Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 2


Bạn đang đọc Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân FULL – Chương 2


Rõ ràng là Minh Dao lại bị Giản Ninh chơi xỏ một lần nữa.
“Anh trai, chào anh” – 4 chữ này lặp đi lặp lại trong tai cô, Minh Dao xấu hổ đến mức đầu óc trống rỗng, cô chỉ nghe thấy tiếng ù tai ong ong.
Cô mở miệng thở dốc một cách máy móc và phát hiện chính mình không có ý muốn giải thích, hiện giờ cô chỉ muốn quay lại tầng 27 chặt đứt đôi tay què của Giản Ninh.
Anh trai khoẻ không thì cô không biết.
Cô chỉ biết cả người mình đều đang không khoẻ, cô sẽ chết ngạt nếu còn không rời đi.
Vì vậy sau khi kêu lên một tiếng anh trai, Minh Dao liền quay đầu bỏ chạy, cực kì giống một tra nữ vô trách nhiệm.
Xuyên suốt quá trình Kỳ Tự đều đang dựa vào cửa ngắm nhìn những biểu tình biến hoá của cô trong 2 phút ngắn ngủi, cùng với bóng lưng đang hoảng hốt bỏ chạy lúc này.
Lại còn chạy rất nhanh, nháy mắt một cái đã không thấy người đâu.
Kỳ Tự dừng lại, bất giác bật cười.

Đang muốn đóng cửa, anh chợt phát hiện một ánh sáng le lói trên tấm thảm trải sàn.
———
Nhanh chóng quay lại tầng 27, ban đầu Minh Dao muốn tận tay giết chết cô bạn thân này, nhưng anh trai của cô bạn rất nhiệt tình và lịch sự tiếp đãi cô, làm cho Minh Dao hơi xấu hổ khi ủ mưu muốn hạ độc thủ em gái người ta.
Đành phải đem chuyện này nuốt ngược trở về, lơ đãng ngồi chơi cùng 2 anh em.
Ba giờ chiều, Minh Dao đứng dậy nói rằng cô phải trở lại trường học, nhưng Giản Ninh đã nắm lấy tay cô:
“Đừng mà, ngồi chơi với mình một lát đi”.

Đang nói, Giản Ninh đột nhiên chỉ vào tai Minh Dao: “Hoa tai của cậu đâu?”
Minh Dao sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vành tai, lúc này mới phát hiện không biết mình làm rơi một bên hoa tai từ khi nào.
Hai người lập tức tìm một vòng trong phòng anh trai, sau đó quay về phòng Giản Ninh ở tầng 19 tiếp tục tìm, nhưng đều không thấy bóng dáng chiếc hoa tai đâu.
“Quên đi, rớt rồi thì thôi”.

Minh Dao tháo chiếc còn lại: “Dù sao nó cũng không đắt”.
Nhưng trong lòng Giản Ninh rất buồn, Minh Dao vì tới gặp cô nàng nên mới làm mất hoa tai, vậy là cô ấy lập tức nảy ra chủ ý:
“Vừa rồi anh mình nói buổi tối ở tầng ba của khách sạn có tổ chức triển lãm trang sức, chúng ta đi xem một chút đi, có thể sẽ có những kiểu dáng đẹp, cậu xem như mình bồi thường nha!”
Minh Dao không để tâm việc chiếc hoa tai bị rơi mất, cô vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ vì gọi nhầm người, đối với câu nói đột ngột và lỗ mãng kia của mình “Anh trai, chào anh” vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cô thậm chí còn không có mặt mũi để nhớ lại biểu hiện của người đàn ông lần thứ hai.
Nhưng cô càng không muốn nghĩ về nó, hình ảnh đó lại càng hiện lên trong đầu.
Đôi mắt anh ta nhìn cô như đang nhìn một đứa bệnh thần kinh chậm phát triển.
Minh Dao dựa lưng vào ghế sofa và nhắm mắt lại, cố gắng xóa tất cả những chuyện này trong trí nhớ của mình.

Dù sao bọn họ đều là khách qua đường, cái loại không nhìn thấy sông hồ sau khi rời khỏi khách sạn cũng không cần để trong lòng.

Cuộc đời ai mà chẳng trải qua một vài phút xấu hổ chứ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Dao vực dậy tinh thần, ngồi thẳng lưng hỏi Giản Ninh: “Buổi triễn lãm lúc mấy giờ?”
Thực ra, ban đầu Minh Dao không có hứng thú lắm với loại triển lãm này, lý do thôi thúc cô ở lại với Giản Ninh là ngoài yêu cầu của cô bạn thân, còn có một điểm quan trọng nhất –
Trong “When I Love You” mà cô thử vai, nhân vật Lâm Vân Vân cũng có một cảnh cùng nam chính Cố Viễn tham gia triển lãm trang sức.
Cho nên Minh Dao mới đồng ý ở lại, coi như là làm quen với bầu không khí triển lãm này vậy, cũng coi như trải nghiệm thực tế, chờ đến lúc chính thức khởi quay cũng có thể bình tĩnh hơn một chút.
Thời gian sớm đã đến bảy giờ tối.
Minh Dao và Giản Ninh lên tầng ba, bước vào phòng triển lãm sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký ở cửa.
Buổi trình diễn tối nay tại khách sạn Châu Dật là một thương hiệu trang sức cao cấp nổi tiếng ở Bắc Âu.

Khách tham dự chủ yếu là những quý bà hoặc tiểu thư giàu có như Giản Ninh hay những người nổi tiếng, và cũng có những vị khách như Minh Dao, kiểu người thường không tích cực chi tiêu.
Nhưng trên thực tế, khi Minh Dao còn nhỏ, cô cũng đã có một thời gian ngắn là một thiên kim tiểu thư được nhiều người thương yêu.
Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết ngoài ý muốn của cha cô, mẹ cô do thương tâm mà ở ẩn khiến cuộc sống của Minh Dao thay đổi chóng mặt.
Minh Dao giờ đã quay trở lại con đường diễn xuất mà mẹ cô đã theo đuổi, ngoài ý thích của bản thân, cô còn muốn thực hiện ước mơ chưa thành của mẹ.
Phòng triển lãm ở tầng ba được trang trí rất tinh xảo, sang trọng, có dàn nhạc giao hưởng diễn tấu, hoa tươi được chuyển đến bằng đường hàng không, khắp nơi đều lộ ra những chi tiết cao cấp.
Giản Ninh rất hào hứng khi thưởng thức những món đồ trang sức đang được trưng bày, Minh Dao chăm chú đánh giá xung quanh, quan sát thần thái và động tác của những người tham gia triển lãm, ghi nhớ từng biểu cảm một.
Hai người bước đến một tủ kính trong suốt, mắt Giản Ninh chợt sáng lên:
“Hoa tai này đẹp quá, Dao Dao cậu thích không?”
Minh Dao nhìn vào đôi hoa tai đang được trưng bày.
Phần trên của hoa tai được tạo hình con bướm, phần dưới được thiết kế một chuỗi tua rua kim cương, rất đặc biệt và cũng rất ý nghĩa.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng nhĩn kỹ lại, giá cả cũng đẹp tương đương, một vạn tám.
Dù chuẩn bị xuất đạo ra đóng phim, thỉnh thoảng cũng phải sắm một vài thương hiệu nổi tiếng, nhưng một đôi hoa tai có giá gần 20.000 NDT, quả là quá lãng phí đối với một người mới chưa có tên tuổi như cô.
Nhân viên bán hàng nhân cơ hội nhiệt tình giới thiệu: “Đây là chiếc hoa tai cao cấp nhất trong buổi triển lãm của chúng tôi tối nay.

Nó được một nghệ nhân bậc thầy sử dụng kim cương hoàn mỹ để hoàn thành trong suốt nửa năm.

Không có chiếc thứ hai trên thị trường.”
Minh Dao cười cười, đang định mở miệng từ chối, sau lưng đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ, “Nếu thích thì gói lại đi, Minh Dao của chúng ta không thiếu chút tiền này”.
Minh Dao và Giản Ninh cùng quay đầu lại.
Oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại là Trần Dung.
Minh Dao và Trần Dung luôn bị so sánh về mặt biểu diễn, nhưng cho dù so chuyên nghiệp hay nhan sắc, Minh Dao vẫn vượt trội hơn.
Trong bốn năm đại học luôn bị Minh Dao áp đảo, trong lòng Trần Dung không phục nên hai người vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn.


Trước mắt lại đang cạnh tranh vai diễn Lâm Vân Vân kia, mỗi lần gặp nhau đều âm thầm đấu đá kịch liệt.
Tính tình Trần Dung cổ quái, sắc mặt Minh Dao cũng không tốt.

“Loại hoa tai thiết kế dài như vậy có thể chỉnh sửa khuôn mặt, thích hợp với người có gương mặt to như cô.”
Cô dừng lại một chút, cười như không cười: “Vẫn nên nhường cho cô là tốt nhất”.
Giản Ninh không nhịn được cười, tiếp tục chặt chém: “Không có bất kỳ yêu cầu tiêu chuẩn nào cho khách tham dự buổi trình diễn trang sức này sao? Sớm biết chó mèo cũng có thể tham gia thì tôi với Minh Dao đã không tới”.
Trần Dung khinh thường mím môi, nhìn hai tay trống trơn của Minh Dao nói: “Đúng vậy, chó mèo các loại đều có thể tham gia, dù sao bạch phiêu cũng không cần tiêu tiền.”
**Bạch phiêu 白嫖: từ này dịch ra là “mại d** trắng”, mình thấy không phù hợp nên vẫn giữ nguyên phiên âm gốc.

Ám chỉ những người hâm mộ chỉ xem ảnh thần tượng trên mạng, không tiêu tiền hay tham gia hoạt động nhưng vẫn tự nhận là fan.

Trong câu nói trên của Trần Dung thì ý nói Minh Dao chỉ thuộc dạng thích đi ngắm nhìn sản phẩm chứ không bao giờ mua.
Nói xong liền đi thẳng qua chính giữa hai người Minh Dao và Giản Ninh, hất cằm rời đi.
Giản Ninh tức giận nghiến răng: “Còn chưa nổi tiếng mà đã kiêu ngạo như vậy, sau này chẳng phải sẽ lên tới trời sao? Còn không phải ỷ được Trần thiếu gia kia bao àh, nếu không phải cậu cự tuyệt hắn thì đến lượt cô ta chắc?”
Minh Dao không quan tâm, “Được rồi, cần gì tức giận loại người này.”
Giản Ninh có một tật xấu, chính là không thể chấp nhận bất cứ ai ở trước mặt mình lấy tiền ra thị uy.
Đặc biệt còn cười nhạo trên đầu bạn thân của cô nàng nữa.
Hôm nay cô ấy phải mua cho được đôi hoa tai này và tặng nó cho Minh Dao.
Giản Ninh vẫy tay ra hiệu, định gọi ai đó thì một nhân viên đeo găng tay trắng bất ngờ đi tới, mở tủ kính lấy ra đôi hoa tai.
Giản Ninh sững sờ một lúc: “Sao lại lấy đi?”
Nhân viên trả lời: “Xin lỗi cô, đôi hoa tai này vừa mới có khách đặt mua”.
???
Chết tiệt.
Giản Ninh không nói nên lời: “Ai mua? Tôi trả gấp đôi”.
Minh Dao mở to mắt và kéo tay áo của Giản Ninh: “Cậu điên à?”
Giản Ninh mặc kệ, cố chấp nói với nhân viên: “Anh giúp tôi hỏi vị khách kia có thể nhường lại cho tôi được không?”
Nhân viên lúng túng một hồi: “Cô vui lòng chờ một lát”.
Ít phút sau, nhân viên này quay lại: “Xin lỗi cô, khách nói dù giá bao nhiêu cũng không nhượng lại”.
Giản Ninh: “……….”
Minh Dao thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được cười, “Biểu tình của cậu là sao?”
Giản Ninh nổi giận đùng đùng, nổi lên như một con cá nóc, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Tối nay có quá nhiều người khoe khoang, mình phải đi WC bình tĩnh một chút”.

Minh Dao cười đến không ngưng được: “Đi đi”.
Sau khi Giản Ninh rời đi, Minh Dao đi vòng quanh một mình.

Khi cô bước đến dàn nhạc để thưởng thức buổi biểu diễn, cô nghe thấy âm thanh nghị luận trầm thấp bên cạnh —
“Cậu muốn thì đi đi, tớ ngại lắm”.
“Tớ cũng không dám đi, nếu bị người ta cự tuyệt thì sao?”
“Nhưng mà đẹp trai quá đi dáng người cũng đẹp a a a”
Minh Dao hiểu ra, hai cô gái trẻ đang rối rắm không biết có nên tiếp cận với người đàn ông mà họ nhìn trúng hay không.
Minh Dao hò reo trong lòng.
Ở đâu có anh đẹp trai, từ lúc cô bước vô đây quan sát đến giờ không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô.
Vì tò mò, Minh Dao nhìn theo ánh mắt của hai cô gái, với ý định nhìn xem người đàn ông được các cô miêu tả giống như cực phẩm do nữ thần Nữ Oa điêu luyện ra rốt cuộc tuyệt đến cỡ nào.
Ngay khi tầm mắt chạm đến phía đối diện, đại não Minh Dao liền ong ong lên, nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đúng là gặp quỷ mà, khách sạn lớn như vậy, đi đâu cũng gặp phải người đàn ông này!
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt trong đám người rơi vào mình, Kỳ Tự hơi nghiêng người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Minh Dao ở phía đối diện.
“……….”
Thật vất vả Minh Dao mới an ủi bản thân giang hồ lớn vậy sẽ không gặp nhau đâu, sẽ không có ai nhắc nhở cô sai lầm đáng xấu hổ này, nhưng hiện tại, sự xuất hiện của người đàn ông làm bốn chữ “Anh trai, chào anh” bắt đầu điên cuồng nhảy nhót trong đầu cô, nỗi xấu hổ tưởng chừng như đã quên đột ngột quét qua cơ thể.
Không dám lại đi tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của anh trai này, Minh Dao nhanh chóng xoay người.
— Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi
Lúc này, Giản Ninh từ nhà vệ sinh trở lại, thấy thần sắc Minh Dao mất tự nhiên liền hỏi: “Sao vậy?”
Minh Dao chưa nói với Giản Ninh về sự ngu ngốc của cô khi gọi một người đàn ông lạ là anh trai, vì vậy cô kiên định lắc đầu, “Không có gì.”
Tay lôi kéo người đi về phía trong: “Chúng ta qua bên kia xem đi”.
Minh Dao cố làm ra vẻ tự nhiên xem trang sức, đồng thời dùng khóe mắt che dấu đánh giá tình hình của Kỳ Tự bên kia, cũng may người đàn ông chỉ ở lại một lát rồi rời đi.
Cuối cùng Minh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đã gần chín giờ, Minh Dao chào tạm biệt Giản Ninh.
“Mình về trước đây.

Ngày mai còn có môn tiếng Pháp”.
Vai diễn của Lâm Vân Vân là một giáo viên tiếng Pháp, để lời thoại của mình trôi chảy và chuẩn hơn, Minh Dao đã đăng ký tham gia một lớp học tiếng Pháp.
Dù sao thì năm cuối cấp hầu hết thời gian đều rảnh rỗi, lúc không đóng phim thì đầu tư làm giàu cho bản thân cũng không sai.
Giản Ninh biết Minh Dao có chí tiến thủ nên không giữ cô lại, tiễn cô vào thang máy, “Mấy ngày nữa mình về ký túc xá thu dọn đồ đạc, tới lúc đó lại nói tiếp”.
“Được”
Tất cả thang máy đều đang hoạt động, Minh Dao thấy thang máy lúc cô đi vào buổi trưa đang dừng lại ở tầng gần đó nên bước tới định bấm thang.
Bất ngờ, Giản kéo cô lại, “Đừng quậy, đây là thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch khách sạn, cần phải quẹt thẻ.”
Minh Dao sững sờ vài giây, “Chủ tịch…..chuyên dụng?”
Giản Ninh châm chọc, “Đương nhiên nếu cậu trở thành phu nhân của chủ tịch thì có thể dùng, nhưng chủ tịch của Châu Dật hình như vẫn chưa kết hôn, nên hiện tại chỉ có một mình anh ấy có thể sử dụng”.
Giản Ninh thường buôn dưa với Minh Dao về một số nhân vật nổi tiếng, hiện tại đang nói đến Kỳ Tự, liền bát quái nói cho Minh Dao nghe: “Có rất nhiều phụ nữ có ý tưởng này, mình nghe nói anh ta có phòng riêng trong khách sạn, một số người cố ý vào đây ở, còn tìm mọi cách đi gõ cửa phòng anh ta”.
Minh Dao nghe được trái tim liền run lên.
Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao buổi trưa người phục vụ không cho mình vào thang máy.

Đồng thời, một số cảm giác xấu hổ kỳ lạ cũng ngày càng thêm mãnh liệt.
Vậy chắc người đàn ông đó nhất định nghĩ rằng mình cũng là một trong số những người chủ động gõ cửa phòng anh ta đúng không?
Minh Dao nhắm mắt lại, siết chặt tay Giản Ninh: “Nói đi, cậu muốn bị chặt như thế nào.”
Khuôn mặt ngây thơ đang nói chuyện sôi nổi của Giản Ninh: “Hả???”
Lúc này Thang máy bên cạnh đã tới, Minh Dao nhìn thoáng qua rồi bước nhanh vào:
“Quên đi, để cậu sống khoẻ mạnh thêm vài ngày nữa”.
Giản Ninh: “?”
Từ khách sạn đi ra, Minh Dao lấy điện thoại di động ra đặt xe.

Có lẽ là khách sạn ở vị trí đông đúc, phía trước có hơn 50 người xếp hàng đợi xe.
Minh Dao chỉ có thể kiên nhẫn chờ, lâu lâu lại lấy điện thoại ra nhìn.
Vài phút sau, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại.
Lúc đầu Minh Dao cũng không để ý, dù sao cũng có rất nhiều xe ra vào khách sạn.

Nhưng ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước mặt cô, và —
Cửa sổ xe được hạ xuống.
Minh Dao ngước mắt lên, thấy rõ người ngồi trong xe ở băng ghế sau liền giật bắn người.
Má ơi cứu mạng!
Anh ta anh ta anh ta tại sao lại xuất hiện!
Tôi thật không phải cố ý gõ cửa phòng anh tôi sai rồi còn không được sao!
Nhịp tim của Minh Dao tăng nhanh đến điên cuồng, hai chân cô như bị khóa chặt tại chỗ, không thể cử động được.
Cho rằng người đàn ông này đang muốn chế giễu hành vi nhận người thân của cô, ai ngờ anh ta chỉ bình tĩnh nói một câu –
“Minh tiểu thư, cô làm rơi đồ”.
Minh Dao hơi choáng váng.
Sao anh ta biết mình họ Minh?
Mình có làm rơi đồ hả?
Rất nhanh Minh Dao liền nhớ ra – không sai, buổi chiều cô làm rơi một bên hoa tai, chẳng lẽ làm rơi ở chỗ anh ta?
Minh Dao cẩn thận hỏi, “Là hoa tai của tôi sao?”
Kỳ Tự không trả lời phải hay không phải, chỉ từ trong xe đưa ra một hộp trang sức.
Cánh tay của anh để lộ ra bên ngoài, cổ tay áo phẳng phiu, tinh xảo, thấp thoáng logo của chiếc măng-sét bằng thép không gỉ, để lộ ra một phong thái không tầm thường.
Minh Dao nhìn chằm chằm vào tay anh, do dự vài giây, vẫn là theo bản năng mà nhận lấy.
Còn chưa kịp mở ra xem, cửa sổ xe từ từ đóng lại, chiếc xe điềm nhiên chạy đi và biến mất khỏi tầm mắt.
Vậy là đi rồi?
Minh Dao hơi bối rối, cô rũ mắt mở chiếc hộp ra.
Cứ tưởng trong đó là chiếc hoa tai cô đánh rơi, ai ngờ nằm lặng lẽ trong hộp lại là đôi hoa tai kim cương tua rua cắt hình con bướm đã khiến Giản Ninh tức giận bỏ vào nhà vệ sinh ở buổi triển lãm trang sức.
Dưới màn đêm, những viên kim cương trên đôi hoa tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh sang trọng.
Minh Dao đặt một dấu chấm hỏi: “……?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.