Thế Thân Nữ Phụ

Chương 61: Một chút mưu kế.


Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 61: Một chút mưu kế.


Tình huống này thật ra có chút đặc biệt, Thanh Nhi cho rằng cô là người ngoài không thể tùy tiện can dự vào sâu vào chuyện tình cảm của An Nhiên, nhưng với thân phận là người mai mối, cô phải góp sức đẩy cô ấy vào một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Tan học, Thanh Nhi lái xe một mình đến thẳng bệnh viện Thuần Ái, trong lòng vẫn y ninh mối quan hệ thân thiết của Trương Lam Tuyệt với mình lúc trước, vô cùng tự nhiên trực tiếp đẩy cửa vào phòng viện trưởng. Tới lúc nhìn lên cô mới sững người, hoá đá tại chỗ.
Trên sôfa đặt ở giữa phòng, một người đàn ông phong thái phóng khoáng tuỳ ý vắt chéo chân, đôi mắt phượng mười phần ma mị xoay đầu kinh ngạc nhìn cô, khoé môi nhếch một độ yêu mị như hồ li. “Là Trần tiểu thư đó à?”
Giọng nói quyến rũ tới cực điểm, Thanh Nhi không hề biết người đàn ông này vừa gặp lần đầu đã cố tình nén giọng lừa gạt cô, hại cô đứng ngẩn hồi lâu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chợt nghe âm thanh trầm ổn ôn hoà phát ra. “Trầm đại thiếu, anh rảnh rỗi đến đây trêu chọc bệnh nhân của tôi, không bằng trở về nghĩ cách để chúng ta tranh cử công bằng.”
Ra là Trầm Bằng, Thanh Nhi mở to nhìn anh ta, thật không ngờ tới người vừa đạt bằng tiến sĩ y học ở học viện danh giá Pháp cũng là người tranh cử chức Viện trưởng với Trương Lam Tuyệt lại yêu nghiệt như vậy, cảm giác không chân thật cho lắm.
Trầm Bằng cong môi cười một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô. “Theo tôi thấy Trần tiểu thư sức khoẻ rất tốt, không có gì vẻ gì là muốn chữa bệnh cả, bất quá trên cổ có vài vết ô mai chưa kịp tan thôi.”
Vết ô mai? Thanh Nhi sửng sốt theo phản xạ sờ lên cổ, đang tự hỏi vết ô mai ở đâu ra thì thấy ánh mắt Trầm Bằng sáng rực ý cười. Đáng chết, vừa vào cửa chưa nói được câu nào đã bị anh ta liên tục trêu chọc, cô nổi giận đỏ bừng mặt đi tới, nghiến răng nói. “Trầm đại thiếu, sao anh không biết ý tứ gì cả, chuyện kín đáo thế này không nên nói trước mặt người ngoài..” cô dừng lại, hạ thấp giọng. “..bị hiểu lầm sẽ không tốt.”
Vẻ mặt Trầm Bằng kinh ngạc rõ ràng, một lúc sau mới bật cười đầy yêu nghiệt, chậm rãi đứng dậy bước tới gần cô, khẽ khom người bắt lấy bàn tay cô siết chặt.
Vốn Thanh Nhi chỉ muốn trả đũa anh ta một chút, không ngờ tới Trầm Bằng có thể mặt dày đứng trước Trương Lam Tuyệt làm trò ái muội này. Cô vội vàng rụt tay muốn thối lui, lại bị anh ta giữ chặt, cố tình dùng âm lượng nhỏ đủ cho ba người nghe thấy. “Có thai rồi thì đừng tới bệnh viện, không cẩn thận sẽ bị phát hiện biết không?”
Hai hàm răng Thanh Nhi đánh lập cập, quả nhiên chiêu mặt dày vô sỉ cô không thể chơi bừa, lần này thì tức đến nghiến răng ken két thật sự. “Anh mới có thai đó, không biết xấu hổ.” Dứt lời, giũ khỏi tay anh ta, đi đến sofa ngồi phịch xuống.
Hành động của cô ngược lại không khiến anh ta tức giận, Trầm Bằng đút hai tay vào túi thong thả đứng nhìn cô, vóc dáng ưu tú không biết đã thu hút bao nhiêu phụ nữ, lại còn cười cười tà mị. “Tối nay đến chỗ cũ nhé, tôi chờ em.” Nói xong quay sang nhìn Trương Lam Tuyệt, nhếch một bên môi. “Không làm phiền công việc của Viện trưởng Trương nữa, lần sau gặp.”
Thanh Nhi giận đến run người, ngoảnh mặt liếc xéo anh ta một phát, quay sang nhìn Trương Lam Tuyệt vẻ mặt dần dịu xuống, có chút nghiêm túc. “Anh Tuyệt, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Từ đầu đến cuối Trương Lam Tuyệt đều ngồi tập trung xem hồ sơ, lúc này nghe cô nói mới ngẩng đầu lên, thuận tay đóng hồ sơ lại đi đến sofa ngồi xuống, giọng bình tĩnh. “Chuyện liên quan đến An Nhiên?”
Xem chừng anh ta cũng đoán được bảy phần lí do cô đến rồi nhỉ? Thanh Nhi gật đầu, thẳng thắn hỏi vào trọng tâm. “An Nhiên nói anh thờ ơ với em ấy, muốn chia tay sao?”
Vẻ mặt Trương Lam Tuyệt hơi trầm xuống, vươn tay rót một ly nước lọc đẩy đến trước mặt cô. “Anh có chuyện riêng, không tiện nghe máy của em ấy, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Lời này là nói với cô à? Thanh Nhi tự hỏi cô có nghĩ nhiều sao, rõ ràng là An Nhiên đã nói hai người không hoà thuận muốn chia tay, cô chỉ trần thuật lại thôi. “Em cũng mong là vậy, anh Tuyệt xưa nay trong lòng em là người chính trực, sẽ không lợi dụng tình cảm của một người rồi ngày ngày ôm ấp một người khác.”
Ánh mắt Trương Lam Tuyệt tối sầm xoay ngoắt nhìn cô, Thanh Nhi biết lời này đã chọc trúng điểm yếu của anh ta, nhưng cô tới đây không phải để kết giao bằng hữu, cô là muốn cảnh cáo. “Em lần đầu thấy An Nhiên khóc, tâm tình không được vui vẻ, nói chuyện hơi khó nghe một chút. Nhưng thật ra cũng không phải châm chọc gì, chỉ là muốn anh sớm phân rõ lợi hại, cái nào quan trọng hơn.”
Trương Lam Tuyệt ngã người dựa vào ghế, tầm mắt không nhìn cô nữa mà nhìn cửa phòng khép chặt, trong mắt có tia lạnh lẽo mơ hồ. “Anh làm việc gì đều có phân định trước sau, vị trí Viện trưởng không phải chỉ vì lợi ích cá nhân mà còn là danh dự Trương gia, An Nhiên đã muốn ở với anh thì buộc phải hi sinh một vài thứ, không thể cứ trông cậy vào người khác giúp đỡ được.”
Đúng là vậy, nhưng tính cách của An Nhiên rõ ràng không đủ cứng rắn, chỉ một thứ đó cũng đủ làm tổn thương cô ấy đến mức đứng không vững, thử hỏi cô làm sao yên tâm đứng ngoài chuyện này cho được chứ. “Anh cũng biết An Nhiên không giống em hay vị hôn thê của anh, một khi anh để em ấy tổn thương về mặt tình cảm thì dù có bù đắp thế nào cũng không thể trọn vẹn như ban đầu. Anh bảo em ấy phải hi sinh, vậy thì anh đã làm gì được cho em ấy? anh cho rằng Trương gia của anh thì cao lớn, sao không nghĩ em ấy cũng là đại tiểu thư Trình gia nuông chiều từ nhỏ.”
Bàn tay Trương Lam Tuyệt đặt trên đầu gối siết chặt, lúc quay sang nhìn cô cả gương mặt đều đanh lại đường nét cứng rắn, không còn chút ôn nhu hoà nhã của trước đó, giọng bắt đầu lạnh lẽo. “Không muốn để em ấy chịu tổn thương vậy tại sao lúc đầu em còn giới thiệu cho anh? Không phải em biết rõ anh đã vị hôn thê rồi sao? An Nhiên bây giờ là người của anh, anh có quyền quyết định em ấy vui hay buồn, em vốn dĩ không còn tư cách xen vào chuyện này nữa.”
Ngang ngược như vậy mà coi được sao? Thanh Nhi tức đến không nói nên lời, cầm cự một lúc mới nuốt xuống những lời chửi mắng, hít sâu một hơi bình tĩnh nhìn anh ta. “Có tư cách hay không cũng không tới lượt anh nói, lên giường vài lần thì cho em ấy là người của anh muốn đối xử thế nào thì thế đó sao? Trương Lam Tuyệt, có phải anh xem thường năng lực của em quá rồi không? nghĩ rằng một câu không đủ tư cách thì em sẽ tuỳ ý để em ấy cho anh giày vò hả?”
Lửa nóng tràn ngập khắp phòng, ánh mắt của Thanh Nhi như muốn thiêu đốt người đối diện. Mặc dù Trương Lam Tuyệt chưa từng thấy cô hung hăng như vậy, cũng rất muốn xoa dịu lòng cô nhưng lúc này thì không thể. “Anh không xem thường em vậy em nghĩ em có thể làm được gì cho An Nhiên? Lợi hại trong chuyện này em cân nhắc rõ ràng đi rồi hãy tới nói chuyện với anh.”
Lời này 100% là muốn đuổi người, vẻ mặt Thanh Nhi từ đỏ chuyển sang xanh rồi trắng bệch. Cô hiểu rõ sức mình có hạn, dùng cứng với đàn ông sẽ không bao giờ thắng, nhưng như vậy không đồng nghĩa cô chịu khuất phục. Trước khi tới đây cô đã tự lượng sức, nên làm thế nào cũng suy tính kỉ càng rồi.
Im lặng một lúc điều chỉnh lại cảm xúc, Thanh Nhi rút ra từ trong túi xách một bản thoả thuận, hai ngón tay ung dung đẩy đến trước mặt anh ta, khẽ hất cằm. “Bản thoả thuận này rất đơn giản, chuyện anh và Lâm San Nguyệt kết hôn cùng với tranh cử chức Viện trưởng cứ tuỳ theo ý anh, coi như không liên quan tới em. Riêng An Nhiên, em muốn anh đồng ý ba điều kiện, một là để em ấy biết rõ mọi chuyện trước khi hai người đính hôn, hai là không ràng buộc em ấy để em ấy tự do quyết định tình cảm của hai người, ba là trong vòng một năm em muốn anh và Lâm San Nguyệt kết thúc.”

Dừng lại một lúc, cô lạnh nhạt dựa người vào ghế, nhìn thẳng ra cửa. “Đương nhiên, nếu anh cảm thấy bản thoả thuận này không thoả đáng có thể không ký, toàn bộ dựa vào quyết định của anh.”
Trương Lam Tuyệt nhìn cô một cái, vươn tay cầm lấy bản thoả thuận mở ra xem, đến trang cuối cùng thì gập lại để trên bàn đẩy về phía cô. “Anh sẽ không vô duyên vô cớ thuận theo ý người khác, khả năng của em lớn đến mức nào không phải anh không biết, đừng thách thức sự nhẫn nại của anh nữa.”
Anh ta biết hết sao? Thanh Nhi mỉm cười ý vị thâm trường, anh ta nhiều nhất biết cô là đại tiểu thư của tập đoàn Trần Vân chỉ chiếm 5% cổ phần ở bệnh viện Thuần Ái, còn lại thì biết được bao nhiêu chứ? Cô gật đầu, cất giọng thoải mái. “Được thôi, coi như lần này em đến đây không công một chuyến, đã làm mất nhiều thời gian quý báu của anh, em đi trước.”
Dứt lời, tay phải liền cầm lấy bản thoả thuận đứng dậy đi ra cửa, chợt nhớ gì đó xoay đầu nhìn anh ta, cười nhạt. “Dù cuộc thoả thuận này không được như ý nhưng em vẫn mong được uống rượu mừng của anh và Lâm San Nguyệt, nhớ gửi thiệp mời cho em nha.”
Trước khi đóng cửa, Thanh Nhi chợt nhìn thấy ánh mắt Trương Lam Tuyệt lộ vẻ âm trầm khó đoán, cô không khỏi cảm thán sâu sắc người đàn ông trước mắt giấu tâm tư quá kĩ, giữa anh ta và Trầm Bằng xét về phương diện thâm hiểm thì chưa biết ai sẽ hơn ai.
Trở về nhà, Thanh Nhi mệt mỏi day day trán ngã ùm lên giường ngủ thẳng một giấc tới xế chiều, lúc thức dậy thì đầu óc choáng váng hai mắt hoa hoa cả lên, cô vươn tay cầm lấy điện thoại xem giờ, không ngờ màn hình nổi lên một tin nhắn mới.
“19 giờ tôi đến đón em.
Trầm Bằng.”
Ngắn ngũn như thế nhưng hoàn toàn không cho phép người khác cự tuyệt, Thanh Nhi bĩu môi nằm dài một lúc, suy nghĩ vu vơ. Buổi trưa cô vừa cùng Trương Lam Tuyệt cãi nhau một trận, bây giờ lại đi ăn tối cùng Trầm Bằng liệu có bị xem là kẻ hai mặt vô sỉ hay không? Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu cô từ chối vậy chẳng phải là đang chột dạ hay sao?
So với việc bị đồn thỏi, Thanh Nhi thà đi ăn cùng Trầm Bằng còn tốt hơn. Buổi tối còn chưa tới bảy giờ cô đã chuẩn bị xong, mặc một chiếc váy trắng trang nhã đi xuống nhà, từ trên lầu đã nghe thấy tiếng nói cười rom rã của mẹ Nhi cùng ai đó.
Thanh Nhi nghi hoặc bước nhanh xuống, đến gần thì thấy Huỳnh Bách Nhân sang chơi từ lúc nào, cô cười cười đi tới. “Sao qua đây mà không gọi em?”
Huỳnh Bách Nhân tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô kéo ngồi bên cạnh, vẻ mặt ôn hoà. “Nói trước em có tiếp đón anh không?”

“Không đón.” Thanh Nhi bĩu môi, hỏi mà không suy nghĩ, chẳng lẽ cô thật không tiếp đón anh ta?
Huỳnh Bách Nhân cười cười nhìn cô, bàn tay nắm chặt tay cô không muốn buông. Ba Nhi thoáng nhìn qua hai người, đột nhiên tằng hắng một tiếng đặt sấp báo trên bàn, hơi nhướng mày. “Con tính đi đâu vậy?”
“À..” Thanh Nhi chần chừ hai giây, cong cong môi cười nói. “Con có hẹn đi ăn cùng Trầm Bằng, buổi trưa vô tình gặp anh ta ở bệnh viện Thuần Ái.”
Vừa hết câu, bàn tay đang nắm tay cô chợt cứng đờ, Thanh Nhi bất quá không cảm nhận được còn đang chú ý sắc mặt ba Nhi, thấy ông trầm ngâm một lúc mới lên tiếng. “Ba nhớ không nhầm thì lúc trước con có quan hệ khá tốt với Trương Lam Tuyệt, hiện tại sao lại giao du cùng Trầm Bằng?”
Hai người bọn họ rất rõ ràng đang là đối thủ cạnh tranh, Thanh Nhi hiểu một chút lo lắng trong lòng ba Nhi, không khỏi nghiêm túc lại. “Con quan hệ với bọn họ một phần vì công việc, cùng vấn đề bầu cử Viện trưởng không liên quan nhau. Ba đừng để ý tới con, cứ chiếu theo lợi ích của tập đoàn, bên nào có lợi thì đứng về bên đó.”
Vẻ mặt ba Nhi lộ ý cười, chầm chậm gật đầu. “Hiện tại Trầm Bằng đang rất được cổ đông ủng hộ, theo ba biết thì chủ tịch Thượng Hoằng đã nghiêng nửa phần về phía hắn mặc dù không tới mức lộ ra mặt.”
Động tác vắt chân của Thanh Nhi hơi khựng lại, vô thức cúi đầu liếc bàn tay bị Huỳnh Bách Nhân nắm chặt, không được tự nhiên. “Chồng.. à Thượng Minh Triệt, anh ấy đã nói sẽ không tham dự vào việc này, theo tính cách anh ấy chắc không ngấm ngầm thiên vị ai đâu.”
Ba Nhi nhìn cô chằm chằm, một lúc sau đột nhiên cười ra tiếng, cầm tách trà lên thoải mái nhấp một ngụm, giọng điệu có chút trêu chọc. “Theo ba thấy thì con đang thiên vị người ngoài cuộc đấy.”
Mặt Thanh Nhi không tự chủ nóng ran lên, xoay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa, đúng lúc thấy một chiếc xe hơi đang tấp vào, kèn xe nhấn ting ting hai tiếng, cô lập tức như lò xo đứng bật dậy vớ lấy túi xách. “Trầm Bằng tới rồi, con đi đây.” Rồi đi như bay ra ngoài.
Trong mắt Thanh Nhi, Trầm Bằng so sánh với một tên yêu nghiệt có hơn chứ không kém, nhìn anh ta mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng ngồi lái xe cũng đủ để cô cảm thấy choáng váng không mở miệng nổi. Chỉ đáng tiếc, dù anh ta có muôn phần đẹp trai, đi cùng anh ta có hàng nghìn ánh mắt hâm mộ ghen tị, thì cô vẫn không cách nào thích kiểu đàn ông phong lưu đào hoa như anh ta được.
Có vẻ như Trầm Bằng thấy được suy nghĩ này của cô, vừa gọi món xong đã nhếch môi trêu chọc. “Trần tiểu thư mắt nhìn quả là rộng, kể cả tôi cũng không lọt vào mắt xanh của cô được.”
Đuôi mắt Thanh Nhi cơ hồ giật giật vài cái, ngụ ý của câu này hình như không đơn thuần chỉ là đùa bỡn nhỉ? cô nghiêng đầu thoáng nhìn một vòng quanh nhà hàng, cười nói. “Nhà hàng Thượng Phiên nổi tiếng nhất thủ đô, ở đây có bao nhiêu đại tiểu thư danh môn vọng tộc cũng đâu may mắn có lọt vào mắt xanh của Trầm đại thiếu.”
Trầm Bằng nghe vậy cười tươi một tiếng, Thanh Nhi nhìn đuôi mắt nhếch cong quyến rủ của anh ta, tim khẽ run lên, lập tức xoay đầu nhìn ra cửa sổ, thầm mắng một ngàn lần cái tên yêu nghiệt lắm mưu nhiều kế này.
Nhân viên nhà hàng mang món ăn lên, Thanh Nhi xoay đầu đối diện ánh mắt chăm chú của người đối diện, mặc dù trước khi đi đã có chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng bị nhìn như vậy làm sao mà chịu nỗi, cô mím môi nén nhịn nhìn anh ta. “Trầm đại thiếu, ăn được rồi.”

Trầm Bằng thu ánh mắt nóng bỏng lại, hơi cúi mặt cầm lấy dao nĩa, khoé môi khẽ nhếch lên. “Không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tên tôi là được.”
Vậy cũng tốt, Thanh Nhi gật đầu một cái, cho một ít mỳ vào miệng cẩn thận nhai, môi thấp thoáng nụ cười. “Nghe nói anh Bằng vừa nhận được bằng tiến sĩ y học ở Pháp, trong nước chúng ta cũng không tìm được quá ba người tốt nghiệp Học viện đó, còn nhớ người trẻ nhất phải đến năm ba mươi tuổi, tôi thật sự khâm phục sự tài giỏi của anh đấy.”
“Cũng không có gì đáng nói..” Trầm Bằng ngẩng mặt lên nhìn cô, nói một chuyện bình thản tựa mây trôi trên trời. “..chỉ cần chuyên tâm một chút, tôi có quen một giáo sư trong Học viện, năm đầu tốn khá nhiều thời gian cùng ông ta nghiên cứu y học làm chậm trễ đến việc tốt nghiệp, lần này vẫn may có thể về nước trước đợt tranh cử.”
Quả nhiên là đầu óc thiên tài, Thanh Nhi cảm thấy năng lực của cô quá nhỏ bé không thể cùng anh ta ở chung một chỗ, nếu nói tiếp nữa sợ rằng sẽ bị anh ta doạ cho nuốt không trôi mỳ, bèn cười cười cảm thán. “Người tài giỏi như anh ở nước ngoài vô cùng có triển vọng, vốn không nên về nước chỉ để tranh giành một vị trí Viện trưởng nhỏ nhoi.”
Đáy mắt Trầm Bằng xoẹt qua một tia thâm sâu, động tác buông dao nĩa vừa tuỳ ý lại mang chút ưu nhã, đột ngột đưa tay về trước chạm vào khoé môi cô. Thanh Nhi không kịp phản ứng, hoảng hốt nhém chút đánh rơi cả nĩa, Trầm Bằng nhìn thấy không nhịn được cười lớn. “Em sợ tôi sàm sỡ em à?”
Còn không có ai vừa gặp liền tuỳ ý muốn sờ là sờ như anh ta, Thanh Nhi giương to hai mắt phản kháng. Trầm Bằng thấy vậy nhanh chóng giấu ý cười xuống đáy mắt, rút khăn giấy đưa cho cô, bình tĩnh nói. “Bệnh viện Thuần Ái vốn do Trầm gia tốn công xây dựng, tôi trở về lấy lại vị trí của mình không có gì là mất mát cả.”
Vẻ mặt Thanh Nhi thoáng ngạc nhiên, chuyện này cô chưa từng nghe nói qua, giờ nghĩ kĩ lại mới để ý Trầm gia là cổ đông lớn nhất trong khi Trương Lam Tuyệt lại làm việc trưởng, thì ra ngọn nguồn ở chỗ Trầm Bằng đi du học. Nhưng vậy cũng có nghĩa là, Trương Lam Tuyệt đang cố tình giành vị trí vốn là của người ta sao?
Thật ra, trong vấn đề này cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai, Thanh Nhi mím môi thẳng thắn phân rõ. “Công việc ở tập đoàn Trần Vân đều do ba em giải quyết, em không thể nói trước việc gì, anh nếu muốn có thể trực tiếp đến tìm ông ấy.”
“Tôi biết rõ chuyện đó..” Trầm Bằng trả lời ngay, nét mặt không chút thay đổi vẫn nguyên vẹn nụ cười mê hoặc. “..mời em đi ăn không liên quan tới công việc.”
Thanh Nhi gật đầu, thoải mái cười nói với anh ta mấy tiếng đồng hồ.
Lúc trở về, điện thoại đột nhiên có số lạ gọi tới, Thanh Nhi chần chừ hai giây rồi bắt máy, bên kia truyền tới giọng đàn ông trầm trầm. “Trần tiểu thư, chủ tịch hiện không khoẻ, làm phiền cô đến khu Quý Đông một chuyến.”
Chân mày Thanh Nhi chau lại, khó hiểu. “Anh là ai? Chủ tịch nào?”
“Chủ tịch Thượng Hoằng.”
Tút.. tút.. tút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.