Thế Thân Nữ Phụ

Chương 31: Chồng ơi.


Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 31: Chồng ơi.


Trần Kha Dương rất tự nhiên vươn tay đỡ lấy thân hình lảo đảo của cô ôm vào lòng, nghiêng đầu nhìn qua người đẹp khoả thân sắc mặt liền tối sầm.
Chu Nhĩ Lam không thấy mặt Thanh Nhi, trong mắt cô ta chỉ có hình ảnh một cô gái nằm trong lòng người đàn ông vừa lên giường với mình, nhất thời mất bình tĩnh chạy tới muốn kéo tiện nhân kia ra.
Thanh Nhi yên vị không đau không đớn liền ngoáy đầu ra sau dòm ngó, vô cùng khủng hoảng khi nhìn thấy một cặp ngực to lớn lắc lư lao tới, cô hoảng hồn giơ tay ra hét thất thanh. “Dừng lại.. DỪNG.”
Tiếng của cô vọng khắp căn phòng, nhưng Chu Nhĩ Lam không hề dừng lại mà lao nhanh tới, còn căm phẫn hô to. “Con tiện nhân, tôi nhất định cào nát mặt cô, dám vô sĩ cướp đàn ông của tôi..”
Mắt thấy bộ vuốt đỏ của cô ta vươn tới mặt mình, Thanh Nhi sợ tới trắng xanh cả mặt, trong đầu liên tưởng đến quỷ nữ về đòi mạng, vì để bảo vệ dung nhan cô không suy nghĩ tung cao giày cao gót.
“Bịch.” Chu Nhĩ Lam trúng một cú đạp ở đùi phải ngã nhào về trước, bộ móng vuốt chụp lấy chân cô cắm phập xuống.
“A~” Thanh Nhi đau đớn kêu vang, tay vô thức bấu chặt cơ thịt người bên dưới, rụt mạnh chân về lại vô ý đập vào đầu gối anh ta.
Ngực Trần Kha Dương nhói lên, cổ họng hừ ra tiếng, hít ngay một ngụm khí lạnh, đau đến lạnh óc.
Ba người cùng im lặng cam chịu nỗi đau của riêng mình, bỗng Chu Nhĩ Lam oà khóc lớn từ dưới sàn bò dậy đi về phía họ. Thanh Nhi giờ phút này đã sợ cô ta còn hơn nữ quỷ, hai tay vội vàng bụm mặt vùi vào ngực người bên dưới, khe khẽ gọi. “Anh hai, cứu em với~ bạn gái anh điên rồi~”
Trần Kha Dương đau đến sôi máu, đương nhiên sẽ không trút giận vào em gái mình, trước khi Chu Nhĩ Lam đi tới liền ôm Thanh Nhi đứng bật dậy khỏi ghế, lạnh lùng nhìn cô ta. “Chu Nhĩ Lam, cô còn có tự trọng thì lập tức mặc đồ vào cho tôi.”
Chu Nhĩ Lam đứng sững lại, hai mắt chỉ thiếu phun ra lửa, giơ tay chỉ vào mặt anh ta, nói không thành tiếng. “Trần Kha Dương, anh dám.. dám đối xử với tôi như vậy?”

“Là tự cô không biết liêm sĩ.” Mặt Trần Kha Dương vô biểu cảm, thẳng thắn mà nói chính là tuyệt tình chơi một lần rồi bỏ.
Một bên Thanh Nhi vừa muốn đứng xuống chợt cảm giác cổ chân đau đến run rẩy, cô kéo tay anh hai khỏi lưng mình cúi người dòm xuống, trợn trắng mắt khóc ròng. “Yêu quái, móng vuốt chó, đồ thần kinh, chó điên, chó dại…”
Trần Kha Dương nhíu mày vừa muốn mắng Thanh Nhi dở chứng thì nhạy cảm ngửi ra mùi máu, cúi đầu thấy cổ chân cô đang ròng ròng chảy máu, giật mình ngây ra một giây liền vội vàng bế cô lên đi đến sôfa.
Phía sau Chu Nhĩ Lam một thân loã lồ không tránh nổi kích động chạy lên kéo lấy cánh tay anh ta, ai ngờ anh ta không lưu tình hất mạnh cô ta té ngã xuống sàn, quát lớn. “Cút ngay cho tôi.”
Chu Nhĩ Lam không tin vào mắt mình, người đàn ông vừa nảy còn mặn nồng với cô, còn lưu luyến trong người cô, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy? chính là bởi vì con tiện nhân đó.
Trong đầu có cỗ căm tức thôi thúc, Chu Nhĩ Lam một lần nữa đứng bật dậy dũng mãnh tới mức Trần Kha Dương không kịp tránh đã xến cho Thanh Nhi một bốp vào mặt, còn nắm lấy tóc cô giật ngược. “Con tiện nhân, tao mà không đánh chết mày thì không là Chu Nhĩ Lam…”
“Chát..Chát..Chát… Bà nội cha nó con này nhịn đủ rồi nhé, cô mới là kẻ muốn chết đấy, khôn hồn thì nhìn cho rõ tôi là ai? Cmn dòng thứ không có mắt, không hiểu sao anh hai tôi lại chọn trúng người như cô.”
Trần Kha Dương mệt mỏi day day trán, bước nhanh tới muốn kéo Thanh Nhi ra ai ngờ cô thẳng tay cho luôn anh ta một giáng, trừng mắt. “Đừng có chạm vào tôi, bực hết cả mình.”
Dứt lời xoay người đập mạnh giày cao gót bỏ đi.
Ngồi vào trong xe, Thanh Nhi trút hết bực bội căng chân đạp ga, bánh xe ma sát tạo ra tiếng vang lớn từ nhà xe phóng vù ra tận quốc lộ, ngón tay cô nhấn nghiền nút còi, tiếng kèn đinh tai nhức óc vang suốt chặn đường, xe cộ trước sau sợ hãi dẹp sang hai bên.
Chuông điện thoại trong túi xách vang inh ỏi không ngừng, dù tiếng còi xe đã áp mất nhưng vài tiếng nhỏ cũng khiến Thanh Nhi khó chịu, cô bực tức đập mạnh túi xách xuống sàn nó vẫn cứng đầu kêu mãi miết, chịu không được khom người định nhặt thì tay lái lệch hướng, mấy chiếc xe phía sau bóp kèn um lên.

Thanh Nhi phát điên giơ chân đạp mạnh vào túi xách, điện thoại trúng đòn không dám kêu nữa nhưng tới lượt mấy chiếc xe cố tình gây sự. Âm thanh ồn ào làm cô ngứa tai, Thanh Nhi thô bạo cầm lấy máy định vị quăng ngược ra sau.
“Choang.” Tiếng kính vỡ vang lên thanh thuý cùng với tiếng thắng kéttt kéo dài, Thanh Nhi mặc kệ sống chết, nhấn nghiền chân ga phóng vụt như tên lửa.
Cơn tức giận không bao giờ dễ dàng nguôi ngoai trong một phút, Thanh Nhi đem sự tức giận của mình phát tiết suốt một tiếng đồng hồ với vận tốc 240km/h đến khi dừng lại thì chẳng biết mình đang ở đâu nữa, chỉ thấy bờ biển dài và đường chân trời trên mặt biển.
Thanh Nhi tấp xe vào lề đường, tung người nhảy qua cửa xe chạy tới lan can chắn, hướng người ra biển hét to. “Aaa

Thình lình phía sau vù lên tiếng lướt gió, cô xoay đầu thấy một chiếc siêu xe phóng qua, biển số xanh Ss.22222 nổi bật.
“Chồng..” Thanh Nhi vô thức gọi to, xoay người nhanh chóng nhảy vào xe đuổi theo, lần này có máu nóng trong người nên liều mạng dùng tốc độ kinh hoàng đuổi chiếc xe đó tận mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trước khi trời tối dừng lại trước cổng một khách sạn năm sao.
Thanh Nhi ngoáy đầu nhìn lại phía sau, lạy chúa, cô giờ đang ở phương trời nào?
Lại nhìn về phía trước, chiếc siêu xe đang uốn một vòng chạy vào cửa chính khách sạn, Thanh Nhi vội vàng tấp xe về lề đường đứng lên ghế chòm qua kính chắn nhìn ngó. Từ trong khách sạn một nhân viên vội vã chạy ra cung kính mở cửa xe, không lâu sau một đôi chân thon dài bước xuống.
Cô há hốc mồm, nước miếng trào ra mép miệng..
Ôi thần linh ơi, thân hình này khẳng định hơn 1m80, dáng vóc này chính là tiêu chuẩn lý tưởng nhất thế giới, còn có gương mặt đó 100% là qua 1 tỷ lần phẫu thuật thẩm mỹ.

Đẹp trai kinh người..
Hai chân Thanh Nhi nhón lên cao, chòm nửa người qua khỏi kính chắn, hai mắt mở hết mức nhìn gương mặt anh ta. Khuôn mặt nam thần đầy sức hút, đường nét xương hàm cương nghị lại quyến rũ, làn da trắng mạnh mẽ, cánh môi bạc vừa vô tình vừa hấp dẫn, sống mũi cao thẳng cứng cáp, cả đường chân mày cũng hiện rõ nét uy quyền và lãnh bạc, chỉ có đôi mắt.. đôi mắt sắc bén lại không thấy được tròng mắt.
Thanh Nhi cố hết sức nghiêng đầu nhìn vẫn không nhìn được, chỉ biết đó là một đôi mắt cực kì cực kì đẹp.
Chúa ơi, đây mới là cái được gọi là điên đảo chúng sinh, là đệ nhất thiên hạ, là nghìn năm có một, là tuyệt thế soái ca, là phong tình vạn chủng, là quỷ khóc thần sầu, là…
“Cốp.. Cô kia, chỗ này không được đậu xe.”
Thanh Nhi không màn thế sự một lòng nhìn người đàn ông bao lâu nay mình coi là chồng, trái tim điên cuồng tăng nhịp đập chỉ muốn xông tới cướp lấy giai nhân ôm vào lòng.
Tướng công, thiếp thề suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình chàng~
Người đàn ông ở phía xa xa kia, một thân lan toả khí thế cất bước đi vào cửa lớn khách sạn, đột nhiên dừng bước xoay đầu nhìn về hướng này..
Đôi mắt sâu hút cuộn tròn lốc xoáy cuốn lấy Thanh Nhi, cả người cô ngơ ngẫn, chân muốn nhũn ra, trái tim hoàn toàn bay mất không thấy tăm hơi.
Bất thình lình lúc này, “Bốp..” một cây gậy đập vào giữa lưng Thanh Nhi. Cô giật bắn mình trượt tay lao về trước, một bóng dáng nhanh như chớp từ cổng khách sạn lao ra làm đệm thịt cho cô.
Cổ tay Thanh Nhi thê thảm cà lên mặt đường xi măng, lại cúi đầu nhìn anh chàng nhân viên khách sạn mặt trày một đường, cơ thể chịu đau co quắp run rẩy. Cô nhanh chóng kéo anh ta dậy, quay đầu nhìn người vừa đánh mình.
Đồng phục ha, ra là cảnh sát.
Máu nóng sôi sục trong đại não Thanh Nhi, cô hung hãn bước tới giật lấy côn trong tay tên cảnh sát chỉ vào mặt hắn, quát lớn. “Cmn mày vừa đánh tao đó hả? muốn chết có phải không? có tin tao đập nát đầu mày không?”

Tên cảnh sát bị doạ ngây người, chưa kịp đáp lời thì Thanh Nhi đã vung gậy lên. Đúng lúc này tiếng còi hú cảnh sát từ xa truyền tới, một đoàn mô tô cảnh sát giao thông tấp vào, một tên chạy vội tới, hét lớn. “Có chuyện gì?”
Thanh Nhi nghiến răng kiềm chế hạ gậy xuống, xoay người chỉ gậy vào nhân viên khách sạn lại nhìn tên cảnh sát lớn tiếng mắng. “Cảnh sát các người có đạo đức không hả? bộ tưởng là cảnh sát thì giỏi lắm à? còn dám tuỳ tiện vung gậy đánh người. Nhìn đi, nếu người này không cứu tôi kịp lúc thì tôi đã đập đầu chết rồi, hôm nay tôi mà không kiện chết các người tôi không làm Trần Thanh Nhi nữa.”
Tên cảnh sát vừa đánh cô nghe vậy thì hoảng thần, vội vàng giải thích. “Không phải, là do tôi gọi mà cô ta không chịu nghe, tôi chỉ dùng gậy gõ lên lưng cô ta, không nghĩ tới…”
“Đủ rồi, đánh người là cậu sai.” Cảnh sát trưởng quát lớn ngắt lời, lại nhìn qua Thanh Nhi, đanh giọng. “Tất cả về đồn cho lời khai.”
“..Hừ.” Thanh Nhi quăng gậy, bực tức liếc qua bảng tên tên cảnh sát, nhấn từng chữ. “Tôi không rảnh vờn với mấy người, Lý Văn Tịch, tôi nhớ rõ tên anh.”
Dứt lời kiên quyết xoay người nhìn cậu nhân viên khách sạn, lo lắng hỏi han. “Không sao chứ? để tôi chở cậu đến bệnh viện băng bó.”
Cậu ta vội vàng lắc đầu, một tay bụm mặt, nói gấp. “Không sao, không sao cả, không cần làm phiền tiểu thư.”
Thanh Nhi nhíu mày, vẫn không yên tâm. “Hay đi kiểm tra một lúc, tôi sẽ vào nói rõ với ông chủ của cậu.”
“Không, không.” Cậu nhân viên run rẩy xua tay, nói như van xin. “Tôi thật sự không sao, tiểu thư xin đừng để tâm.”
Thanh Nhi mím môi, thôi không ép buộc cậu ta nữa, xoay đầu nhìn về cửa chính.
Không còn bóng người..
Cô khẽ thở dài..
Chồng ơi~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.