Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 89: Loài Người Thật Khó Hiểu


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 89: Loài Người Thật Khó Hiểu


Chu Hạc nghi hoặc tiếp tục nhìn, bên trong sách.

Lần đầu tiên anh gặp Chu Hạc là trong buổi lễ khai giảng, Sở Tinh Châu là khách quý được mời đến trường tham gia buổi lễ.

Khi ấy Chu Hạc trong sách chỉ nghĩ anh là người nhà của học sinh nào đó thôi.
“Anh có thể chụp ảnh giúp tôi được không?” Chu Hạc ôm máy ảnh tươi cười hỏi anh, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mái tóc cậu, đôi mắt lấp lánh cong thành hình trăng non, rạng rỡ tựa ánh mặt trời, xinh đẹp như vương tử trong các câu chuyện cổ tích.
“Được.” Sở Tinh Châu tim lỡ một nhịp, gật đầu đồng ý.

Đôi tay chỉ dùng để ký các hợp đồng giá trị khổng lồ, hiện tại lại trúc trắc cầm lấy máy ảnh.
Nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, thật phù hợp với tâm trạng của anh.
Nếu có người biết Sở Tinh Châu, Sở tổng có tiếng trong thương trường, được xem như Diêm Vương trong giới tài chính lại là người yêu thầm kẻ khác chắc chắn sẽ kinh ngạc rớt cằm.
“Bụp!” Chu Hạc đỏ mặt đóng lại quyển sách.

Tự nhiên, tự nhiên thêm mấy câu diễn tả tâm lý làm gì, rõ ràng mấy trang đầu không có.
Quyển sách đáng thương nhích tới nhích lui muốn mở ra, Chu Hạc càng đè chặt nó.


Lúc này cậu mới phát hiện quyển sách cũng không nguyên vẹn, có mấy trang sách bị xé rách.
Chu Hạc buông tay để quyển sách tự do, một tiếng lật trang qua đi, thì hình ảnh đã dừng lại lúc cậu 23 tuổi.
Chu Hạc hay tin cậu là không phải là con của ba mẹ, cậu chỉ là giả thiếu gia.
Lại một tiếng lật sách vang lên.

Cậu và Sở Tinh Châu đã lăn giường.
Chu Hạc: “…”
“Khoan, dừng lại, chỉ mới một trang giấy thôi mà tiến triển nhanh dữ vậy!” Chu Hạc luống cuống cầm quyển sách, muốn lật trở lại trang trước để xem phát triển tình cảm của hai người nhưng không có!
Trong sách Chu Hạc biết sự thật về thân thế của mình, thất vọng tràn trề đi quán bar giải sầu, uống say va phải Sở Tinh Châu, một đêm xuân làm người thẹn đỏ mặt, sáng hôm sau cậu liền biến mất.
Chu Hạc: “…” Quá máu chó.
Càng máu chó hơn là cậu làm diễn viên chính.
Quyển sách thấy Chu Hạc đang muốn lật lại trang, thì cứ nghĩ cậu muốn xem kỹ hơn.

Vì thế quyển sách chu đáo hiện lại cảnh cậu đang lăn giường cùng Sở Tinh Châu.
“Chu Hạc” gương mặt vì say mà ửng hồng, cả người mềm mại nép vào lòng Sở Tinh Châu, cổ áo lỏng lẻo lộ ra đầu vai thon gọn và xương quai xanh gợi cảm, thậm chí phần xương quai xanh bên trái đang bị Sở Tinh Châu liếp láp gậm cắn.

Chu Hạc thân trên chỉ còn một chiếc áo mỏng, áo khoác đã sớm bị quăng qua một bên, thon gầy eo nhỏ bị Sở Tinh Châu nắm lấy không ngừng vuốt ve.

Cậu ngồi trên người anh, đôi chân thon dài kẹp lấy eo anh, Sở Tinh Châu nằm phía dưới dùng tay từng chút cởi ra nút áo của cậu.
Aaaaaaa…!Quyển sách chết tiệt! Chu Hạc tức giận mạnh tay đóng quyển sách lại.
“Rắc rắc…” Quyển sách vừa đóng thì cảnh trong mơ cũng như thủy tinh nứt vỡ, thế giới trong mơ xuất hiện nhiều vết rạn hình mạng nhện.
“Rắc!” Vỡ tung thành bụi cát.
Chu Hạc hoàn hồn tỉnh dậy, vừa mở mắt liền cảm nhận được phản ứng của cơ thể khi xem phim 18 cấm, và độ ấm kinh người trên da thịt.
Càng khiến cậu thấy thẹn là Sở Tinh Châu đang ngồi ở bên giường, dùng ánh mắt ý vị thâm thường nhìn cậu.
Chu Hạc thẹn quá thành giận, vứt gối đầu về phía anh, tức giận nói: “Anh lại vào nhà của tôi, đây là xâm nhập trái phép!”
Sở Tinh Châu cũng không né, thuận tay ôm cái gối mềm mụp vào trong lòng, đôi mắt chứa ý cười nhìn Chu Hạc, nói: “Nhớ rồi?”

“Không nhớ!” Chu Hạc lớn tiếng nói.
“Nhớ tới đâu rồi.” Sở Tinh Châu trả gối đầu cho cậu.
“Đã bảo không nhớ rồi mà!”
Tuy chưa xem cảnh tiếp theo nhưng Chu Hạc cũng có thể lập tức liên tưởng đến khung cảnh ngượng ngùng ấy.

Càng quá mức là cậu cảm thấy bản thân đang xem phim 18 cấm của chính mình, sắc nét cực kỳ, cũng khiến người muốn đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách cho rồi.
“Uống nước hạ nhiệt.” Sở Tinh Châu đưa cậu một ly nước lạnh.
Chu Hạc ừng ực uống hết cả ly, rốt cuộc cảm thấy ngọn lửa trong lòng được dập bớt nhưng phản ứng nào đó bên dưới vẫn chưa thể xuống được.

Chu Hạc kéo chăn trùm kín mít nhưng không biết bằng cách nào Sở Tinh Châu vẫn đoán được tình trạng hiện tại của cậu.
“Muốn anh giúp không?” Sở Tinh Châu quỳ một chân lên giường, kéo gần khoảng cách của hai người.
“Không, anh anh anh mau đi ra!” Chu Hạc ngoài mạnh trong yếu nói.
“Sẽ thật thoải mái.”
“Nghẹn chết cũng không cần anh giúp.”
“Sẽ hư.”
“Không hư.”
“Anh đau lòng.”
“Tôi không đau anh đau cái con khỉ!”
Sau một trận gà bay chó sủa thì Sở Tinh Châu vẫn không thành công giúp Chu Hạc, Chu Hạc nghiến răng chạy trối chết vào nhà tắm, sau khi đi ra thì dùng ánh mắt hung hăng trừng anh.

“Được rồi, anh nói xem chuyện này là thế nào?” Chu Hạc vừa lau tóc vừa nói.
“Là kiếp trước, cũng không hẳn là kiếp trước.” Sở Tinh Châu nghĩ rồi trả lời.
Kiếp trước, cách gọi này chỉ đúng khi con người đã chết và đầu thai, còn anh và Chu Hạc vốn chưa có chết.
“Khoan, để tôi tự đoán.” Chu Hạc nuốt nước miếng sau đó nói: “Ý anh là, những gì tôi mơ thấy đều là sự thật.

Và “Chu Hạc” trong giấc mơ là chính tôi?”
“Đúng vậy.” Sở Tinh Châu gật đầu.
Chu Hạc vừa nghe mặt càng đỏ, lắp bắp nói: “Kia kia, người kia cũng là chính anh?”
“Đúng vậy.” Lần này Sở Tinh Châu gật đầu dứt khoát hơn nhiều.
Không khí nháy mắt trở nên ngượng ngùng lên.
Quyển sách bị linh hồn nắm chặt, nó không hiểu, loài người thật khó hiểu, rõ ràng trọng điểm không nằm ở “trên giường”, nhưng sao họ chỉ chú ý đến “trên giường” như thế?1

Tác giả muốn nói.
Sách – hệ thống: Trọng điểm sai rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.