Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 5: Toàn Là Lừa Đảo


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 5: Toàn Là Lừa Đảo


“Tại sao không thử một lần, hử?” Một âm thanh quyến rũ đầy mê hoặc vang lên.
“Cạch” tiếng cửa phòng đóng lại, sau đó là âm thanh quần áo sột soạt bị cởi ra, một âm thanh nặng nề như hai thân thể cùng ngã lên giường.
“Chúng ta sẽ thử một lần thôi, em trai.” Tiếng nói thật nhẹ như lời mời gọi của ác ma, hai chữ “em trai” cố ý kéo dài, khiến người liên tưởng nhiều thứ, mơ màng tự nguyện trầm luân cùng mỹ lệ ác ma.
“Tốt.” Âm thanh của tổng đạo diễn vang lên, kết thúc đoạn lời thoại của Chu Hạc.
“Hoa Hồng, cậu làm tốt lắm, lần này đến đoạn cuối cùng, nam chính tình cờ gặp cậu ở trên đường, phối âm xong cảnh này là kết thúc rồi.” Tổng đạo diễn khen ngợi.
“Tốt.” Chu Hạc trả lời, giữ chặt tai nghe.
Trên đường ồn ào tiếng xe cộ, tiếng bước chân của nam chính dừng lại, “leng keng” một tiếng, vai phụ đẩy cửa bước ra từ quán cà phê, ánh mắt tình cờ đối diện với nam chính.
“Lại gặp nhau rồi, em trai.” Giọng điệu chào hỏi ngã ngớn vang lên, hai chữ “em trai” vẫn câu hồn như trước.
“Bốp bốp bốp, tốt, kết thúc thôi.”
Chu Hạc vừa mới thu âm xong, không khó như cậu tưởng, thậm chí có chút quen thuộc như vai diễn này quá hợp với cậu.
“Hoa Hồng! Aaaa…!Chị không nghĩ em mới vào nghề đâu, cái thanh âm này thiệt làm lỗ tai muốn mang thai.

Hoa Hồng Hoa Hồng, hãy kêu thêm tiếng em trai nữa đi mà…” Người phối âm nhân vật nữ chính kích động hô lên.
“Khụ, đừng đùa cậu ấy, cô làm người ta sợ lỡ cậu ấy chạy mất thì sao?” Người phối âm nhân vật nam chính lên tiếng.
Hôm nay là ngày thứ mười cậu đi phối âm, tuy lời kịch không nhiều nhưng không thể thu âm trong một lần nên mới kéo dài đến bây giờ.
Hoa Hồng là nghệ danh của Chu Hạc, cậu chỉ tùy tiện lấy mà thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Mọi người làm nghề này đa phần đều có bệnh thanh khống, mỗi lần nghe âm thanh hay thì như vớ được vàng.


Các anh chị cũng rất nhiệt tình.
Hôm nay là kết thúc phân đoạn của Chu Hạc, công việc kết thúc liền lãnh tiền lương.

Chị nữ chính cũng có giới thiệu cho cậu đi thử vai của một nhân vật phụ của bộ khác nhưng vì chưa tới ngày nên Chu Hạc hiện tại vẫn trong trạng thái nửa thất nghiệp.
Tiền lương bộ kịch này không nhiều, Chu Hạc đã hứa mời Sở Tinh Châu ăn cơm, cậu vẫn sẽ thực hiện.

Không ăn được nhà hàng đắt đỏ, Chu Hạc cảm thấy khí chất của Sở Tinh Châu cũng không thích hợp ăn quán vỉa hè nên cậu quyết định tự nấu cho anh.
Chu Hạc mồ côi từ năm 18 tuổi, ba mẹ là cô nhi nên cũng không có thân thích gì, đã đủ tuổi lao động nên không có trợ cấp, cuộc sống của cậu khi ấy rất vất vả.

Nên mấy việc bếp núc Chu Hạc đều biết, sau này vì lấy lòng Phó Đoạn nên cậu càng cố gắng để học.
Tuy chân Chu Hạc chưa lành hẳn nhưng may là gãy xương mắt chân không quá nặng, nên có thể đứng thẳng trong một thời gian.
Qua mấy ngày ở chung, Chu Hạc cũng biết về khẩu vị của Sở Tinh Châu, anh thích ăn thanh đạm, không quá thích đồ cay hay mặn.

So Chu Hạc từng bị bệnh dạ dày thì anh càng giống bệnh nhân đang bị đau dạ dày.
Bận một buổi sáng, đến trưa hai người cùng nhau ăn cơm.
“Thế nào?” Chu Hạc chờ mong hỏi.
Sở Tinh Châu nhìn Chu Hạc rồi nhìn đồ ăn, thành thật khen: “Rất đẹp.” Cũng không biết anh đang nói người hay nói món ăn.
“Ai hỏi anh đồ ăn đẹp không, tôi hỏi vị thế nào? Phù hợp khẩu vị của anh không?” Chu Hạc chỉ chỉ trên bàn.
Sở Tinh Châu ăn một miếng thịt hầm, gật đầu nói: “Thích.”

“Vậy ăn nhiều vào.” Chu Hạc gắp thêm thịt cho anh.
Sở Tinh Châu là một Alpha vô cùng ưu tú, có tiền có quyền, có sắc, thật là một Alpha hoàn hảo.

Tất cả đều phù hợp với tiêu chí né tránh của Chu Hạc.
Gặp Alpha thế này cậu chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Nhưng chính miệng Sở Tinh Châu từng nói, anh chỉ thích Alpha.
Nghe xong Chu Hạc tin tưởng không nghi ngờ, cậu cảm thấy Sở Tinh Châu không giống như đang nói dối.

Nên mới không trốn tránh hay giữ khoảng cách với anh.
Một bữa cơm trưa rất bình thường nhưng Sở Tinh Châu lại quăng cho cậu một trái bom.
“Anh nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem.” Chu Hạc khó tin mà ngoáy ngoáy lỗ tai.
Sở Tinh Châu ưu nhã lau miệng rồi lặp lại: “Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi trị bệnh.” Sau đó anh đưa cho Chu Hạc một giấy khám sức khỏe về bệnh tình của anh.
Sở Tinh Châu cũng mắc một căn bệnh hiếm không ngửi được tin tức tố giống như Chu Hạc nhưng bệnh của anh nặng hơn của cậu.
Chu Hạc chỉ không ngửi được tin tức tố của Alpha mà thôi, còn Sở Tinh Châu ngoài tin tức tố của bản thân thì chưa từng ngửi được tin tức tố của người khác.

Chu Hạc là người đầu tiên.
Cần thực hiện giao lưu tin tức tố để kích thích.


Nhưng giao lưu tin tức tố là một quá trình quá mức thân mật, Chu Hạc lại là Omega nên Sở Tinh Châu cũng không ép cậu.

Anh cho cậu thời gian để suy nghĩ.
Chu Hạc cầm bản báo cáo mà rối rắm vô cùng, tối về phòng cũng không thể ngủ được.
Dù là bạn nhưng chuyện này đã vượt qua giới hạn bạn bè.

Giao lưu tin tức tố chỉ có các cặp tình nhân mới làm với nhau mà thôi, nó như việc hôn môi hay ôm ấp thông qua tinh thần chứ không phải thể xác.
Ai lại hôn môi với bạn bè cơ chứ!!
Độ phù hợp AO của họ cũng cao, đây cũng là điều Chu Hạc lo lắng.
Chu Hạc tuy xem anh là bạn nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cậu vẫn giữ quan điểm “không dây dưa với Alpha quá mức có quyền thế”.

Nếu là người khác nhờ cậu, Chu Hạc nhất định sẽ từ chối.
Nhưng Sở Tinh Châu là ân nhân của cậu! Không có anh cậu đã làm thức ăn cho cá rồi.
Chu Hạc rối rắm cả đêm, sáng thức dậy với hai cái quầng thâm mắt.
Cậu vừa mở cửa phòng thì thấy có một người chuẩn bị gõ cửa, là bác sĩ chữa trị cho Chu Hạc.
Bùi Lương cũng bất ngờ vì chưa gõ đã có người mở cửa, hắn mỉm cười nói: “Chu thiếu, chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
“Được.” Chu Hạc mời anh vào phòng, cũng không để ý quầng thâm mắt của bản thân bị người khác thấy.
Mỹ nhân sao, dù có thâm mắt vẫn đẹp ngây người.

Ít nhất thì Bùi Lương nghĩ vậy, tuy không phải lần đầu gặp Chu Hạc nhưng mỗi lần gặp hắn vẫn phải âm thầm khen một lần.
Thanh niên Omega dáng người cao gầy, quần áo mặc lại quá mức rộng khiến cậu nhìn càng thêm nhỏ nhắn.


Thanh niên vì thức đêm nên cả người có chút lười nhác, nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt ướt át diễm lệ, cộng thêm quầng thâm nhợt nhạt ở dưới mắt thật làm người liên tưởng bậy bạ đêm qua cậu đã làm gì.
“Khụ, thật ra tôi đến vì bệnh tình của Sở Tinh Châu.” Bùi Lương ho khan một cái, đứng đắn nói ra mục đích của hắn.
Chu Hạc rót cho hắn một ly nước, tỏ vẻ lắng nghe.
“Tôi với Sở Tinh Châu quen biết khi học đại học, tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng tôi không có ý nói tốt cho anh ta đâu.” Bùi Lương cười nói.
Bùi Lương là Beta, gương mặt ôn hòa, khí chất rất có lực tương tác, vô cùng thích hợp với nghề nghiệp bác sĩ này.
Bùi Lương uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Cậu biết đấy, Sở Tinh Châu thích Alpha nhưng vì căn bệnh này anh ta rất dễ bị đè.”
“Phụt, khụ khụ khụ…” Chu Hạc trực tiếp phun nước đang uống ra, nước sặc lên tới mũi, lập tức ho khan.
Bùi Lương nhanh tay đưa khăn giấy cho cậu, Chu Hạc lau mặt rồi lau bàn, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Lương.
Bùi Lương nhún vai tỏ vẻ là sự thật.

Alpha với Alpha yêu nhau thì nhất định phải có người nằm ở phía dưới, “công công gặp nhau tất có một thụ” câu nói thần thánh không sai được.
Mà Sở Tinh Châu lại không ngửi được tin tức tố của người khác đã là bị thua thiệt.
Chu Hạc không thể nào tưởng tượng được hình ảnh Sở Tinh Châu nằm dưới một ai đó, má ơi thật đáng sợ.
Bùi Lương nói xong liền đi ra khỏi phòng, để lại Chu Hạc như hồn lìa khỏi xác ngồi bên trong.
Bùi Lương nhanh tay gửi đi một tin nhắn: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ đồng ý! Nhớ tăng lương cho tôi!”
“Anh không cần biết tôi làm cách nào, chỉ cần chờ kết quả thôi.” Nhắn xong Bùi Lương liền tắt máy.
Cuối ngày, Chu Hạc ăn tối cùng Sở Tinh Châu, dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn anh.
Chu Hạc giống như quyết tâm, cậu ngẩng đầu nhìn Sở Tinh Châu, nắm chặt nắm tay, kiên định nói: “Anh yên tâm! Tôi đồng ý giúp anh! Tôi sẽ giúp anh chữa hết căn bệnh này!!”
Sở Tinh Châu nhìn Chu Hạc đang hừng hực khí thế trước mặt, trên trán gân xanh giật giật, có dự cảm chẳng lành.
Rốt cuộc tên kia đã nói cái gì?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.