Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 64: Hắn Muốn Gì
Tối nay, Chu Hạc như mọi ngày đọc sách cho Hứa Kỷ Trạch xong liền đi về phòng.
“Reng reng reng…” Một số máy lạ gọi đến.
Chu Hạc bắt máy thì nghe thấy một giọng nói lạ vang lên: “Alo alo, cậu là người quen của Phó Đoạn đúng chứ? Anh ấy đang say bất tỉnh ở quán của chúng tôi, tôi thấy số điện thoại của cậu được lưu đầu tiên nên gọi cho cậu.”
Trong quán bar, Phó Đoạn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô gái.
Cô gái làm bartender trong quán bar, cũng là tình nhân cũ của Phó Đoạn, nghe nói hắn muốn theo đuổi người khác nên đã bày cách cho hắn.
Cô gái vừa nói chuyện với Chu Hạc vừa làm động tác ok với Phó Đoạn, ánh mắt tự tin như đang nói: Yên tâm, chiêu này vô cùng có tác dụng, 10 người thì hết 10 người sa lưới.
Chu Hạc nghe xong thì ngốc trong chớp mắt, cậu khó tin hỏi lại: “Phó Đoạn?”
“Đúng vậy, đúng vậy, hi vọng cậu mau mang anh ta về nhà…” Cô gái lập tức nói.
Chưa để cô nói hết câu, thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng lạnh nhạt của Chu Hạc: “Hắn ta thì liên quan gì đến tôi…!lừa đảo dạo bày thiếu chuyên nghiệp quá.
Tút…”
Cô gái ngây người nhìn điện thoại, đần mặt nhìn lại Phó Đoạn.
Hắn sắc mặt âm trầm nhìn cô, cô gái run tay thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Ý chí tự cứu bạo liều, cô gái lập tức nói: “Tôi còn có cách!”
Thế là Chu Hạc sau khi tắt máy, đi rửa mặt và lên giường chuẩn bị tìm vai lồng tiếng mới thì điện thoại lại reo lên, lần này là giọng nói say khướt của Phó Đoạn.
“Chu Hạc…”
“Tút.” Chu Hạc lập tức tắt máy, sẵn tay kéo số điện thoại này vào sổ đen.
Phó Đoạn sắc mặt u ám nhìn cô gái, cô gái bartender tuyệt vọng run cầm cập.
Cô nào biết Chu Hạc lại không theo lẽ thường thế chứ!
Trong trí nhớ của cô gái bartender, Phó Đoạn và Chu Hạc là một cặp nhưng Phó Đoạn quá đào hoa, điển hình của tra nam văn học mạng.
Hiện tại cải tà quy chính muốn truy thê hỏa táng tràng thì tiểu thụ – Chu Hạc cũng nên dựa theo kịch bản mà đau lòng một tí chứ.
Cô gái bartender là một con cú đêm không xem tin tức, ban ngày ngủ, ban đêm đi làm, sở thích duy nhất là đọc tiểu thuyết não tàn, thậm chí minh tinh đang nổi tên gì cô cũng không biết.
Mà ở Kim Thiền thì có quy định không được bàn tán về đời tư của chủ nhân, đều áp dụng cho khách hàng và nhân viên, nên cô cũng hoàn toàn không biết tin Phó Đoạn đã kết hôn.
Cứ nghĩ hai người đang giận dỗi.
Phó Đoạn cũng không có tâm trạng đôi co với cô, vừa nhìn liền phiền.
Hắn xua tay đuổi người, cô gái như được ân xá lập tức liền chạy.
Đúng là tâm tình bất định, cô ít nhiều gì cũng từng là bạn giường của hắn, thế mà chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Cũng đúng, Chu Hạc đẹp vậy mà hắn còn không thương thì cô tính là gì.
Cô gái bartender không thèm để ý hình tượng mà trợn trắng mắt.
Khách hàng gọi rượu thấy vậy còn tưởng Halloween đến sớm.
Trong phòng.
Phó Đoạn thật là muốn theo đuổi Chu Hạc, hắn muốn trở lại như trước kia, muốn Chu Hạc ở bên cạnh hắn.
Hắn sẽ bù đắp cho cậu.
…
Vì thế, cuộc sống nhàn nhã yên bình của Chu Hạc lại đối mặt với “chân tình” của Phó Đoạn.
Mỗi ngày điện thoại đều đầy ắp các tin nhắn của Phó Đoạn, tất cả cũng không phải lời hỏi thăm hay trò chuyện mà là tin tức các bộ tiểu thuyết đang và dự định chuyển thể thành kịch truyền thanh.
Chu Hạc chặn số này thì gửi vào gmail cậu, cậu không có ý định nhận bất kỳ ý tốt lạ thường nào của Phó Đoạn nhưng…
“Phó Đoạn!” Chu Hạc nghiến răng nói, bàn tay siết chặt cây bút điện tử như muốn bẻ gãy nó.
Cậu đúng là không muốn nhận thứ gì mà hắn đưa nhưng không nhận thì cậu sẽ thất nghiệp!
“Tất cả các bộ tiểu thuyết đang muốn chuyển thể hắn đều đưa qua, cả truyện và lồng tiếng phim hắn cũng không tha!”
“Bây giờ tôi tùy tiện chọn một bộ thì đều có khả năng nó thuộc một trong số đó.
Cậu nói xem, tôi ngồi 3 tiếng chọn lọc ra các bộ truyện và phát hiện Phó Đoạn đã gửi cho tôi tất cả thông tin của những bộ có khả năng chuyển thể trong vòng 2 năm tới!”
Chu Hạc hít sâu một hơi rồi nói với Cao Hiểu: “Có nghĩa là nếu tôi không muốn nợ ân tình của hắn thì phải nghỉ việc 2 năm!”
“Vì tất cả truyện, hắn đều gửi cho tôi rồi!” Chu Hạc nhấn mạnh hai chữ “tất cả” cơ hồ muốn bốc khói.
Cao Hiểu chỉ nghe âm thanh thôi đều có thể tưởng tượng đến biểu tình xuất sắc của Chu Hạc lúc này.
Hắn an ủi: “Yên tâm đi, mỗi ngày đều sẽ có vô số tác phẩm tiểu thuyết hay được viết ra.
Chỉ cần chờ tác giả trao quyền chuyển thể thành kịch thì cậu có thể đi làm lại rồi.”
Chu Hạc vô ngữ nói: “Trao cho ai? Trao cho studio của Phó Đoạn sao?”
Cao Hiểu bị hỏi thì nghẹn lời, nói cũng đúng.
“Cậu nói xem, Phó Đoạn có âm mưu gì mà làm ra hành động quái quái này.
Để ghê tởm tôi sao?” Chu Hạc dựa lưng vào ghế than thở nói.
“Có lẽ hắn muốn theo đuổi cậu.”
Chu Hạc: “…” Đủ ghê tởm.
“Hay cậu đổi nghề đi.” Sau hồi lâu, Cao Hiểu nêu ra sáng ý.
“Vậy cậu thuê tôi làm trợ lý cho cậu đi.”
Thẻ ngân hàng bị khóa, không xu dính túi, ăn bám ở nhà – Cao Hiểu: “…”
Thảo (một loại thực vật), cuộc nói chuyện này vô pháp tiếp tục! Cao Hiểu trừng mắt nhìn điện thoại..