Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 45: Sự thật.
Không biết cũng không sao, Thanh Nhi chỉ cần ăn no ngủ kĩ rồi chờ chồng tới thương là được. Quan điểm của cô rất đơn giản, sống tốt hiện tại, tương lai liền trở nên tươi sáng.
Theo một cách nói khác, đó cũng có nghĩa là: trước cứ lo cho mình, chỉ cần mình thấy tốt, người khác thấy sao kệ họ.
Giống như bây giờ cô đang nằm trên giường, vui vui vẻ vẻ ăn hạt dẻ, hứng ha hứng khởi bình luận anh chàng Kang Chul trong phim Hai thế giới, so bì tại sao bọn họ có thể xuyên qua xuyên lại mà cô thì bị kẹt ở đây không xuyên về được, hoàn toàn bơ luôn cái vị chủ nhà đang ngủ ở phòng khác với vẻ mặt oai oán.
“Đùa hoài..” Thanh Nhi phẩy tay, Huỳnh Bách Nhân chủ động nhường phòng cho cô, anh ta vô cùng trượng nghĩa qua phòng khách ngủ, nói cho oai thế chứ hai cái phòng có gì khác nhau đâu.
Nhưng mà, nhìn xem anh chàng Kang Chul trong tv quá ư là đẹp trai đấy, tới cảnh cầm súng bắn cha nữ chính cũng đẹp ngất ngây.
Ôi ôi, vài bữa phải bay sang Hàn Quốc xin chữ ký anh ta mới được!
Sương đêm lan toả trong không khí, trên chiếc giường thân hình nhỏ nhắn vẫn không ngừng lăn lốc cự nguậy, đống vỏ hạt dẻ đã chất đầy xô, những âm thanh tình cảm sướt mướt và tiếng cảm thán cứ tiếp diễn tới sáng.
“Cốc cốc.. Thanh Nhi, dậy đi học.” Huỳnh Bách Nhân gõ cửa, bên trong có tiếng động nhưng không ai đáp, đẩy cửa vào liền sửng sốt đến đừ người.
Thanh Nhi đứng chống nạnh trước gương, y như bà cô đang chuẩn bị chửi lộn, dưới chân là đống rác rến cùng chăn gối nằm rải rác. Cô xoay người, hai tay che mặt, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ nhấp nháy. “Nghỉ học, em có chết cũng không muốn ra đường với bộ dạng này.”
Huỳnh Bách Nhân kéo tay cô lại, lo lắng hỏi. “Sao vậy? để anh xem.”
“Có gì hay mà xem..” Thanh Nhi cáu gắt, bà bắn cái đống hạt dẻ và phim Hàn quốc, cô thề không bao giờ đụng vào chúng nữa.
Cũng không có gì ghê gớm lắm, chỉ là hai mắt có hơi thâm, giữa trán và gò má có mấy cục u hồng hồng, giống như mụn. Huỳnh Bách Nhân khẽ cười, xoa xoa mặt cô dỗ. “Không xấu đâu, vẫn rất đáng yêu.”
Thanh Nhi trong cười nhưng ngoài không cười, giả bộ vùng vằn, nhăn nhó. “Em vẫn không muốn đi, thời tiết hôm nay quá u ám, đảm bảo ra đường sẽ dính vận rủi.”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, cô thuận tay bấm nghe. “Gì hả tiểu mỹ nhân?”
“Trần Thanh Nhi, mi mau khai thật với ta, nữ sinh trong ảnh là mi có phải không? phải không hả?”
Rống muốn điếc tai, Thanh Nhi vội giơ điện thoại ra xa, bực mình cau mày. “Mi lại lên cơn điên gì đây?”
“Đừng có giả ngu, ta nói cho dù cả thế giới không nhìn ra, ta chỉ cần liếc một cái đã cũng đủ nhận ra mi. Chó chết~ ta.. ta nhất định phải đi tìm ông thầy khốn nạn đó cào nát mặt ổng. Aaa
” An Nhiên gào thét muốn vỡ điện thoại, không thể tha thứ, tuyệt đối phải xách dao chém chết ông thầy đó, trăm mảnh ngàn mảnh phanh thây xẻo thịt tên khốn dám hành hạ đại gia của cô đến vậy.
Thanh Nhi ngửi ra mùi nguy hiểm đâu đó, vội vàng xoay đầu nhìn Huỳnh Bách Nhân la lên. “Báo, báo sáng anh đọc chưa?”
Đương nhiên Huỳnh Bách Nhân nghe qua giọng An Nhiên cũng biết có chuyện không hay, lập tức đi nhanh xuống lầu lật báo ra xem. Thanh Nhi phía sau cũng gấp gáp chạy theo, vừa nhìn vào tấm hình và dòng chữ tiêu đề mắt cô liền trợn ngược.
“Giảng viên Học viện nổi tiếng hành hung cưỡng ép sinh viên ngay tại phòng làm việc.”
Tấm ảnh là lúc cô bị cột hai tay, Chung Gia Thạc đang lôi cô lên ghế, cảnh tượng vô cùng bạo lực, tuy góc độ chụp chính diện giữa hai người nhưng phần cô đã bị bôi nhoà miễn cưỡng mới nhận ra là con gái, còn phần Chung Gia Thạc lại sắc nét từng chi tiết.
Đây rõ ràng là muốn giúp cô che giấu thân phận!
Tay Huỳnh Bách Nhân siết chặt tờ báo, giận đến phát run xoay đầu nhìn cô, cả đôi mắt cũng tràn ngập cơn thịnh nộ chưa từng có. “Em nói với anh thế nào? chỉ bị đánh vài cái? thế cái này ở đâu ra, em trả lời anh, hắn làm vậy với em đó hả?”
“Cái đó…” Thanh Nhi cắn môi nói không ra lời, anh ta tức giận đáng sợ quá, cực kì có cảm giác đe doạ đến chân cô muốn nhũn ra.
Trong lòng Huỳnh Bách Nhân đau, lửa giận lan tràn khắp tế bào, Thanh Nhi hắn cưng chiều như bảo vật lại bị một tên mang danh thầy giáo đánh đập không ra hình người. Làm sao để hắn kiềm chế được đây?
Tay vò mạnh tờ báo ném xuống đất, Huỳnh Bách Nhân như hung thần đi về phía cô. Thanh Nhi trắng xanh mặt mày, liên tục lùi ra sau, hai tay giơ ra trước ngăn cản, vội giải thích. “Em không cố ý giấu anh, là em sợ anh lo lắng mới không nói.. em.. anh đừng giận.. em xin lỗi, a
đừng đánh em mà.”
Cô nhắm chặt hai mắt, rụt cổ thu người núp vào kẹt tủ, chỉ cần một đấm kia rơi trên mặt cô, cô liền nói bye bye cuộc đời.
“Rỏm..” Xâu chìa khoá trên tủ bị giật lấy, Huỳnh Bách Nhân nhìn lướt qua cô, trước khi xoay người bỏ đi còn gằn giọng. “Ở yên đó cho anh.”
“Được ừ dạ..” Thanh Nhi ngoan như cún liên tục gật đầu, tầm mắt kinh sợ nhìn chiếc xe màu đen phóng vù đi trong cơn nộ khí, cát bụi bay đầy cũng như lòng cô đang thầm cầu khẩn.
“Thầy Chung, chúc thầy may mắn.”
“Tằng tằng tằng..” Thanh Nhi giật mình cúi đầu nhìn điện thoại, là Hứa Trác Tùng gọi đến, cô vội bấm nghe.
“Em đây..”
….
“Sao ạ?”
….
“Em đang ở biệt thự xx đường yy.”
….
“Được.”
Phùu.. Thanh Nhi thở mạnh cúp máy, may là anh ta không có nhìn ra cô, nếu không bão kia chưa hết bão khác lại tới, trái tim yếu ớt của cô làm sao chống nổi đám đàn ông điên cuồng này chứ!
Hứa Trác Tùng vừa tấp vào lề đã nhìn thấy Thanh Nhi đã từ trong nhà váy hồng tung bay lăn xăn chạy ra ôm cổ anh ta, chu môi nũng nịu. “Thơm má một cái.. moa~ moa~”
Anh ta bật cười xoa xoa má cô, khẽ nhíu mày. “Sao thế này?”
“Ưm..” Thanh Nhi đảo tròng mắt, giơ tay chỉ lên trời, nói hươu nói vượn. “Thời tiết lạnh giá, ăn hạt dẻ có hại cho sức khoẻ, phim tình cảm Hàn quốc thật là kích thích, tối qua.. Kang Chul lại nhảy cầu tự tử rồi.”
Hứa Trác Tùng sững vài giây như đang suy nghĩ Kang Chul là lão công nào, chợt cong môi trêu chọc. “Em cũng thích thể loại đó à?”
“Sao không?” Thanh Nhi chu môi, vừa lục tìm trong xe vừa nói. “..chúng em là đồng nghiệp xuyên không đấy.” Cô đột nhiên bắt lấy cánh tay anh ta, la lớn. “Bánh của em đâu?”
“Bánh?” Hứa Trác Tùng quay qua nhìn cô, vỗ tay lên trán. “Anh quên mang rồi..”
“Azz..” Thanh Nhi phụng phịu, đáng ghét cuộc đời, hôm qua thì đồ ăn ăn không hết, bữa nay thì chẳng ai cho ăn.
Hứa Trác Tùng thấy cô nhăn nhó đưa tay nựng má cô dỗ dành. “Cùng anh tới một chỗ rồi anh dẫn em đi ăn.”
Mắt Thanh Nhi lập tức sáng rực lên, gật đầu như giã tỏi, háo hức. “Nhanh tới chỗ đó, lets go!”
Chờ khi xe dừng lại, nhìn rõ vị trí mình đang đứng, mặt cô xám xịt như tro tàn, ngẩng đầu nhìn ai kia nhăn mũi. “Chúng ta đến đây làm gì?”
Sắc mặt Hứa Trác Tùng trầm tĩnh, lạnh nhạt và vô cảm như một người hoàn toàn khác, nắm tay cô đi dọc trên hành lang bệnh viện.
Khu cách li, phòng 709.
Bước chân anh ta khựng lại, xoay đầu nhìn cánh cửa khép hờ, Thanh Nhi cảm thấy bàn tay anh ta siết chặt tay cô, từng ngón tay đang run rẩy biểu lộ cảm giác bất an trong lòng. Cô khẽ nâng mắt nhìn vẻ mặt anh ta, căng thẳng, sợ hãi và do dự..
Người bên trong có thể là ai? cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng..
Chung Gia Hân!
Thanh Nhi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cô không biết mình nên nói gì trong tình huống này. Nhìn bàn tay Hứa Trác Tùng giơ lên hạ xuống, cô dứt khoát thay anh ta mở toang cửa ra.
Mùi thuốc khử trùng nặng nề xộc vào mũi, Chung Gia Hân nằm trên giường bệnh trắng toát, trên đầu là những thiết bị y học tiên tiến, cả người cô ta bất động, khuôn mặt không chút huyết sắc, giống như một cái xát không hồn.
Cả ngón tay Thanh Nhi cũng vô thức run lên, Chung Gia Thạc nói cô ta đã chết trong khi cô ta vẫn đang sống, nhưng bộ dạng này có khác gì người chết đâu.
Có lẽ cô ta cũng không tiếc sống nữa, giống như những vết thương ngoằn ngoèo trên cánh tay, chứng tỏ cô ta ra tay có bao nhiêu đau khổ cùng quyết liệt.
Không ai muốn nhìn thấy cảnh này, Thanh Nhi xoay người bỏ chạy, Hứa Trác Tùng cũng không chịu được mà đi nhanh ra ngoài, hai người một đường chạy lên sân thượng, trước mắt bầu trời đầy mây mù mịt, cảnh sắc vô cùng ảm đạm.
Hai tay Thanh Nhi nắm chặt lan can hít vào thở ra, bất ngờ phía sau có người giật cô lại ôm chặt vào lòng, hai cánh tay ghì mạnh cô vào cơ thể anh ta, nghe được tiếng tim đập muốn vỡ nát trong lòng ngực.
“Trác Tùng..” Cô khẽ gọi, nhưng Hứa Trác Tùng không thể dừng tay càng siết chặt cô hơn, vùi mặt vào mái tóc đang rối tung của cô, giọng ngèn ngẹn. “Có phải anh rất tồi tệ không?”
“Không phải..” Thanh Nhi lắc đầu, cũng ôm lấy thắt lưng anh ta. “..là cô ta làm sai, cô ta bỏ rơi anh, cô ta…”
“Thanh Nhi..” Cô nghe thấy giọng anh ta khàn khàn nói. “..tối qua Chung Gia Thạc đến tìm anh, hắn nói xin lỗi anh vì những chuyện đã xảy ra. Hắn nói, tất cả là lỗi của hắn, là hắn uống rượu say vô tình làm nhục em ấy, bởi vì như vậy nên Gia Hân mới không dám đến gặp anh, mới sa đoạ như ngày hôm nay. Là anh không chịu điều tra kĩ đã trách lầm em ấy, anh…”
“Anh không sai gì cả..” Thanh Nhi biết cô cố chấp và ích kỉ, nhưng cô không thể chấp nhận kẻ khác dùng hoàn cảnh nguỵ biện cho sai lầm của mình. “..Chung Gia Hân là cô ta không đủ chính kiến, cô ta không yêu anh cũng chưa bao giờ hiểu anh. Đúng, bị anh trai cưỡng bức cô ta thấy đau khổ, cảm giác nhục nhã và có lỗi với anh. Nhưng cô ta nghe anh bị tai nạn không lo lắng chạy đi tìm anh mà trốn một góc khóc lóc, oán trách. Tại sao? tất cả bởi vì cô ta muốn giải thoát, trong một tia suy nghĩ của cô ta, giá như anh không còn tồn tại, cô ta sẽ bớt đi đau khổ, sẽ che giấu được lầm lỡ ngoài ý muốn, sẽ sống lại một cuộc sống khác mà cả thế giới không hề biết quá khứ của cô ta.”
Thanh Nhi hít sâu một hơi, cố áp chế mình không được khóc. “Hứa Trác Tùng, nếu em mà ở trong tình cảnh như cô ta, em khẳng định tại thời điểm đó sẽ tự cắt cổ tay mình, chớ không phải chờ đến bây giờ, khi sự thật bị phơi bày trước công chúng. Hôm nay, cô ta tự tử không phải vì anh hay vì Chung Gia Thạc, là vì cô ta nhận ra sự ngu xuẩn cùng tồi tệ của bản thân, cô ta hết đường chối cãi mới tìm tới cái chết.”
“Thanh Nhi..” Giọng Hứa Trác Tùng khôi phục chút lí trí nhưng cô vẫn nghe ra do dự trong lòng anh ta, Thanh Nhi mím môi. “Em không muốn anh vì kẻ không đáng mà có cảm giác hối lỗi, đem mọi thứ công khai trên mặt báo là nguyên tác sống của nhà báo các em, em tán thành. Còn cô ta không vừa lòng với quá khứ, thấy nhục vì những việc cô ta đã làm, thì đó cũng là tự cô ta chọn lựa. Không ai phải chịu trách nhiệm vì những quyết định sai lầm của cô ta cả.”
“Đủ rồi đó..” Thanh Nhi xoa xoa mũi hai cái, vươn tay nâng mặt anh ta dậy, câu môi khiêu khích. “..anh có ngon thì khóc cho em xem, khóc lớn lên rồi nói anh yêu Chung Gia Hân đến chết đi sống lại. Em chỉ anh nhé, lan can ở đó leo qua rồi nhảy xuống dưới chết với cô ta đi.”
Sắc mặt Hứa Trác Tùng biến đổi đủ màu sắc, trong lòng anh thầm nghĩ quyết định mang cô theo là đúng hay sai, vốn muốn tìm một người ở cạnh để trút tâm sự, bây giờ lại thành một màng chửi bới châm chọc thế này..
Nhưng quả thật Hứa Trác Tùng thấy vui, thoải mái nở ra một nụ cười, anh không còn yêu Chung Gia Hân, có vẻ những thứ cô nói là những điều mà anh muốn nghe nhất, anh không phải chịu trách nhiệm khi công khai sự thật, đó là việc anh nên làm.
Thanh Nhi chu môi, nhướng mi quan sát vẻ mặt anh ta, giễu cợt. “Sao thế? Tức quá hoá khùng rồi hả? ai nói gì mà anh cười, chậc chậc.. cái bộ dáng này, đáng thương đáng thương.”
Hứa Trác Tùng nâng mắt nhìn cô, một bên môi nhếch lên, giọng ái muội. “Anh thưởng em một thứ, lấy không?”
Có cảm giác nguy hiểm sao sao ấy, Thanh Nhi liếm vòng môi, cẩn thận lùi lại một bước, cảnh giác cao độ. “Thứ gì?”
Hứa Trác Tùng liếc mắt, châm chọc rõ mồn một trong đôi mắt, xoay người nói. “Đi ăn vịt quay Bắc Kinh.”
“Aa, đợi em, đợi em..” Thanh Nhi lập tức chạy theo níu tay anh ta.
Đi ăn thôi!
______________
Hứa với các nàg là h.nay để nam 9 lên sàn, nhưg ta… ố ồ, hơi bị nhập tâm..