Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 12: Tôi Độc Thân Rồi!


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 12: Tôi Độc Thân Rồi!


Sau đêm nói chuyện cùng Sở Tinh Châu, Chu Hạc cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Có người nghe tâm sự của mình thật đúng là một điều may mắn.
Chu Hạc giữ tâm trạng rất tốt tiến vào phòng thu âm, bắt đầu phỏng vấn vai diễn mới.

Rất nhanh cậu nhận được thông báo trúng tuyển.
Lần này Chu Hạc được thông qua vai của một nam 8, vẫn theo phong cách mị hoặc như lần trước, là yêu phi.

Nói mị hoặc cũng không đúng, gọi là yêu nghiệt thì thích hợp hơn.
Vừa nghe thì các fan nhỏ của cậu đã hò hét.
Chu Hạc chỉ mới bắt đầu vào nghề mà thôi, cậu nghĩ cậu sẽ không có quá nhiều fan nhưng cậu đã xem thường sức mạnh của âm thanh.


Một âm thanh hay thì sẽ có vố số người tự nguyện nghe đi nghe lại, tự tìm tòi xem chủ nhân của thanh âm là ai.

Huống chi vai diễn lần trước của Chu Hạc thật đặc sắc.
Có thể nói cậu dựa vào độ hot của bộ truyện mà cũng vớt được kha khá fan.

Số lượng không quá nhiều nhưng so với người mới bắt đầu thì đã là một khởi đầu tốt.
Nói tới vai yêu phi này, đúng là như tên gọi, dùng thủ đoạn mê hoặc công chính trở thành hôn quân, nếu không có thụ chính thông minh lương thiện xuất hiện thì công chính sẽ là một vị hôn quân trầm mê sắc đẹp, đủ để chứng minh mị lực của nhân vật này.
Nhân vật này tên Hải Ngọc, là hoàng tử tiền triều, năm 3 tuổi đất nước bị Phù Quốc – đất nước của nam chính công chiếm, cậu khó khăn lắm mới chạy thoát.

Nhìn cung điện của mình bị đốt thành tro, Hải Ngọc trong lòng ôm hận, quyết tâm khiến Phù Quốc bị diệt vong!
Vì vậy cậu trở thành phi tần của công chính, một bên mê hoặc anh công một bên “thả dây câu cá” để đám con cháu thế gia chết mê chết mệt, tự nguyện nghe lời cậu.

Mặc cậu sai khiến lợi dụng chỉ vì đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.
Kế hoạch làm được 80%, thì thụ chính xuất hiện, sau đó là quá trình vả mặt, phanh phui sự thật, khiến kế hoạch bao năm của Hải Ngọc thất bại.

Cuối cùng thì nhảy vực tự sát, cảnh diễn kết thúc ở một phần hai của câu chuyện.
Bàn về độ hot thì bộ đam mỹ này còn hot hơn bộ ngôn tình lần trước.

Cốt truyện quyền mưu vô cùng đặc sắc, mỗi nhân vật đều được khắc họa một cách sắc sảo và có cá tính riêng.


Cũng vì quá hay nên chưa thể chuyển thể thành phim, chỉ sợ diễn viên diễn không đạt sẽ làm fan tiểu thuyết thất vọng.
Nói đến kịch truyền thanh của bộ này cũng kéo dài rất lâu vì chưa tìm được chất giọng phù hợp với nhân vật yêu phi và nhân vật thụ chính của truyện.

Tác giả của bộ truyện này theo đuổi sự hoàn mỹ, nếu không tìm được thì thà không làm chứ không muốn tùy tiện tìm người thay thế.
Nghe đâu bà tác giả muốn viết một bộ mới, cho yêu phi xuyên tới thời hiện đại nhưng chưa có thời gian.
Thật trùng hợp công chính của bộ này cũng là người lồng tiếng cho nhân vật “em trai” kia.

Đều là người quen cả.
Tin tức tốt như hẹn nhau cùng xuất hiện, vài ngày sau Sở Tinh Châu đưa cho cậu ít tư liệu, là quyết định của toàn án, đơn phương li dị đã được thông qua, hiện tại Chu Hạc là người độc thân.
Thật ra quá trình không nhanh như vậy nhưng họ cung cấp chứng cứ rõ ràng, tỏ vẻ không cần thời gian hòa giải, cộng thêm có Sở Tinh Châu nhúng tay nên chỉ chưa đến một tuần liền được thông qua.
Đã thành công ly hôn thì sẽ có luật sư thông báo kết quả cho Phó Đoạn, báo cho hắn kết quả, vì thế Sở Tinh Châu hỏi: “Cậu muốn hắn biết ngây bây giờ không? Nếu không muốn tôi có thể tạm thời chặn lại thông tin.”
Chu Hạc cũng không biết Sở Tinh Châu có quyền thế cao bao nhiêu nhưng nghe giọng điệu chắc chắn của anh cậu chần chừ nói: “Tôi muốn cho hắn biết…!nhưng tôi sợ bị hắn phát hiện nơi ở.”
“Không sao, tôi có thể đảm bảo hắn không tìm được cậu.” Sở Tinh Châu đáng tin cậy nói.
“Cảm ơn anh.” Chu Hạc cười nói, cậu theo thói quen suy nghĩ làm sao để trả nợ ân tình này cho anh.
Sở Tinh Châu như biết trước cậu sẽ nghĩ vậy, anh nói: “Chỉ cần cậu giúp tôi trị hết bệnh đã là thứ tốt nhất rồi.”

Vì có sự giúp đỡ của Sở Tinh Châu, tin tức rất nhanh truyền đến cho Phó Đoạn.
“Rầm!” Phó Đoạn hất đồ trên bàn xuống, vò nát tờ giấy thông báo của tòa án, tươi cười đáng sợ nói: “Tốt lắm Chu Hạc! Tôi đã xem thường cậu rồi, chỉ một đoạn thời gian không gặp cậu lại dám leo lên giường của người khác.”
Hắn tìm cậu lâu như vậy không ngờ cậu đang trốn hắn! Khiến hắn như một tên ngốc ngày nào cũng tìm cậu, lại chẳng thu được tin tức gì.
Còn ly hôn! Ai cho phép cậu ta có cái quyền đó!
Hắn không cho phép! Dù sống hay chết hắn không buông tay thì cậu mãi là bạn đời của hắn, đừng hòng trốn!
“Mau, mau đi điều tra chỗ ở hiện nay của Chu Hạc, điều tra người đang che chở cậu ta! Rồi lập tức bắt cậu ta về cho tôi!”
Chờ bắt được cậu, hắn nhất định hung hăng trừng phạt vì dám phản bội hắn!
Trợ lý run rẩy đứng nép sát vào tường, nghe thế như được ân xá mà “vâng” một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.
Phó Đoạn tức giận rút ra một điếu thuốc, chưa hút được hai hơi thì đã vùi tắt, hắn nhấc điện thoại gọi cho Dự Lam.
Chu Hạc nghĩ cậu là thứ gì, không có cậu Phó Đoạn hắn vẫn có thể sống tốt!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.