau miệng.
Lại phối hợp với một ánh mắt ghét bỏ.
Minh Dao dùng kỹ năng diễn xuất tinh tế để thể hiện ra suy nghĩ trong lòng cô vào lúc này [anh làm bẩn tôi đó dơ quá đi].
Quả nhiên, Kỳ Tự nhíu nhíu mày, buông cây bút trong tay ra, “Minh Dao —“
Nhưng Minh Dao không cho anh cơ hội gỡ hoà nào, đạt được mục đích liền nhanh như chớp xoay người bỏ chạy té khói.
Lời nói của Kỳ Tự mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được, một lúc lâu sau, nhịn không được cười lên.
Vừa gặp đã yêu thật sự là nhìn lầm người mà.
Đêm đó anh bị cô hấp dẫn, căn bản nghĩ không ra lại là một kẻ lừa đảo ranh mãnh như vậy.
Nhưng biết làm sao bây giờ.
Cho dù là một kẻ lừa đảo khiến mình không thể làm gì, cũng đã ở trong lòng mình, đuổi thế nào cũng không đi.
Kỳ Tự chống đỡ trán thở dài, dường như lúc này khứu giác mới khôi phục lại sự bình thường, ghét bỏ vào toilet súc miệng ngay lập tức.
Anh đúng là điên rồi, mùi vị nặng như vậy mà cũng có thể hôn được.
Ngay khi dòng nước rửa sạch mùi hành tỏi trong miệng, điện thoại vang lên.
Là dãy số bên Paris.
Kỳ Tự suy đoán có phải cảnh sát có tin tức của Kỳ Yến hay không, lập tức tắt vòi nước, bắt máy.
Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Kỳ Yến.
“Anh, anh tìm em?”
Kỳ Tự ngẩn ra vài giây, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tảng đá đè nén trong lòng mấy ngày liền, trong một giây cũng đã lặng lẽ buông xuống.
Anh khựng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh và thờ ơ như thường lệ: “Đi đâu mà không nói một tiếng?”
“Không đi đâu, cùng bạn bè đi chơi ở mấy thị trấn nhỏ quanh nước Pháp thôi”.
Kỳ Yến cười hì hì, “Anh, nghe nói giai đoạn 2 của khu resort sắp khởi công rồi? Đến lúc đó nhớ cho em một phòng, em muốn lên núi dưỡng già”.
Khoé môi Kỳ Tự nhẹ nhàng cong lên, nhưng không cười ra tiếng: “Em trở về rồi nói”.
“Vậy anh chờ em, hehe”.
Người đến người đi ở ga xe lửa nhỏ, Kỳ Yến nói chuyện điện thoại với Kỳ Tự xong, A Cát bên cạnh buồn rầu hỏi:
“Cậu Yến, chúng ta còn phải ở ngoài chơi bao lâu nữa? Hôm trước bà chủ đã đến Paris rồi, thật không quay về gặp bà ấy sao?”
Kỳ Yến giống như đại công cáo thành, huýt sáo một cái: “Được rồi, vậy thì về thôi”.
Cậu ta nhìn vào tin nhắn mà Hà Chánh đã gửi đến — [Cuộc họp hội đồng quản trị sáng nay đã xác định Kỳ tổng là người phụ trách dự án khu resort, Trịnh tổng bỏ phiếu trắng]
Kỳ Yến xoá tin nhắn đi, bóc một viên chocolate nhân rượu bỏ vào miệng, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
A Cát xách hành lý đi bên cạnh cậu ấy, lầu bầu nói: “Cậu giúp cậu cả như vậy, cậu ấy lại không biết”.
Tuy rằng Kỳ Yến ở nước ngoài, nhưng chuyện trong nhà đều biết rõ ràng.
Cậu ấy hiểu rất rõ Trịnh Dung, ngay thời điểm mấu chốt tranh đoạt dự án, chỉ cần mình chơi trò biến mất, nhất định Trịnh Dung sẽ không còn tâm trạng để đấu nữa.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
“Không cần anh ấy biết”, Kỳ Yến thờ ơ nói, “Mấy năm nay những chuyện quá phận, mẹ tôi làm còn ít sao, suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện giúp tôi tranh giành, nhưng tôi chưa bao giờ muốn những thứ đó”.
Lời nói dừng lại, Kỳ Yến quay người cảnh cáo A Cát: “Những chuyện này, một chữ cũng không được phép nói với mẹ tôi, nếu không tôi —“
Kỳ Yến làm động tác dán miệng, A Cát liên tục gật đầu, “Tôi đi mua vé đây, chúng ta mau chóng về Paris, nếu không bà chủ sẽ lo lắng”.
“Ừ”.
Không bao lâu, mọi người đều biết tin Kỳ Yến đã trở lại Paris.
Trận biến mất này cũng khiến phong ba lắng xuống.
—
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khu resort đã được đưa vào lịch trình làm việc, Kỳ Tự chuẩn bị đi công tác đến núi Thanh Vân ở thành phố H để xúc tiến các công việc liên quan đến dự án, bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Sau lần gặp mặt với Minh Dao ở văn phòng, đã vài ngày Kỳ Tự không gặp lại cô.
Thật ra, anh cũng đang cố tình dùng công việc để lấp đầy mình, không nghĩ đến cô, không chú ý đến cô.
Nhưng đã sắp đến ngày đi công tác, anh vẫn muốn gặp cô một lần trước khi anh đi.
Nghĩ nghĩ, Kỳ Tự gọi điện thoại cho Tưởng Vũ Hách.
Anh muốn đi thăm đoàn phim.
Mặc dù Kỳ gia là ông chủ đứng đầu ngành khách sạn, nhưng ngành giải trí lại là một lĩnh vực tương đối xa lạ với Kỳ Tự.
Ngoại trừ bộ phim của Minh Dao, trước đó anh chưa từng đầu tư qua bất kì nghành công nghiệp giải trí nào.
Nhưng trải qua lần này, anh lại bắt đầu có lòng muốn khảo sát ngành giải trí đang lên này.
Bằng không sau này làm sao có thể làm chủ kẻ lừa đảo kia chứ.
Tuy rằng nửa đường bộ phim được đầu tư thêm mấy ngàn vạn, nhưng không ai biết sau lưng có sự nhúng tay của Kỳ gia, họ đều tưởng rằng giải trí Á Thịnh ra tiền.
Dù sao cũng do Kỳ Tự đẩy Tưởng Vũ Hách ra phía trước mà.
Kỳ Tự làm như vậy, ngoại trừ không muốn Minh Dao biết mình còn để ý đến cô, cũng là sợ lỡ như lấy danh nghĩa của mình đi đầu tư, ngày sau người khác sẽ phủ nhận thành tích của Minh Dao.
Sẽ cảm thấy cô là người không có bản lĩnh, dựa vào đàn ông để đem tiền vào đoàn đội.
Cô không phải như vậy.
Thái độ của cô đối với bộ phim này, thậm chí có thể ghi vào tài liệu giảng dạy.
Một diễn viên đầy chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến không ngần ngại thử vai với người thật.
Giống như những gì cô viết trong nhật ký, sang năm không giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc thì thật là có lỗi với sự hy sinh của cô.
—
Tại trường quay, cảnh hôm nay có thể coi là điểm nhấn của toàn bộ bộ phim.
Bạch Huỷ trở về, Cố Viễn rời bỏ Lâm Vân Vân, cuối cùng Lâm Vân Vân cũng đối mặt với thực tế tàn khốc khi bị lợi dụng làm thế thân.
Toàn đội đã chuẩn bị sẵn sàng, cảnh vui hôm nay cực kì quan trọng, tất cả mọi người đều thể hiện tinh thần của mình.
Minh Dao cũng vậy.
Bắt đầu từ tối hôm qua cô vẫn luôn lặp đi lặp lại lời thoại, thậm chí ngay cả khi đang ngủ cũng không ngừng diễn tập lại những cảnh quay trong đầu.
Đối với Lâm Vân Vân, cảnh này là cảnh mấu chốt nhất, cũng là một sự kiểm nghiệm rất lớn về kĩ năng diễn xuất.
Khác với buổi thử vai, bây giờ là chính thức quay phim, phải diễn dưới ánh mắt của mấy chục người trong đoàn phim, nên yêu cầu khả năng kiểm soát và thực lực phải rất mạnh.
Trước khi bắt đầu quay, Sơ Nguyệt ngồi trong xe buồn bực.
“Có phải giải trí Á Thịnh có vấn đề gì không, bọn họ muốn nâng Kỷ Mộc Dương cũng đâu cần làm vậy? Cô nhìn xem tự nhiên thêm cảnh quay là sao, quan trọng là tất cả cảnh được thêm vào đều là cảnh của cậu ta và Lâm Vân Vân nữa chứ, bây giờ vai nữ chính như tôi có khác gì nữ phụ đâu, diễn cái quỷ gì nữa?”
Chuyên viên trang điểm bên cạnh không dám thở mạnh, người đại diện nhàn nhạt khuyên cô ta: “Tôi luôn cảm thấy việc này có gì đó không đúng, trước khi điều tra được rõ ràng, cô an phận một chút cho tôi, hành vi trước đó của cô hơi quá mức rồi đấy, đặc biệt là đối với Minh Dao”.
Sơ Nguyệt cười xuỳ một tiếng: “Tôi đối với cô ta thế nào? Ai người mới mà không như vậy? Đây là tôi đang dạy cô ta cách làm người”.
“Dạy thế nào?”, người đại diện liếc cô ta một cái, “Diễn xuất hiện tại của người ta gần như ngang bằng cô, đây là kết quả cô muốn à?”
Sơ Nguyệt không phục, “Còn không phải là ké hào quang của Kỷ Mộc Dương sao? Tôi thấy có vẻ Kỷ Mộc Dương cũng khá che chở cô ta, có phải hai người này có quan hệ mờ ám (1) không?”
**(1): từ gốc “có 1 chân”, ám chỉ 2 người có quan hệ tình cảm không đứng đắn, lén lút, không hợp pháp.
Nhân viên đoàn phim đến thông báo chuẩn bị quay, người đại hiện hạ giọng: “Tóm lại cô khiêm tốn một chút, Điền An Ni cũng không phải ăn chay, cô ta khiêm nhường nhưng không có nghĩa là sợ chúng ta, hiểu chưa?”
Sơ Nguyệt không cam lòng lầu bầu: “Biết rồi”.
Các diễn viên đang đợi ra sân, buổi quay phim chính thức bắt đầu —
Một căn phòng ấm cúng được dựng lên, Lâm Vân Vân dồn hết tâm sức bận rộn trong nhà bếp, bóng dáng của cô ấy đầy khao khát và ảo tưởng về tình yêu của một cô gái.
Đây là một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu, hi vọng sẽ gây bất ngờ cho người yêu của mình.
Cô ấy nấu xong cả bàn đồ ăn, đặt một chiếc bánh sinh nhật ở giữa bàn, sau đó hài lòng ngồi xuống, gọi điện thoại cho Cố Viễn.
Giọng điệu thật thận trọng, thật hèn mọn.
[Hôm nay anh có về không? Em làm rất nhiều món anh thích đấy]
[Thật sao? Được, vậy em chờ anh]
Cố Viễn đồng ý, Lâm Vân Vân mừng rỡ lên kế hoạch cho một bữa tối dưới ánh nến với người yêu.
Cô ấy trang điểm, ăn vận, đứng trước gương, biến thành dáng vẻ mà một người đàn ông thích.
Nhưng ngay khi cô ấy đang tràn ngập mong đợi nghênh đón bữa tối này, một cuộc điện thoại phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp.
[Không về? Vì sao?]
[Nhưng em đã —]
Cuộc gọi bị gián đoạn một cách thô bạo.
Lâm Vân Vân vừa mơ hồ vừa ngây ngốc ngồi trên ghế, sau một lúc lâu, bỗng nhiên giống như lấy lại tinh thần, tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Viễn.
Một lần lại một lần, từ không cam lòng, đến tuyệt vọng, đến cuối cùng liều mạng nhịn xuống nước mắt đã tràn mi.
Phim trường im ắng, tất cả mọi người yên lặng xem Minh Dao biểu diễn.
Đạo diễn Tống dõi theo trong màn hình đến thất thần, cũng không kêu ngưng.
Đúng lúc này, Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự lại cùng đến.
Người phụ trách đến thông báo với đạo diễn Tống, đạo diễn Tống rất chuyên nghiệp, lúc này không rảnh lo đi nghênh đón hai ông lớn, chỉ có thể làm ra động tác, ý bảo đang ghi hình.
Tưởng Vũ Hách gật gật đầu, gọi người mang đến hai chiếc ghế dựa, cùng Kỳ Tự ngồi xuống phía sau đạo diễn, nhìn vào máy ghi hình quan sát màn trình diễn của Minh Dao.
“Tốt, tốt”, đạo diễn Tống vừa xem vừa tán thưởng, “Cảm xúc rất đúng chỗ, đến cảnh khóc rồi”.
………
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là lần đầu tiên Kỳ Tự nhìn thấy Minh Dao diễn xuất.
Trong mắt anh, Minh Dao chính là một cô bé, nhưng không ngờ rằng, khi diễn xuất lại rất ra dáng.
Lâm Vân Vân khóc, đầu tiên là đỏ cả vành mắt, sau đó nước mắt chuyển động trong hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống.
Minh Dao ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Đây là hành động theo thói quen của cô khi kìm nén nước mắt.
Không biết vì sao, Minh Dao chợt nhớ tới đêm đó khi nhìn thấy Kỳ Tự rời đi, mình đứng ở ban công cũng như thế này.
Lúc ấy, tất cả sự chua xót đều ứ đọng ở cổ họng, nhưng cô vẫn liều mạng nhịn xuống.
Minh Dao mạnh mẽ.
Lâm Vân Vân lại không phải.
Đạo diễn Tống nói với máy ghi hình: “Khóc đi, khóc đi”.
Rất nhanh, Minh Dao đã tỉnh táo lại, đương nhiên biết mình đang diễn Lâm Vân Vân.
Sau khi chứa đựng đủ nước mắt, cảnh khóc vỡ oà ngay lập tức.
Như thể thấu hận sự ngu xuẩn của mình, cô điên cuồng lật tung mọi thứ trên bàn, sau đó không màng tất cả tông cửa xông ra.
“Cắt—“
Tất cả mọi người ở hiện trường đều thật lòng vỗ tay.
“Vậy mà chỉ một lần là qua, Minh Dao tuyệt vời”.
“Má ơi, tôi còn tưởng cảnh này phải quay rất lâu, Minh Dao cũng có chút tài năng ha”.
“Chắc không phải do có kinh nghiệm thực tế đó chứ, tôi có cảm giác, cảm xúc của cô ấy đặt rất đúng chỗ”.
“Không thể nào ha ha, ai mà khốn nạn như vậy coi cô ấy như thế thân”.
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, Tưởng Vũ Hách nghe vậy thì ho khan hai tiếng, nghiêng người hỏi Kỳ Tự:
“Cái tên khốn nạn kia không phải là cậu chứ?”
Kỳ Tự: “………”
Tuy rằng không phải, nhưng, cũng giống như phải.
Nhưng anh thật sự không có lấy cô làm thế thân có được không, từ đầu tới cuối đều là hiểu lầm, chỉ có mình cô mới nghĩ ra được.
Cảnh quay này kết thúc không bao lâu, ngay sau đó là cảnh Lâm Vân Vân đi tìm Cố Viễn.
Đổi cảnh, kéo ra tấm màn sân khấu màu xanh lá cây, có hai vị đại ca kéo tới một ống nước thật lớn, chuẩn bị làm mưa nhân tạo.
Kỳ Tự đã đọc kịch bản, mơ hồ nhớ hình như cảnh vui này là Lâm Vân Vân đuổi theo Cố Viễn trong cơn mưa, nhưng lại không kéo anh ta trở về được.
Anh không khỏi ngồi thẳng: “Mưa thật à?”
Tưởng Vũ Hách cười: “Không nỡ?”
Kỳ Tự lại ngậm miệng.
Anh nhìn về phía đối diện, Minh Dao còn không biết anh đến, đang ngồi ở một cái bàn nhỏ, vừa uống nước vừa đọc kịch bản.
Vừa vặn lúc này, Sơ Nguyệt ở trong chiếc xe gần đó bước xuống, bên trái là thợ trang điểm, bên phải là trợ lý, sau lưng còn có người cầm đồ, có thể nói là “Chúng tinh phủng nguyệt (1)”.
**(1): được mọi người vây quanh, yêu thương
Nếu so với Sơ Nguyệt, Minh Dao giống như một tiểu cung nữ, bên cạnh chỉ có một Nhuế Nhuế giúp cô sửa sang lại đầu tóc.
Kỳ Tự nhìn vài lần, thu hồi ánh mắt, không hé răng.
Cảnh quay bắt đầu.
Đạo diễn Tống hô một tiếng, trước tấm vải xanh, hai ống nước khổng lồ bắt đầu phun mưa, cảnh vật chẳng mấy chốc trở nên mờ mịt.
Lâm Vân Vân đang ngồi trên bồn hoa chờ Cố Viễn, mãi mới chờ được xe của anh ta, lại nhìn thấy anh ta bước xuống xe cùng một người con gái khác.
Bọn họ tay trong tay, Cố Viễn còn rất thân mật mà cầm ô cho cô ta.
Lâm Vân Vân đứng lên, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt gọi: “Cố Viễn”.
Cố Viễn quay đầu lại nhìn cô ấy, trong mắt không có bất kì sự kinh ngạc hay vui mừng nào, nếu có thì chỉ là bị quấy rầy nên không vui.
Anh ta đưa Bạch Huỷ đứng sang một bên, sau đó đi đến trước mặt Lâm Vân Vân.
Chiếc ô trong tay tạm thời có thể giúp cô ấy che mưa che gió: “Xin lỗi, cô thấy rồi đấy, cô ấy đã trở về”.
Lâm Vân Vân gần như sụp đổ, bắt đầu hèn mọn liên tục níu kéo và chất vấn, mới đầu Cố Viễn còn kiên nhẫn giải thích 2 câu, đến cuối cùng anh ta tỏ ra phiền chán, đưa chiếc dù trong tay cho cô ấy —
“Căn nhà đang ở kia sẽ để lại cho cô, sau này đừng tìm tôi nữa, cô ấy sẽ để ý”.
Cứ như vậy, anh ta lạnh nhạt xoay người, dùng một ngôi nhà đuổi đi một tấm chân tình của Lâm Vân Vân.
Cố Viễn và Bạch Huỷ cùng nhau rời đi, Lâm Vân Vân chịu đựng không được sự đau khổ khi bị xem là thế thân, ôm đầu gối ngồi xổm trong mưa gió thật lâu thật lâu.
Chiếc ô rơi sang một bên, những người đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn cô ấy một cái, nhưng không ai dừng lại.
Dường như đạo diễn Tống cũng bị ảnh hưởng theo cảm xúc của Minh Dao, thậm chí ông ấy còn dùng ống tay áo lau lau mắt: “Đoạn này Dao Dao diễn tốt lắm, cô ấy đã hoàn toàn nhập vai, cách xử lý cảm xúc rất đúng, mọi người không cảm thấy sao, mọi cung bậc cảm xúc của cô ấy đều được xử lý theo cấp độ từ từ tiến lên, cứ như đã từng bị kiểu đàn ông giống Cố Viễn tổn thương qua vậy”.
Kỳ Tự: “……….”
Bỗng nhiên thấy nhột nhột.
Cơn mưa tầm tã liên tục trút xuống người Minh Dao hơn 10 phút, cô phải phối hợp với nhiều vị trí khác nhau của máy quay, ngồi xổm xuống khóc, đi tới khóc, cuối cùng khóc đến không còn sức lực, té xỉu trên đường.
Chính lúc này, nhân vật nam thứ 2 Kỷ Thiếu Thành do Lương Hằng thủ vai đã cứu cô.
Nhưng cảnh tiếp theo không được sắp xếp quay trong hôm nay, sau khi Lâm Vân Vân ngất xỉu, buổi quay phim cũng kết thúc.
Đạo diễn Tống hưng phấn hét lên: “Quá tốt rồi, nhanh, lấy khăn cho Minh Dao, đừng để cảm lạnh”.
Nhân viên công tác vội vã chạy đến, trên dưới toàn thân Minh Dao đều ướt sũng, khóc đến sưng cả mắt, cả người co ro, như một cô nhóc đáng thương.
Kỳ Tự nhìn cô từ xa, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nhất là màn mắng người trong cơn tuyệt vọng kia của Lâm Vân Vân: “Cố Viễn, anh là tên khốn nạn!”, lúc đó anh cảm thấy giống như là Minh Dao đang mắng mình vậy.
Tuy rằng, tuy rằng chưa bao giờ mình xem Minh Dao như thế thân, nhưng trong thế giới của cô ấy, dưới góc độ của cô ấy, đúng là giữa mình và Kim Đường có mối quan hệ không rõ ràng.
Kỳ Tự không biết, liệu là một người thử nghiệm, sau khi Kim Đường trở về, Minh Dao có vì vậy mà thật sự cảm thấy buồn và phiền muộn hay không.
Dù chỉ là một giây ngắn ngủi…..
Xa xa, Minh Dao bị mấy người quấn khăn tắm vội vàng đón đi, nói là về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Kỳ Tự cũng lặng lẽ rời đi, vốn dĩ anh chỉ muốn đến nhìn cô một chút rồi đi, nhưng lại không tự chủ được, lái xe đến khách sạn nơi cô đang ở.
Dừng ở bãi đỗ xe thật lâu, Kỳ Tự do dự không biết có nên đi lên hay không.
Từ khi đọc hết quyển nhật ký kia, anh không muốn thể hiện sự quan tâm của mình ra trước mặt Minh Dao dù chỉ một chút, không muốn để cô biết mình thích cô, cũng không muốn để tình cảm của mình bị lộ ra.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ngã trong cơn mưa, anh lại không khống chể nổi sự đau lòng của mình.
Không khống chế được muốn đi gặp cô, muốn ôm cô.
Đến khi hút xong điếu thuốc thứ 3, Kỳ Tự vẫn nhịn không được gọi điện thoại cho Điền An Ni.
Điền An Ni lại nói cho anh biết: “Có thể là Dao Dao nhập vai quá sâu, vẫn chưa thoát vai, lúc này đang ở trong phòng một mình, cũng không cho ai vào”.
Kỳ Tự: “………”
Trong phòng đã bật đủ hệ thống sưởi, Minh Dao quấn một chiếc khăn tắm, trên người vẫn còn ẩm ướt.
Dù cảnh quay đã kết thúc, nhưng có lẽ cảm xúc bộc phát quá mạnh mẽ, cô vẫn không có cách nào khiến mình bình tĩnh trở lại.
Minh Dao vẫn cho rằng mình sẽ ung dung dễ dàng rời khỏi Kỳ Tự, cô thừa nhận đúng là mình không cẩn thận mới lún sâu vào, nhưng may là thoát ra sớm, nên cô không rơi một giọt nước mắt nào vì Kỳ Tự.
Cô cho là cô không quan tâm, tâm lý mạnh mẽ, hồi phục nhanh.
Nhưng trong cảnh quay vừa rồi, lúc cô nhìn thấy Cố Viễn rời đi cùng Bạch Huỷ, và cô bị ruồng bỏ một cách nhẫn tâm, thật không biết khoảnh khắc khóc oà lên đó bao gồm hàm ý gì.
Cô là người trong vở kịch, là Lâm Vân Vân.
Nhưng Minh Dao, cũng chính là cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hoá ra cô cũng đau lòng, cũng buồn bã, chỉ là cố chấp an ủi mình phải chấp nhận chuyện này vì nhiều lý do.
Quên đi chuyện mình đã từng làm thế thân cho người khác, cũng từng cầu mà không được, bị ép buộc, bị loại trừ, và yên lặng rời đi.
Cuối cùng cảm xúc bị dồn nén cũng được trút bỏ trong cảnh phim này một cách muộn màng.
Lúc Kỳ Tự tiến vào, Minh Dao đang co ro ở trên ghế salon, bờ vai nhỏ nhắn còn đang run run.
Anh đứng đó thật lâu, không hiểu sao trong lòng cũng đau đớn.
“Minh Dao”, anh nhẹ nhàng gọi tên của cô.
Minh Dao đang đắm chìm trong thế giới của mình, chợt nghe thấy giọng nói của Kỳ Tự, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Xoay người, lại phát hiện, thật sự là anh.
Người sống đang đứng sờ sờ ở trước mặt mình.
Minh Dao há miệng ngạc nhiên, có chút hoảng hốt.
Cô không biết cảm giác đau lòng lúc này của mình, là do đắm chìm trong cảnh quay vừa rồi, đắm chìm trong nỗi khổ đau của Lâm Vân Vân khi bị vứt bỏ.
Hay là đắm chìm trong kịch bản thuộc về cô, là Minh Dao trong nhật ký trải nghiệm.
Minh Dao không nói chuyện, cứ như thế nhìn thẳng vào Kỳ Tự.
Hốc mắt cô đỏ bừng, trong mắt có chút ấm ức, khổ sở, còn có chút mơ hồ không biết phải làm sao.
Kỳ Tự cũng không phân biệt được, lúc này cô là Lâm Vân Vân hay là Minh Dao.
Nhưng anh không muốn cô đau lòng.
Nếu thật sự cô nhập vai quá sâu, khiến bản thân trở thành Lâm Vân Vân không thể nào kiềm chế.
Như vậy, anh nguyện ý vì cô, làm Cố Viễn một lần.
Kỳ Tự chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống, cởi áo khoác nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Anh không đi”.
“Vẫn luôn ở đây”.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay không cho phép ai mắng công cụ người.
Công cụ người hôm nay có tâm!.