Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 19: Lừa đảo.
Thanh Nhi trở về nhà trong bộ dạng xốc xếch chưa từng có, tóc rối mắt sụp môi sưng, cả người bị rút hết 75% nước trở nên khô queo khô quắt. Đến cửa nhà tuỳ tiện bung chân hai phát đá bay hai chiếc giày cao gót, gấu chân không thèm mang đi chân không lên phòng. Còn chưa mở cửa thì bất ngờ cằm bị giật ngược, ai đó xoay mặt cô lại nheo mắt nhìn.
Thanh Nhi không sức lực chiến đấu trề môi với anh ta. “Đại ca, buông ra đi, bữa nay em thua.”
Trần Kha Dương nhìn bộ dáng cô từ trên xuống dưới, nhíu mày. “Bị làm sao?”
“Vừa chia tay bạn trai.” Thanh Nhi khô khan nói, vỗ vỗ bàn tay đang nắm cằm mình, mi mắt sụp xuống. “Nếu có chút tình nghĩa thì lấy giùm em ly nước, cám ơn!”
Nói rồi đẩy cửa đi vào phòng ngã lăn quay trên giường ngủ say bí tỉ.
Khóc là một việc vô cùng hao phí thể lực~
Ngủ dậy thì trời đã tối mịt, cổ họng khô khốc vớ đại ly nước trên bàn nốc vào rồi đi tắm. Qua một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đem mình khôi phục từ đầu đến chân.
Thanh Nhi mang gấu chân lẹp xẹp đi xuống phòng bếp mở tủ lạnh kiếm đồ ăn nhưng không có, xoay đi xoay lại một hồi mới thấy trong nồi áp suất có bát canh, vội vàng bưng ra tu sạch. Lau miệng, lại lẹp xẹp đi lên lầu, lúc ngang qua cửa phòng bên cạnh còn cố tình dừng lại lắng tai nghe động tĩnh.
Im re, chắc ngủ rồi!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ngó đầu vào, đèn tắt tối thui, mò mẫn đi đến bên giường thấy gương mặt ai đó đang ngủ say. Nhanh tay thò vào túi gấu móc điện thoại, tắt âm, giơ lên, chụp.
Hí hí hí~
Xoay người, chạy lẹ.
Về phòng lập tức nhào lên giường ôm gấu bông, hưng phấn post ảnh lên facebook kèm theo dòng status. “Anh trai già nhà ta đang tuyển vợ, mại dô, mại dô.”
Không quá mười phút sau lượt cmt lên đến 100, Thanh Nhi đọc mà cười vỡ bụng, đa số mọi người đều khen mỹ nam ngủ rất quyến rũ, cả mấy thằng con trai cũng nhao nhao vào đòi thượng anh ta.
Thanh Nhi “Hố..hố..hố…” cười ầm lên.
Sáng hôm sau, cô đem theo gương mặt đầy nét xuân xuống gặp ai đó, vừa nhìn mặt anh ta liền nhịn không nỗi gập người cười nghiêng cười ngã. Mẹ Nhi thấy thế thì vươn đũa gõ bát cô, trách mắng. “Cái con bé này, ăn cơm không được cười giỡn, chả có phép tắc gì cả.”
Thanh Nhi rán nhịn đến hết bữa ăn lâu lâu tủm tỉm vài tiếng, tới lúc đặt đũa xuống thì lè lưỡi trêu tức ai đó rồi xách cặp bỏ chạy.
Mẹ Nhi nhìn cô khó hiểu lắc đầu. “Con bé này không biết phát bệnh gì nữa.”
Ba Nhi lại nhìn Trần Kha Dương quan tâm hỏi. “Hai đứa có vẻ quan hệ rất tốt?”
Anh ta chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu, đặt đũa xuống rồi đứng lên đi ra xe.
Thanh Nhi đang căng chân đạp ga thì nhìn thấy ai đó từ phòng khách bước ra, trên người đồ vest cực kì phong độ, trong đầu lại nhớ đến tấm ảnh yêu mị tối qua, lập tức giơ tay vẫy vẫy. “Anh hai yêu dấu, moa~ moa~”
Trần Kha Dương đứng lại nhìn cô bằng ánh mắt kị dị, chả hiểu nổi mình có đứa em bị bệnh gì!
Trời còn sớm nên Thanh Nhi chạy vòng qua biệt thự rước tiểu mỹ nhân cùng đi học. An Nhiên vừa ngồi vào xe liền bắt lấy tay cô hưng phấn hỏi. “Đại gia, đó thật sự là anh trai mi?”
Thanh Nhi cười cười gật đầu nhướng mày. “Thế nào? có phải mi hối hận rồi không?”
An Nhiên sợ hãi lắc đầu, rụt vai nói. “Không thể nào, ta đang vô cùng có cảm giác thành tựu với lựa chọn sáng suốt của mình. Ngươi thử nghĩ đi cưới anh trai mi về chẳng những phải phòng đàn bà còn phòng cả đàn ông. Đã vậy, mỗi đêm nhìn anh ta đều sẽ bị kích thích, ai mà chịu cho nỗi.”
Thanh Nhi quay qua vỗ vỗ vai cô ấy, cười ngụ ý. “Yên tâm đi, cho dù mỗi đêm mi đều bị kích thích thì anh ta cũng sẽ không đủ cái ấy để chiều mi đâu, sẽ không tới mức mi ấy ấy đến chịu không nỗi.”
“Trần Thanh Nhi, đầu óc mi thật là sâu bọ.” An Nhiên hất tay cô ra hung hăng trừng mắt, Thanh Nhi lại hờ hững nhúng vai. “Đó là một trong những sở thích của ta.”
An Nhiên liếc cô hí hoáy lôi điện thoại nhắn tin với ai đó một lúc rồi bất ngờ quay sang chụp lấy tay Thanh Nhi, vẻ mặt chờ mong. “Đại gia, sao lâu vậy rồi mà mi còn chưa nói?”
Thanh Nhi khó hiểu. “Nói cái gì?”
An Nhiên chớp chớp mắt. “Ta từ nhỏ đến lớn chỉ được nghe chưa từng được thấy, đại gia, bar là cái gì vậy?”
Thanh Nhi hiểu ra. “Tiểu mỹ nhân, cưng muốn đi bar chơi?”
An Nhiên hung hăng gật mạnh đầu, hai mắt sáng rực. “Đại gia, mi dẫn ta đi bar đi, ta muốn lên sàn thoát y.”
“Thoát cái đầu mi, ai chỉ mi mấy cái bậy bạ thế.” Thanh Nhi vỗ tay lên trán cô ấy, hoá ra là nảy giờ nhắn tin với dân lừa đảo.
An Nhiên vội giơ điện thoại ra, chỉ chỉ vào hai cô gái mặc bikini trên sàn nhảy, vô tội vạ chớp mắt. “Đây này, có người gửi cho ta, còn rủ ta đi quán bar XO chơi nữa, mi chở ta đi đi.”
Thanh Nhi nhanh như chớp cướp lấy điện thoại, mở lại tin nhắn xem liền quát. “Mi bị ngu hả?có cho số điện thoại nó chưa?”
An Nhiên giật bắn mình, ngơ ngác gật đầu. “Cho rồi.” Dứt lời màn hình liền nổi lên số lạ gọi tới, An Nhiên giơ tay muốn lấy thì bị cô hất ra, trực tiếp bấm nghe.
….
“Hơ ni cái đầu mày, nói thẳng số nhà đi tao đến cho mày xxoo.”
….
“Cái gì? nghe cho rõ đây, con này là Trần Thanh Nhi, mày muốn chết thì đem chym đến đây tao thẻo luôn cả trứng.”
….
“Không sợ? được lắm… Ừm, hay để tao gọi Hưởng thiếu tá tới cắt chym mày nhé!”
….
“Mợ nó, chị cảnh cáo cưng còn dám gọi vào số này nữa cả nhà cưng đều mất chym hiểu chưa? cút ngay!”
Thanh Nhi cúp điện thoại liền quăng lại trên đùi An Nhiên, hung dữ chỉ tay vào mặt. “Đại gia cấm, từ giờ mà còn ngu si nhắn tin với mấy thằng trên mạng thì đại gia cắt chym mi nhá.”
Hai tay An Nhiên ôm chặt túi xách, co người lại, bộ dáng đáng thương vô cùng. “Đại gia, mi quá đáng sợ.”
Thanh Nhi bật cười đưa tay xoa má cô ấy. “Để xem, tối nay đại gia đáng sợ này sẽ đi bar.”
An Nhiên (^_^) “Đại gia, mi thật đáng yêu.”
7h giờ tối, Thanh Nhi mặc váy ngắn trên đầu gối, tóc cột cao, chân đi giày cao gót, tung ta tung tăng ra gara lấy xe, bất ngờ một bóng đen đứng chắn trước mặt, giọng lành lạnh. “Tối rồi còn đi đâu?”
Thanh Nhi hết hồn chưởng vào ngực anh ta một phát, trợn mắt. “Giả ma giả quỷ gì không biết, em đi chơi với An Nhiên chút về.”
Trần Kha Dương kéo tay cô xuống, tiến lên một bước đứng sát vào cô, hơi thở phả thẳng lên mặt. “Anh cho em 3 giây, xoá ảnh rồi muốn đi đâu thì đi.”
Thanh Nhi chưa kịp thông não, vội lùi về sau. “Xoá ảnh gì?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, cô cắn môi chợt nhớ đến tấm ảnh trên facebook, liền mở ra giơ trước mặt anh ta. “Cái này sao?”
Điện thoại chớp nhoáng bị cướp lấy, cô cũng không có đòi lại, chỉ đứng yên nhìn anh ta xoá ảnh rồi nhấn một dãy số gọi đi.
Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn mặt anh ta, khó hiểu hỏi. “Anh gọi cho ai vậy?”
“Tằng tằng tằng…” Điện thoại trong túi quần ai kia reo vang, hiểu rồi nhé!
Thanh Nhi trề môi cầm điện thoại nghiêng người đi qua anh ta, lẩm nhẩm. “Xin số thì cứ nói đi người ta cho, còn bày đặt tự cao tự đại.. Hừ hừ..”
Lái xe đến biệt thự nhà An Nhiên đang lúc chờ cô ấy ra thì nhận được một tin nhắn, Thanh Nhi mở ra xem. “Trước 12h phải về nhà.”
Cô bĩu môi. “Biết rồi.” Sẵn tay lưu luôn số vào danh bạ.
Anh hai yêu dấu!
“Đại gia, đi thôi.” Thanh Nhi ngẩng đầu lên, lập tức giật mình lùi về sau thảng thốt. “U.. u.. tiểu mỹ nhân, em ăn mặc sexy thế này làm sao đại gia giữ nổi em?”
An Nhiên khinh bỉ nhếch mép. “Nhìn lại mi đi, thua kém gì ta mà bày đặt xạo sự.”
Thanh Nhi cười ha ha đạp mạnh chân ga, lại quay sang dặn dò. “Tiểu mỹ nhân, đàn ông đưa rượu thì đừng uống nhé!”
“Biết rồi, biết rồi.” An Nhiên phất tay, lại móc điện thoại ra nhắn tin. Thanh Nhi liếc mắt một cái liền nổi giận, nhưng không nói gì nữa, chỉ lôi điện thoại mình ra nhắn một tin nhắn. “Bác sĩ Trương, vợ anh đang bị lừa đảo, cho anh 10 giải quyết thằng đó, số điện thoại là 0123*****.”
Quả thật chưa đây 10 sau, An Nhiên sịu mặt bỏ điện thoại xuống. Thanh Nhi vờ quan tâm hỏi. “Sao vậy?”
Cô ấy phẩy phẩy điện thoại trong tay, chu môi. “Anh ta nói nhà anh ta cháy rồi, phải về cứu hoả gấp không thể đợi chúng ta.”
Thanh Nhi bật cười, vội quơ lấy điện thoại nhắn tin. “Bác sĩ Trương, anh thật lợi hại.”
Trương Lam Tuyệt rất nhanh hồi đáp. “Hai em đang đi đâu?”
Thanh Nhi không do dự trả lời. “Bar Cani, nếu anh không yên tâm thì 10h đến rước em ấy.”
Trương Lam Tuyệt: Ừ, em uống ít thôi!
Thanh Nhi: Sao không quản vợ anh đấy?
Trương Lam Tuyệt: Anh yên tâm em ấy hơn em.”
Thanh Nhi: Xì.. không thèm nói với anh nữa.
“Mi đang nhắn tin với chồng ta à?” An Nhiên ngó qua, hai mắt lườm lườm vào điện thoại.
“Tách.” Thanh Nhi bấm tắt màn hình quăng điện thoại trên bàn xe, vội lái xe vào bãi đậu bình thản nói. “Tố cáo tội mi lên facebook dụ trai.”
An Nhiên hét thất thanh. “Trần Thanh Nhi, mi…” đang hét thì khựng lại, mặt ngơ ngác. “…đây là đâu vậy?”
Thanh Nhi đẩy cửa bước xuống, lôi luôn cô ấy cùng vào thang máy lên lầu 3, vừa đi vừa nói. “Bar cao cấp, còn cái gì XO mi nói chỉ là hạng trung, chúng ta vào đó chắc chắn sẽ bị luột không còn cọng lông chym.”
An Nhiên (-_-) “Mi có thể bỏ từ đó được không?”
“Tối qua có người cmt trong ảnh anh trai ta, nói chym anh trai ta nặng hơn 5kg.”
An Nhiên (>_