Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 38: Hôn Một Cái
Chu Hạc say khướt nằm trong lòng Sở Tinh Châu, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngoan ngoãn khi say như lần trước, lần này cậu rất biết…!làm nũng?
Chu Hạc rời khỏi quán bar thì ngoan thật, nằm trong lòng Sở Tinh Châu đôi tay kéo lấy vạt áo của anh cũng không biết đang lầm bầm lầu bầu cái gì.
Nhưng khi lên xe lại khác, cậu luôn miệng kêu nóng, muốn xuống xe.
“Hạ thấp nhiệt độ.” Sở Tinh Châu nói với tài xế.
“Vâng.”
Chu Hạc cũng không chịu ngồi yên, Sở Tinh Châu ôm thì cậu ngoan ngoãn ngồi, không ôm thì cậu lại đòi mở cửa xe nhảy xuống tìm Romeo của cậu.
Sở Tinh Châu đành “miễn cưỡng” ôm mỹ lệ Omega vào lòng, để Chu Hạc ngồi trên đùi anh.
Chu Hạc cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, bỗng nhiên cậu hô lên: “Chảy máu rồi!”
Trên mu bàn tay trắng nõn lại có một giọt máu đỏ tươi chói mắt, một giọt hai giọt “tích táp” nhỏ xuống bàn tay.
Sở Tinh Châu giật mình nâng mặt của Chu Hạc lên nhìn, người nào đó đang chảy máu mũi, còn lơ mơ không hiểu chuyện gì.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng vì rượu, ánh mắt mờ mịt lại ngây thơ như đang hỏi anh nâng mặt cậu làm gì?
Rõ ràng bộ dáng rất đơn thuần hồn nhiên nhưng nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt lại khiến cho khuôn mặt ngà say của cậu trở nên yêu mị, lại thuần lại dục như yêu tinh mới vừa bước xuống nhân gian.
Sở Tinh Châu lấy khăn tay giúp cậu lau máu mũi, cũng may máu chảy không nhiều.
Chà lau đến đôi môi thì anh hơi khựng lại, môi Chu Hạc thật mềm, chạm vào liền ao hãm xuống, sắc môi dính một ít máu trở nên đỏ tươi chói mắt.
Sở Tinh Châu nhẹ chạm vào môi châu, Chu Hạc thuận thế hơi há miệng ra, từ góc độ của anh có thể hàm răng trắng sáng và đầu lưỡi đỏ như ẩn như hiện, cậu theo bản năng liếm môi nơi anh vừa mới lau sạch, sắc môi liền trở nên diễm lệ ướt át.
Lần đầu anh thấy có người chảy máu mũi mà có thể sắc tình như vậy.
Chu Hạc mờ mịt nhìn anh, thấy anh thu hồi khăn tay, cậu chớp chớp mắt, Chu Hạc lại đưa tay lên xoa mặt, máu ở mu bàn tay liền dính lên trên má, thế là cậu lại nâng mặt lên muốn anh tiếp tục lau.
Sở Tinh Châu buồn cười lại giúp cậu lau mặt, sau khi cậu lau sạch thì Chu Hạc lại muốn dùng chiêu cũ nhưng bàn tay đã bị Sở Tinh Châu nắm lấy, cẩn thận lau lại một lần.
Chu Hạc ngơ ngác nhìn bàn tay trắng nõn của mình, cậu không vui chẹp miệng.
Sở Tinh Châu buồn cười nhéo mặt cậu, Chu Hạc bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh, làm nũng nói: “Muốn hôn một cái.”
Chu Hạc còn nhớ việc Cao Hiểu cười nhạo cậu là xử nam, cười cậu còn nụ hôn đầu, hiện tại cậu muốn cho nụ hôn đầu biến mất!
Chu Hạc cảm thấy người này ôm cậu rất thoải mái, vậy thì hôn anh đi.
Sở Tinh Châu cứ ngỡ mình nghe nhầm, Chu Hạc thấy anh không động đậy liền chủ động muốn hôn anh.
Nhìn đôi môi mềm mại hồng hào đang tiến lại gần, Sở Tinh Châu trái tim như muốn ngừng đập.
Chỉ còn 1cm nữa là chạm tới, thì anh lại ngẩng đầu lên, khiến Chu Hạc hôn lên cằm anh.
Chu Hạc đang say, anh không thể làm thế với cậu, Sở Tinh Châu hít sâu một hơi.
“Hôn nhầm chỗ rồi.” Nơi này không tính là hôn, muốn hôn lại.
Nghĩ thế Chu Hạc chồm người về phía trước, khóa ngồi trên chân anh, muốn hôn lại lần nữa.
Sở Tinh Châu siết chặt nắm tay, nhịn tới mức gân xanh đều nổi lên nhưng vẫn né tránh một lần nữa.
Chu Hạc bị anh chọc tức, phồng má nói: “Anh không ngoan!”
Sở Tinh Châu hít sâu một hơi, vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu dựa vào người anh, âm thanh khàn khàn nói: “Ngoan, đừng quậy.”
Chu Hạc tức giận cực kỳ, anh không chịu hôn cậu cũng không để cậu hôn anh, lại còn bắt cậu ngồi im, cậu mới không thèm nghe theo!
Chu Hạc vặn eo muốn tránh thoát nhưng lại chạm đến nơi nào đó, liền nghe Sở Tinh Châu hít hà một hơi.
“Sở tổng, đã đến nơi rồi.” Xe dừng ở trước nhà Chu Hạc, tài xế thông báo nói.
Một lúc lâu sau Sở Tinh Châu mới ách thanh trả lời: “Được rồi, ông về trước đi.” Sau đó anh liền bế Chu Hạc xuống xe.
“Không muốn ôm, mau bỏ xuống!” Chu Hạc vùng vẫy nói.
Sức lực của Omega sau có thể so được với Alpha, nhỏ bé phản kháng không hề có tác dụng nhưng Sở Tinh Châu vẫn chiều theo ý cậu để Chu Hạc đứng trên mặt đất, tay thì vẫn giữ chặt lấy tay của cậu.
“Chu Hạc.” Đúng lúc này có một âm thanh vang lên, là Hứa Kỷ Trạch.
“Thật trùng hợp, Sở tổng.” Hứa Kỷ Trạch ánh mắt liếc nhìn cổ tay nhỏ của Chu Hạc bị Sở Tinh Châu nắm lấy.
“Chu Hạc, cậu bỏ quên thẻ nhân viên…” Hứa Kỷ Trạch tiến lại gần thì mới phát hiện Chu Hạc say rồi.
Mặt mày hồng hồng như một cái bánh mochi dâu tây, mềm mềm mại mại.
Hứa Kỷ Trạch cách hai người rất gần, anh đứng cách Sở Tinh Châu chưa đến một cánh tay, hơi cúi đầu nhìn Chu Hạc.
Chu Hạc bỗng nhón chân “chốc” một tiếng hôn lên môi Hứa Kỷ Trạch, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Hứa Kỷ Trạch chưa kịp chớp mắt cậu đã hôn xong rồi.
Hai Alpha đều sững sờ đứng tại chỗ.
Sở Tinh Châu sắc mặt có thể so với mực nước, âm trầm làm người run sợ, anh kéo Omega vào lòng.
Chu Hạc còn liếm môi, nắm lấy vạt áo trước ngực của Sở Tinh Châu, ngây ngốc khoe ra nói: “Vậy là tôi mất nụ hôn đầu rồi.
Cao Hiểu sẽ không còn cớ để cười tôi.”
Sở Tinh Châu nhìn bộ dạng như muốn nghe anh khen ngợi của Chu Hạc thì gân xanh trên tay đều nổi lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Kỷ Trạch.
Hứa Kỷ Trạch phục hồi tinh thần lại, cười đắc ý nói: “Thì ra là nụ hôn đầu.”.