Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 50: Đồng loã vô dụng.
Không có gì ngoài dự đoán, sợi dây chuyền mệnh danh Nước mắt biển cả thuộc về chủ tịch Thượng Hoằng với giá mười tỉ. Buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc ngay sau đó.
Thanh Nhi tự nhiên không còn thấy hối tiếc nữa, dù cô không thích tên Thượng Minh Triệt nhưng hắn đã bỏ ra mười tỉ để mua sợi dây chuyền cô thích, một cái giá quá mức xứng đáng mà cô không thể cho nó, như vậy là tốt rồi.
Thanh Nhi giơ hai tay vươn vai nhìn bầu trời đêm tối mịt, thời gian à, mau mau trôi qua đi.
Sắp tới tết rồi~
Những ngày sau đó quả thật là chuỗi ngày bận rộn, Học viện Điện ảnh và Báo chí của cô lại tổ chức tiệc liên hoan cuối năm. Sinh viên năm nhất khoa Điện ảnh cực kì năng nổ biểu diễn không biết bao nhiêu là tiết mục đặc sắc. Khoa Báo chí cử ra tất cả sinh viên có thành tích tốt viết bài luận, chụp ảnh lưu niệm, ghi chép lại toàn bộ quá trình của buổi lễ.
Thanh Nhi còn chưa tìm ra thời gian nghỉ ngơi, anh hai đã bắt cô đến tập đoàn học hỏi. Mặc dù cô tâm không cam lòng không nguyện nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, trừ những lúc bận việc ở trường toàn bộ thời gian còn lại đều phải đi theo anh ta học cách xem xét hợp đồng, bàn công việc, khiến đầu óc cô sắp nổ tung ra.
Buổi tối về nhà có khi không còn sức để tắm, cứ lăn đùng ra ngủ tới sáng hôm sau lại gấp gáp ăn cơm rồi đến trường, đến công ty. Chỉ hơn một tuần lễ, nhan sắc của cô xuống dốc thê thảm, vẻ mặt tiều tuỵ tái nhợt, cả người bị rút sạch khí lực.
“Anh hai à, hôm nay là chủ nhật, anh tha cho em một ngày đi.” Cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Thanh Nhi thều thào trong chăn, cô nan nỉ chẳng ai đáp lời, một lúc sau mới khó hiểu lú đầu ra nhìn, phát hiện trong phòng không hề có người, hoá ra cô bị ảo giác.
Thanh Nhi xoa xoa hai mắt ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ treo tường đã 12 giờ trưa. Bầu trời bên ngoài âm u ảm đạm, tuyết trắng phủ như màng sương trên khung cửa sổ, thời tiết mùa đông buồn tẻ không gì bằng.
Hơi~ Thở dài ưu tư một tiếng, cô giơ tay kéo chiếc áo choàng bằng lông trùm lên người, mang gấu chân thong thả đi xuống lầu. Liếc mắt đã thấy Trần Kha Dương ngồi uống cà phê xem thời sự trên sôfa, nhàn hạ hưởng thụ vô cùng.
“Đì em mấy ngày nay mệt muốn chết, anh thì sung sướng rồi.” Thanh Nhi không nhịn được nói vài câu, xong liền không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh anh ta, quay đầu gọi. “Thím Hương ơi, nấu cho con tô phở đi.”
Dứt lời xoay lại nhìn màn hình tv, không khỏi cảm thán sâu sắc. “Trung Quốc đúng là tên bành mông đáng ghét nhất đại lục, nếu em mà là tổng thống Nhật Bản, khẳng định không ở đó nói hai lời với chúng, đem vài tấn bom nguyên tử qua nổ banh xát cả lũ.”
Trần Kha Dương lườm cô một cái, buông tách cà phê lên bàn, lạnh nhạt mở miệng. “Sau đó, mỗi ngày em đều hít phải 100mg chất độc hoá học, não dần dần teo lại trở thành một tên đần độn.”
Thanh Nhi tái xanh mặt mày, hất tay anh ta. “Anh không thể phối hợp một chút được hả?”
Ai kia xoay sang nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc. “Không thể, những điều em nói đều không có khoa học.”
Thanh Nhi (>_