Bạn đang đọc Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân FULL – Chương 11
Nói thật, Minh Dao lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông cho leo cây.
Những người đàn ông từng theo đuổi cô trước đây, đừng nói là leo cây, một giây cũng không đến trễ.
Mà thôi, cũng do buổi hoà nhạc trước là Minh Dao lỡ hẹn, nên lần này bị Kỳ Tự đáp lễ cô cũng không ngại.
Điều cô quan tâm nhất chính là nguyên nhân Kỳ Tự thất hẹn.
Tối hôm trước lúc ngồi trong xe đã nói sẽ cùng nhau đi xem buổi diễn lần này, cũng đâu có nghe anh ta nói ngày hôm sau có việc bận, hơn nữa còn là bay đi nước ngoài.
Sao đột ngột vậy?
Lại vừa khéo ngay hôm qua Kim Đường đăng lên Weibo nói rằng mình xảy ra chuyện.
Khó trách Minh Dao đem tất cả mọi chuyện kết nối lại với nhau, trên thực tế từ lúc bắt đầu cô đã hiểu rõ thân phận của mình, hiểu rõ sự tồn tại của mình đối với Kỳ Tự là có ý nghĩa ra sao.
Cho nên bây giờ, bạch nguyệt quang đăng bài Weibo, Kỳ Tự không màng tất cả liền bay ra nước ngoài, cô hiểu được.
Chỉ là cô không nói được cảm giác khó chịu trong lòng là gì.
Về đến ký túc xá, Minh Dao lấy ra cuốn nhật ký.
Đã đến lúc cập nhật nhật ký quan sát của thế thân.
[18 tháng 5, trời nắng,
Hôm nay hẹn anh ấy đến buổi hoà nhạc, nào ngờ anh ta lại thất hẹn.
Tôi có thể hiểu được so với việc bạch nguyệt quang bị thương, cùng đi xem nhạc với một thế thân chẳng là gì cả.
Lúc nhận được tin anh ấy không thể đến được, tôi cũng không có cảm giác gì, nhưng khi phát hiện anh ta đi gặp bạch nguyệt quang, vậy mà tôi lại có một chút thất vọng.
Cảm giác này rất chân thật, tôi nghĩ mình đang dần dần hiểu được Lâm Vân Vân.
Nhưng tôi không phải Lâm Vân Vân, phải chịu đựng tra nam ở trong phim thì thôi đi, ngoài đời tôi quyết không làm một bánh bao mềm!
Vì vậy tôi quyết định, chờ anh ta trở về giả bộ dỗ dành tôi, tôi sẽ lạnh nhạt]
Viết xong, Minh Dao nhìn lại một lần nữa, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác trống rỗng mãnh liệt kia.
Mày thật sự không quan trọng đến vậy đâu.
Cảm giác thấp kém, đau khổ, tuyệt vọng, yêu hận đan xen mà đạo diễn Tống đã nói, Minh Dao dần dần nhận ra thế nào là hèn mọn.
Những chuyện còn lại, từ từ sẽ đến.
—
Buổi hoà nhạc đã trôi qua mấy ngày mà Kỳ Tự cũng không liên lạc với Minh Dao, cô cũng khá cứng rắn, nửa câu cũng chưa từng hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Minh Dao đã tìm được một căn nhà gần chỗ quay phim, nơi này thuộc vùng ngoại ô hẻo lánh, xung quanh đều là mấy căn nhà cũ, nhưng may là cũng sạch sẽ gọn gàng.
Hôm nay là ngày Minh Dao dọn nhà, Giản Ninh không rảnh, chỉ có Quản Tinh Địch qua giúp cô.
Hai cô gái đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của Minh Dao vang lên.
Cô cầm điện thoại lên xem như thường lệ, định bấm trả lời nhưng thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền thu tay lại.
Yo, cuối cùng người đàn ông này cũng nhớ tới mình?
Còn tưởng anh ta đi một chuyến đến Pháp đã thành công đem bạch nguyệt quang về rồi chứ, từ nay không cần thế thân như cô nữa.
Xem ra là không thành công rồi.
Minh Dao còn nhớ lời thề mình đã viết trong nhật ký, phải lạnh nhạt.
Cô liền lạnh lùng bấm tắt điện thoại.
Quản Tinh Địch hiếu kỳ hỏi: “Sao thế, ai vậy?”
Minh Dao: “Một kẻ lừa đảo”.
Vừa nói xong Minh Dao liền cảm thấy thật ra mình cũng đâu được xem là người tốt lành gì.
Nếu như Kỳ Tự là tên đàn ông lừa đảo, thì cô chính là người phụ nữ lừa đảo.
Hai người cùng lừa gạt lẫn nhau.
Minh Dao không có nhiều đồ, tổng cộng chỉ có 2 vali hành lý nên hai cô gái di chuyển cũng dễ dàng.
Đẩy hành lý đến cửa sau trường học, Minh Dao lấy điện thoại ra đặt xe, vừa mới mở App thì Kỳ Tự lại gọi điện thoại đến.
Minh Dao do dự, tay vẫn đang đặt trên phím “trả lời”.
Cô cũng không phải loại con gái lòng dạ thâm sâu gì, chỉ là khi nhớ tới mình bị anh ta cho leo cây, còn lạnh nhạt suốt mấy ngày thì cô liền trở nên tức giận.
Đặc biệt là sau khi vào vai Lâm Vân Vân, cảm thấy anh ta đúng là một tên tra nam đáng ghét.
Minh Dao lập tức thu hồi sự mềm lòng của mình, lạnh lùng cúp điện thoại lần nữa.
Vừa cúp máy lại có một cuộc gọi khác tìm đến.
Minh Dao cho rằng là Kỳ Tự lại gọi đến, nhưng sau khi liếc mắt nhìn qua, hoá ra là Kỷ Mộc Dương.
Cô có hơi sửng sốt, sau đó bắt máy: “Đàn anh Kỷ?”
“Minh Dao, lúc nãy anh thấy em đang xách hành lý trong trường, em đi đâu à?”
Minh Dao vô thức quay lại, trả lời: “Em chuyển đi, ký túc xá còn có mình em.
Hôm nay em chuyển ra ngoài”.
Vừa dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz RV đã đứng trước mặt Minh Dao.
Cửa xe mở ra, một cô gái nhỏ cẩn thận bước xuống.
“Chị Dao, anh Mộc Dương nói chị lên xe.
Chúng em sẽ đưa chị đi”.
Minh Dao rất ngạc nhiên, cô khéo léo từ chối: “Không cần đâu, chị đi với bạn—“
Minh Dao muốn nói là có Quản Tinh Địch giúp mình rồi, ai ngờ lần đầu tiên Quản Tinh Địch trở nên ân cần mà chuyển 2 vali của cô lên xe.
Minh Dao: “?”
Sau khi chuyển xong Quản Tinh Địch chạy tới xoa xoa 2 tay, chớp chớp mắt thì thầm với Minh Dao: “Cố lên, mình sẽ đẩy thuyền đầu tiên”.
Minh Dao: “……….”
Quản Tinh Địch liền chạy trốn để lại Minh Dao đang lúng túng tiến thoái lưỡng nan, tất cả hành lý đều ở trong xe, bây giờ không thể lấy xuống được.
Người ta cũng chỉ nói là đưa mình đến nơi thôi, chứ đâu có nói sẽ làm gì tiếp nữa đâu.
Không còn cách nào, Minh Dao chỉ có thể nhắm mắt đi theo trợ lý của Kỷ Mộc Dương lên xe.
Xe bắt đầu rời đi.
Không ai để ý, phía sau chưa tới 100m, một chiếc Bentley màu đen cũng từ từ chạy theo.
—
Căn nhà mà Minh Dao tìm được ở gần nơi quay phim, mặc dù tiểu khu không mới nhưng yên tĩnh, môi trường cũng không tệ.
Sau khi đưa Minh Dao đến tiểu khu, Kỷ Mộc Dương cũng chưa rời đi mà giúp cô chuyển hành lý vào nhà.
Anh ta không đeo khẩu trang, lúc ở cầu thang có người nhận ra khiến cho Minh Dao rất lúng túng.
“Đàn anh Kỷ, cứ làm việc của anh đi, bên đây em tự lo được”.
Kỷ Mộc Dương cười giỡn nói: “Thế nào, không mời anh một bữa à?”
Minh Dao ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy chìa khoá và điện thoại: “Ngại quá nãy giờ em bận nên quên mất.
Đi thôi, em mời anh ăn trưa”.
“Lần sau đi”.
Kỷ Mộc Dương ngăn cô lại với một nụ cười: “Chiều nay anh còn có cảnh quay, bây giờ phải đi rồi”.
Kỷ Mộc Dương nói xong liền xoay người bước ra ngoài, Minh Dao cũng đi theo: “Đàn anh, em tiễn anh”.
Phòng cô ở tầng 1, bước một cái đã ra đến bên ngoài.
Minh Dao cảm thấy rất xấu hổ, cô lấy từ trong túi ra một chai nước vẫn chưa uống, đưa cho Kỷ Mộc Dương: “Đàn anh, không ăn cơm nhưng cũng phải uống nước chứ”.
Kỷ Mộc Dương không từ chối, nhận lấy rồi vặn nắp, vừa uống vừa nói: “Đừng cứ đàn anh đàn anh, gọi anh Mộc Dương là được rồi”.
Minh Dao mở to miệng, sửng sốt nhưng không phát ra tiếng.
Kỷ Mộc Dương thấy cô chưa quen, cười nói: “Được rồi, trở về đi”.
“Vâng, tạm biệt”.
Rất nhanh Xe của Kỷ Mộc Dương đã rời khỏi tiểu khu, Minh Dao cũng xoay người chuẩn bị về nhà, đột nhiên nhìn thấy một vật màu đen quen thuộc.
Khí tức rất mạnh, chỉ mới đứng ở đây thôi đã làm cho người ta có cảm giác áp bức không thể chịu được.
Minh Dao run lên vài giây, ban đầu là hoài nghi, lúc sau là vẻ mặt không thể tin được.
Xe của Kỳ Tự?
Là mình hoa mắt hay là…..
Không, cô không hoa mắt.
Vì người đàn ông này đã bước xuống xe.
Não của Minh Dao đột nhiên trở nên hỗn loạn, cái quái gì vậy, anh ta từ đâu ra vậy, không phải anh ta đang ở nước ngoài sao, trở về khi nào?
Kỳ Tự đi tới, từng bước từng bước tới gần.
Rõ ràng là không làm gì sai, nhưng Minh Dao có chút chột dạ không thể giải thích được, cơ thể vô thức lùi lại phía sau.
Kỳ Tự đi tới trước mặt cô, gương mặt không chút biểu cảm, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
“Tại sao không nghe điện thoại?”
Giọng điệu này của anh khiến cho một chút chột dạ của Minh Dao lập tức bị đốt cháy.
Thái độ gì đây? Buồn cười, tại sao tôi không nghe điện thoại không lẽ trong lòng anh không biết?
Mặc dù biết rằng mình chỉ là một thế thân trong kịch bản, không nên có “ý đồ không an phận”, nhưng Minh Dao không muốn bị đùa giỡn ở trong phim lẫn ngoài đời.
Cô cũng lạnh lùng đáp: “Anh gọi thì tôi phải nghe sao, ai quy định?”
Một câu nghẹn họng khiến người đàn ông này không thể nói được gì.
Thành thật mà nói, hiện tại Kỳ Tự rất khó chịu.
Sau khi trở về anh liền đến trường tìm Minh Dao, gọi cho cô nhưng cô lại không bắt máy, kết quả là nhìn thấy cô lên xe Kỷ Mộc Dương, đi theo cả đoạn đường còn được thưởng thức tiết mục đưa nước thân mật.
Biết rằng có lẽ Minh Dao không vui khi mình thất hẹn, Kỳ Tự cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc và kiên nhẫn giải thích:
“Công ty ở Paris gặp sự cố nghiêm trọng vào ngày khai trương nên anh phải bay qua gấp để giải quyết, không phải cố ý lỡ hẹn.”
Minh Dao không biết những gì Kỳ Tự nói có phải là thật hay không, cô cũng không có hứng thú đi xác minh.
“Không quan trọng, dù sao thì buổi diễn cũng kết thúc rồi”.
Minh Dao trả lời gai góc, đầy sự chống cự.
Ngày thường Kỳ Tự cũng không phải là người dễ tính, mấy ngày nay lại bận rộn chuyện làm ăn, hơn 10 tiếng ngồi trên máy bay đã rất mệt, trở về còn gặp Minh Dao chào đón bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Lúc này điện thoại đang ở trong túi lại vang lên, như là đổ thêm dầu vào lửa, anh có chút cáu kỉnh, bình tĩnh kiềm chế lại:
“Anh còn có việc, đi trước”.
Sau đó xoay người lên xe, đóng cửa, rời đi.
Đi cũng rất lạnh lùng và dứt khoát.
So với Minh Dao phải liều mạng dùng sức thì anh ta lạnh lùng tàn nhẫn hơn nhiều.
Minh Dao: “……….”
Dù Lâm Vân Vân người ta không vui, làm gì thì làm Cố Viễn cũng sẽ giả vờ dỗ dành cô ấy.
Kỳ Tự là loại tra nam gì đây?
Vậy thôi đã đi rồi?
Làm qua loa cũng không muốn vậy tìm thế thân làm gì, tìm bảo mẫu đi.
Minh Dao uỷ uỷ khuất khuất, giận hờn nhìn chiếc Bentley rời đi: “Đi thì đi, có bản lĩnh thì đừng xuất hiện nữa, về nhà tìm bạch nguyệt quang của anh đi”.
Nói xong cũng quay về nhà đóng cửa lại.
—
Kỳ Tự vừa lên xe thì tiếng chuông điện thoại cũng reo liên hồi.
Đây đã là cuộc gọi thứ 5 ở nhà gọi đến từ sau khi anh xuống máy bay.
Kỳ Hành Viễn gọi Kỳ Tự quay về một chuyến.
Nhưng việc đầu tiên anh làm là đi đến Học Viện Điện Ảnh nên chậm trễ giờ giấc, ở nhà giống như đang gọi đi đầu thai vậy, từng người một gọi đến khiến anh phiền cực kỳ.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở biệt thự Kỳ gia vùng ngoại ô.
Kỳ Tự rất ít khi về lại đây, chỉ có ngày lễ ngày tết mới ở lại dùng bữa, nhưng ăn xong liền đi chứ không ngủ lại.
Trong thư phòng, Kỳ Hành Viễn và Trịnh Dung đều có mặt.
Kỳ Tự nhạy bén cảm nhận được không khí không được tốt lắm.
Anh không biết xảy ra chuyện gì, giọng điệu lạnh nhạt: “Có việc sao”.
Kỳ Hành Viễn còn chưa lên tiếng, Trịnh Dung đã nói trước: “A Yến huỷ bỏ vé máy bay, nói tạm thời sẽ không trở về”.
Kỳ Tự mặt không cảm xúc, “Vậy sao”.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết”.
Giọng điệu Trịnh Dung không thân thiện gì: “Rõ ràng lần trước nó nói cuối tuần sẽ về nước, đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại không về nữa?”
Cuối cùng Kỳ Tự cũng hiểu nguyên nhân hai người này lo lắng mà kêu mình trở về.
Anh nhẹ nhàng cười cợt: “Vì thế bà cho rằng là tôi kêu nó đừng quay về?”
Trịnh Dung đang muốn nói tiếp thì Kỳ Hành Viễn cắt ngang, sau đó lại nhìn Kỳ Tự, “Con đi Paris có gặp A Yến không?”
Trịnh Dung trực tiếp đưa ra phán đoán: “Tại sao cậu vừa tới Paris thì A Yến liền thay đổi chủ ý không quay về? Có phải cậu đã nói gì với nó rồi không?”
Kỳ Tự lười phải lãng phí thời gian cho loại việc vặt này, nói với Trịnh Dung:
“Con trai bà có về hay không, tôi không có hứng thú, cũng không quan tâm, nhưng bàn tay của bà thì—“
Ánh mắt của Kỳ Tự và giọng nói đồng thời trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Bớt đụng đến Châu Dật đi”.
Mặt Trịnh Dung hơi biến sắc, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh, “Tôi? Hớ, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì”.
“Không hiểu cũng không sao, tự trong lòng biết rõ là được”.
Kỳ Tự không muốn tiếp tục dính líu những chuyện vô vị với Trịnh Dung, đứng dậy rời khỏi.
Anh dừng lại trước cửa thư phòng, vừa nhắc nhở cũng như cảnh cáo,
“Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi làm việc không tôn trọng trưởng bối”.
8h tối, xe của Kỳ Tự vượt đường cao tốc chạy vào thành phố.
Buổi tối ở Bắc Kinh rất đẹp, những toà nhà cao tầng toả ra ánh sáng rực rỡ, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa, dục vọng.
Người càng đứng ở trên cao, nội tâm càng cô độc.
Kỳ Tự chạy thẳng một đường, dừng lại bên cạnh bờ sông náo nhiệt, tựa người vào thân xe hút một điếu thuốc.
Những năm gần đây, Kỳ Tự hoàn toàn không muốn bước chân vào ngôi nhà này.
3 năm sau khi mẹ qua đời, Kỳ Hành Viễn kết hôn với mẹ kế Trịnh Dung với lý do Kỳ Tự không thể sống thiếu tình mẹ.
Ban đầu Trịnh Dung quả thật là một người mẹ tốt, nhưng chưa tới 2 năm, em trai Kỳ Yến ra đời.
Câu chuyện sau đó cũng bắt đầu theo khuôn sáo cũ của các gia đình hào môn, khi em trai Kỳ Yến lớn lên, dã tâm của Trịnh Dung càng lúc càng lớn, cuộc tranh chấp đầy sóng gió của “Thái Tử” tập đoàn SG mấy năm nay vẫn chưa từng dừng lại.
Gió sông mát mẻ, sự mệt mỏi và những cảm xúc chồng chất của Kỳ Tự dần dần bình tĩnh lại.
Cũng làm dịu đi sự buồn bực đối với Minh Dao.
Thật ra cũng không khó để giải thích, cô gái nhỏ da mặt mỏng, do mình không nói tiếng nào đã bay ra nước ngoài, mãi cho đến khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu mới nhớ tới việc trả lời cô ấy là không đi, cô nàng không vui, làm ầm ĩ lên cũng là bình thường.
Anh thật sự không nên cùng cô so đo.
Nhớ tới dáng vẻ lúc Minh Dao gọi nhầm mình là anh trai trong khách sạn, gương mặt đó, đã có đủ lý do để được yêu thương và tha thứ.
Kỳ Tự cười nhẹ nhàng, lấy điện thoại ra gọi cho Minh Dao.
Ba giây sau —
“Cuộc gọi của bạn tạm thời không thể kết nối”.
Kỳ Tự không nghĩ nhiều, gửi tin nhắn Wechat cho Minh Dao: [ngủ rồi sao]
Khung chat lại nhanh chóng nhảy ra một hàng chữ —
[“Ai mở miệng trước là chó” đã bật xác minh bạn bè, vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè trước]
Kỳ Tự nhíu mày.
Cô gái này lại còn xoá mình?
Còn cái tên mới này……….
Cũng biết lựa thời điểm để mắng mình nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Minh: mắng anh thì mắng anh, mắng anh còn phải lựa thời điểm sao?!
Kỳ cẩu: ……
n tháng sau
Kỳ cẩu: Trải nghiệm tập 6 thì trải nghiệm tập 6, còn phải lựa thời điểm sao?
Tiểu Minh: …….