Thế Thân Nữ Phụ

Chương 54: Công bố phim.


Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 54: Công bố phim.


Ăn chùa không phải trả tiền còn được đưa về tới tận nhà, Thanh Nhi trong niềm vui sướng vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Cô cúi đầu, kiểm tra nhật kí cuộc gọi vài lần, lại ngẩng đầu nhìn cửa nhà khoá trái, tự dưng thấy lo lắng không yên.
Mọi người đi đâu cả rồi? Còn anh hai tối qua sao không gọi điện cho cô, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cánh cửa kính trước mắt bị lớp rèm trắng che phủ, Thanh Nhi muốn thăm dò nhưng không thể nhìn xuyên qua được, cô cẩn thận đưa tay kéo nhẹ cầm cửa. Lách cách vài tiếng mở ra khe nhỏ, gió bên ngoài thổi tấm rèm bay tung lên, cả căn phòng chìm trong mùi vị cô quạnh tĩnh lặng.
Đột nhiên thấy lòng bàn tay ẩm ướt, Thanh Nhi chà chà ngón cái lên lớp mồ hôi mỏng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, đọc nhiều truyện hắc bang quá liền cho rằng đây là cảnh diệt môn đẫm máu..
Hazzi, ai mà giết nổi tên đại ma đầu nhà cô chứ? Huống chi ba mẹ cũng không có nhà.
Rảnh rỗi thật, Thanh Nhi giơ tay đẩy mạnh cửa đi thẳng vào trong, tiện thể gọi điện cho Trần Kha Dương mắng anh ta dám bỏ nhà theo gái cả đêm không về.
Đầu bên kia vừa bắt máy, cô lập tức lớn tiếng sát phạt. “Anh hai, anh đi đâu hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Về nhà ngay cho em, hôm nay em phải dạy dỗ anh cái tội không biết gia giáo, dám đi qua đêm với phụ nữ ở bên ngoài hả? Đàn ông, con trai chưa vợ chưa con mà không nên nết gì hết. Anh có biết nếu ở cổ đại mà dám làm ra loại gian tình này, không chỉ anh mà cả nhà đều bị vướng tội, thôn trưởng ngày mai sẽ đem lồng heo đến tròng anh ném xuống sông. Về nhà mau, để em còn được nhìn mặt anh lần cuối.”
Thanh Nhi nói xong hứng thú chờ bên kia đáp lại, tưởng tượng ra sắc mặt Trần Kha Dương tối sầm, tiếp theo sẽ mắng cô nhảm nhí, nói linh tinh. Đang vui vẻ trong lòng thì bất chợt bên kia lên tiếng, không ngờ tới là giọng ngoại quốc gợi cảm. “Xin lỗi, cô có thể dùng anh ngữ không?”
Khoé môi Thanh Nhi co giật, tự nghĩ may mắn người ta nghe không hiểu nếu không cô chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu nữa, vội tằng hắng hai tiếng trả lời. “Có thể, anh hai tôi có đó không?”
“Jess đang họp, cô có việc gì tôi sẽ nhắn lại với anh ấy.”
Thanh Nhi im lặng, sao cô cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra nổi. Mà Trần Kha Dương sao lại để một cô gái ngoại quốc giữ điện thoại, chẳng lẽ.. “bên cô là Mỹ à?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Thanh Nhi chùng xuống, anh hai về nước lại chưa từng nói với cô, hèn chi cả tối qua đều không có ai gọi điện. Còn mấy ngày nữa là tới tết mà trong nhà chỉ có mình cô, ba mẹ cũng không rõ khi nào mới về..
“Tôi biết rồi.” Giọng cô hụt hơi đáp, chán nản cúp điện thoại.
Đột nhiên thấy nhớ mẹ Mẫn quá, không biết bây giờ bà có đang chuẩn bị đón tết, trong nhà có treo thịt khô và lạp xưởng cô thích ăn, còn nướng bánh tráng để cúng ông táo nữa, mà chắc trên bàn thờ giờ đã có thêm ảnh cô rồi nhỉ?

Khoé mắt Thanh Nhi cay cay, cô nhớ mẹ Mẫn, nhớ chết đi được!
Hai ngày sau đó Thanh Nhi không ra đường, cô không có tâm trạng bởi vì cô thật sự rất thèm món ăn do mẹ Mẫn nấu. Tết đến rồi mà không có con gái bên cạnh, bà chắc hẳn là đang rất buồn bã, rất thương tâm.
“Thanh Nhi.”
Thanh Nhi giật mình xoay đầu ra cửa, thấy Hứa Trác Tùng một tay đút vào túi thong dong đi vào, nhăn mày khiển trách. “Sao không nghe điện thoại, cổng mở rộng như thế, muốn mời trộm cướp vào nhà à?”
“Đâu có..” Thanh Nhi ú ớ, vội vàng đứng lên chạy tới kéo tay anh ta, cười tít mắt. “Đi thôi.”
Hứa Trác Tùng cúi đầu nhìn cô, khựng lại vài giây mới xoay người ra xe, đột nhiên nói. “Qua nhà anh, cho em ăn tết cùng.”
“Xì..” Thanh Nhi bĩu môi, giở giọng ta đây rất cao giá. “Muốn mời bổn cô nương đến nhà ăn tết, kêu kiệu tám người khiêng đến đây..”
Hứa Trác Tùng bật cười đẩy đầu cô một cái, ngồi vào xe nhìn bóng lưng cô đang khoá cửa, cong môi trêu chọc. “Anh phát hiện có người đang thương tâm gần chết vẫn cố tỏ vẻ ta đây sống tốt, hơn nữa mỗi lần xuất hiện trước mặt anh đều thích mặc váy công chúa, làm hoàng tử như anh phải động lòng trắc ẩn mà chở đi ăn.”
“Hoàng tử á?” Thanh Nhi xoay đầu nhìn anh ta cười rộ lên, ngồi vào xe liền nhào qua hôn má anh ta một phát vang dội, làm bộ ngây thơ chớp mắt. “Nhưng đáng tiếc hôm nay công chúa không có tâm trạng ăn uống, hoàng tử mau chở công chúa đến nhà chàng cùng thưởng phim tình cảm đi.”
Hứa Trác Tùng ngẩn người ra giây lát liền hiểu rõ, mạnh tay kẹp chặt cổ cô vào lòng, nghiến răng mắng. “Dám lừa gạt bổn hoàng tử, mi gan to bằng trời rồi.”
Thanh Nhi bị giọng điệu của anh ta chọc cười đỏ cả mặt, vội vàng bắt lấy cánh tay đang lái xe lay lay, nũng nịu. “Thôi mà, thôi mà, tối nay công chúa sẽ bù đắp, chúng ta đến nhà chàng xem phim, công chúa sẽ bóc bắp rang cho chàng ăn.”
Hứa Trác Tùng lạnh lùng hất đầu cô ra, lại nghiêng mặt qua hôn má cô một cái, buồn cười nói. “Nhà anh không có bắp rang.”
“Thế em sẽ đút côca cho ăn anh uống.” Thanh Nhi nhanh nhẩu dụ dỗ.
Hứa Trác Tùng liếc qua cô. “Có rất nhiều phóng viên đang ở đó.”
Phóng viên thì phóng viên, có gì phải sợ chứ. Thanh Nhi gật đầu cái gụp, linh hoạt trả lời. “Chúng ta đi cửa sau.”
Hứa Trác Tùng không còn gì để nói, đành chở cô đến tập đoàn FS thật. Thanh Nhi ngồi bên cạnh vui vẻ vỗ tay, có người quen nổi tiếng thật là tốt, có thể gian lận đi xem buổi công bố phim của Trịnh Thiên Mịch.

Sự thật lúc đến nơi thì bộ phim đã bắt đầu mở màn, mọi người đều tập trung vào rạp tối, không ai để ý bọn họ cả, Thanh Nhi kéo tay Hứa Trác Tùng tìm hai ghế trống ở giữa ngồi xuống, nói khẽ. “May quá, còn xem kịp phim.”
Hứa Trác Tùng giữ chặt tay cô, nhìn lên màn ảnh chiếu cảnh đánh đấm loạn xạ, nhíu mày khó chịu. “Chỗ này không tốt cho mắt.”
Thanh Nhi nhém tí té khỏi ghế, đập mạnh lên tay anh ta. “Hoàng tử đừng có được voi đòi tiên, bỏ tay bổn công chúa ra.”
Hứa Trác Tùng không thèm để ý, cố tình nhìn chằm chằm màn hình, khoé môi không nhịn được cong lên.
Hừ.. Thanh Nhi liếc xéo anh ta một cái, đại thiếu gia tính tình khó chiều, chắc đây cũng là lần đầu anh ta vào rạp phim nhà mình đi.
Mặc kệ, trước cứ xem hết phim đã, dù sao trong truyện có nói bộ phim này sẽ gây sóng gió ở phòng bán vé, Trịnh Thiên Mịch cũng nhờ vậy mà một bước lên cao. Cô rất muốn biết có gì hay mà cả nước đều yêu thích cô ta.
Nhưng đến cuối Thanh Nhi vẫn không thể phủ nhận, Trịnh Thiên Mịch quả thật xứng đáng để nổi tiếng, từ diễn xuất cho đến tạo hình, mỗi động tác ra đòn hay ánh mắt sắc bén cô ta đều đóng cực kì tốt.
Mấy lần thấy cô ta tung chân đánh nhau cùng nam chính, cẳng chân vừa thẳng vừa quyến rũ, thật sự làm tim cô muốn ngây ra. Á Pháp cũng không thua kém, mặc dù bên ngoài hắn là một playboy nhưng khi vào vai lão đại lạnh lùng thì ánh mắt quả thật có thể giết chết người đối diện.
Thanh Nhi nghĩ, cô đáng lẽ không nên xem thường bọn họ, bởi vì bọn họ xuất sắc nhiều hơn cô tưởng.
“Em thấy phim rất hay, tập đoàn nhà anh sắp bao trọn phòng vé rồi nhé, đến lúc đó nhớ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.” Thanh Nhi nghiêng đầu qua, cười nói vào tai người bên cạnh.
Trong rạp rất tối, lại vào ngay khúc cuối nữ chính và nam chính gặp nhau trong ngục, Hứa Trác Tùng có nhìn cô không cô cũng không biết, chỉ nghe anh ta nhàn nhạt nói. “Đào Duẫn Phàm muốn mua độc quyền phim này, 20 ngàn đô.”
Thanh Nhi sửng sốt, lập tức hiểu ra. “Là vì lấy lòng Trịnh Thiên Mịch à?”
“Không hẳn vậy, ông ta không muốn để Trịnh Thiên Mịch nổi tiếng sớm, có thể lo cô ta lộng quyền không nghe theo ông ta.”
Sắc mặt Thanh Nhi khẽ biến, đây rõ ràng có trong kịch bản nhưng tập đoàn FS vì lợi nhuận lớn không chịu thoả thuận, cuối cùng vừa giúp Trịnh Thiên Mịch trở thành sao hạng A vừa được bình chọn là tập đoàn lớn nhất nước, đạo diễn Hoàng còn trở thành đạo diễn xuất sắc,…
Chuyện tốt như thế,.. “Chắc bên anh sẽ không đồng ý chứ?”
Lần này thì Hứa Trác Tùng quay sang nhìn cô, Thanh Nhi thấy ánh mắt anh ta lạnh lùng khó đoán. “Đương nhiên, nhưng chỉ cho công chiếu ở hai mươi rạp lớn trong vòng một ngày. Tập đoàn FS không thể thuận theo ông ta, lại không muốn chống đối tới cùng, Trịnh Thiên Mịch buộc phải qua truyền thông GJ, nếu không cô ta cũng bị khai trừ khỏi giới.”

“Không còn cách nào khác sao?” Thanh Nhi khó có thể tin nổi, kịch bản từ lúc nào đã thay đổi, rõ ràng theo nguyên tác truyện đã sắp đến hồi kết. Trịnh Thiên Mịch sau khi nổi tiếng, lấy được lòng ba mẹ Trình Dịch Phong, giải quyết xong nữ phụ là cô rồi bọn họ nhanh chóng nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Bây giờ, bây giờ là chuyện gì đang xảy ra đây?
Hứa Trác Tùng nhìn biểu cảm hoảng sợ trên mặt cô, đưa tay xoa xoa má, nhẹ giọng dỗ. “Em lo lắng cái gì? Để cô ta qua đó, Đào Duẫn Phàm sẽ an bày tốt cho cô ta, ông ta muốn Trịnh Thiên Mịch nổi tiếng dưới trướng ông ta, bộ phim sau không chừng sẽ rầm rộ hơn.”
“Nhưng mà..” nếu vậy thì cô phải kéo dài thời gian ở đây.
Thanh Nhi còn chưa nói hết câu thì đèn trong phòng đã bật sáng, cô giật mình xoay đầu nhìn lại thấy một đám phóng viên đứng dậy khỏi ghế, giơ máy ảnh lên ngắm ngía rồi nhắm về hướng bọn họ.
“Lần này chạy không khỏi rồi.” Hứa Trác Tùng vỗ má cô một cái, bình tĩnh nhìn đám phóng viên chụp ảnh bọn họ rồi ồ ạc chạy tới, hỏi tới tấp.
“Trần tiểu thư, cô và anh Hứa có phải đang hẹn hò?”
“Hai người đến đây để xem phim sao?”
“Tôi nghe nói, cô rất thân thiết với Trịnh Thiên Mịch?”
“Anh Hứa, anh cảm thấy bộ phim này thế nào?”
“Tôi thấy hai người vừa có hành động thân mật, là mới hôn xong sao?”
“…Ồ?”
Một đám phóng viên xoay mặt nhìn nhau rồi lại liên tục chụp chụp chụp, Thanh Nhi cảm thấy bọn họ đã nhận nhầm vai chính, nhưng thôi, sẵn đây tuyên truyền hình tượng một chút.
Cô khẽ cười, thanh nhã đáp. “Chị Mịch là đàn chị của tôi, phim do chị ấy đóng tôi nhất định phải đến xem, còn về anh Hứa đây..” cô dừng lại vài giây, nhẹ giọng nói. “..chắc mọi người không ý kiến tôi đi xem phim cùng bạn trai cũ chứ.”
“Bạn trai cũ?” Mọi người xì xào bàn luận, lập tức có người hỏi tới. “Xin hỏi hai người chia tay lúc nào? Tại sao lại chia tay?”
Thanh Nhi giả vờ suy tư, kéo kéo tay Hứa Trác Tùng, nháy mắt. “Hỏi anh đó, trả lời đi.”
Hứa Trác Tùng biết chắc cô sẽ đem gánh nặng đẩy cho anh ta, bình thản cười nói. “Tại cô ấy chê tôi nấu ăn không ngon.”
Thanh Nhi nhém chút sặc nước miếng, lập tức quay sang anh ta cãi lại. “Làm gì có, anh đã bao giờ nấu cho em ăn đâu.”

“Đừng giấu giếm nữa.” Hứa Trác Tùng đẩy mặt cô qua đám phóng viên, thái độ giống như muốn nói cô đang tự che đậy hành vi xấu xa của mình.
Thanh Nhi nuốt nghẹn một cục ngay cổ họng, hung hăng bấu tay anh ta một phát, dám thừa nước đục thả câu nè.
Đám phóng viên thấy thế cười rộ lên, hiểu ý bỏ qua vấn đề này. “Trần tiểu thư, cô thấy bộ phim này thế nào?”
Thanh Nhi vừa nghe liền gật mạnh đầu ngay. “Rất hay, chị Mịch và anh Á Pháp diễn rất nhập vai, tôi thích nhất cảnh bọn họ ở cùng trong địa đạo, vừa ngọt ngào vừa lãng mạn.”
“Trần tiểu thư, tôi nghe nói trước đây cô từng quen với Trình tổng, bây giờ Trịnh Thiên Mịch và Trình tổng lại có quan hệ, có phải cô..?”
“Đương nhiên không phải..” Thanh Nhi bình tĩnh cắt lời, rất tự nhiên giải thích. “Tôi và anh Phong thân nhau từ nhỏ đến lớn, tôi không thể độc chiếm anh ấy cả đời được, vã lại.. tôi còn phải lấy chồng mà.”
“Ra là thế..” Mọi người có vẻ khá bất ngờ, nhưng cũng không thể nói gì nhiều, đột nhiên Thanh Nhi thấy một người quen nhào tới, lớn tiếng hỏi. “Trần tiểu thư, vậy bạn trai bây giờ của cô là ai?”
Khoé môi Thanh Nhi co giật, cái cậu thiếu niên này lần nào cũng hỏi những câu đau đầu, còn nhấn mạnh hai chữ bây giờ nữa, thiệt là muốn ăn đánh mà. “Không có, tạm thời chưa tìm được người thích hợp.”
Câu trả lời đúng chất mỹ nữ phong tình!
Mọi người nhìn nhìn nhau, người cười người không, Hứa Trác Tùng lên tiếng gợi ý. “Tôi muốn đi ăn cùng bạn gái cũ, mọi người có phải nên chú ý nhân vật chính ở bên kia không?”
Mọi người nghe vậy gật đầu, nhanh chóng thu máy ảnh đi xuống khán đài, Hứa Trác Tùng vừa kéo tay cô đứng dậy thì cậu thiếu niên kia bất ngờ quay lại chụp cái tách, cười nói. “Trần tiểu thư, khi nào cô có bạn trai mới nhớ thông báo với chúng tôi.”
Mặt Thanh Nhi như bị bóp méo, nghiến răng gằn ra chữ. “Được.”
Hứa Trác Tùng bật cười, trêu chọc. “Em còn nổi tiếng hơn cả anh.”
Tất nhiên rồi, Thanh Nhi vênh mặt, kéo tay anh ta. “Bạn trai cũ, em đói rồi.”
Từ lúc vào đến khi ra về, Thanh Nhi không phát hiện ra cô quên mất một người, cô bởi vì cô ta mà đến nhưng lại chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Lúc đang ăn cùng Hứa Trác Tùng thì điện thoại đổ chuông báo tin nhắn, tay cô bận gỡ cua không xem được, đẩy điện thoại qua bảo anh ta xem giùm, kết quả.. chẳng khác gì thư nạp danh gửi tới.
“Trần tiểu thư, đây là ánh mắt ăn tươi nuốt sống.”
Bên dưới kèm theo tấm ảnh Trịnh Thiên Mịch từ xa tràn đầy sát khí nhìn đăm đăm vào cô và Hứa Trác Tùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.