Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 17: Anh trai.
Mười ngày sau đó là thời gian của tin tức và báo chí, Thanh Nhi liên tục 5 ngày giữ vị trí trang nhất và nhanh chóng trở thành nhân vật hot được quan tâm nhiều nhất.
Sau tờ báo cùng Hưởng Thế Quân hôn nhau ngoài đường. Tiếp đến là chặng báo cùng Trình Dịch Phong có quan hệ yêu đương từ nhỏ. Kế tiếp là Hưởng Thế Quân đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, không phủ nhận mối quan hệ với cô.
Bốn ngày trước ba Nhi rốt cuộc đã nổi giận, hôm ấy đập mạnh tờ báo lên bàn trách mắng. “Con làm nghề nhà báo ba chưa bao giờ thấy bài viết của con lên trang nhất, tại sao chỉ có hình của con liên tục bị đưa lên, còn là chuyện tình cảm thị phi với đủ loại nhân vật lớn nhỏ?”
Thanh Nhi cắn môi, cô không dám cãi lại bởi vì cô biết ba dạo này bận rộn đi sớm về muộn, chuyện này chắc đã ảnh hưởng ít nhiều đến cổ phiếu của công ty. Cuối cùng chỉ biết cúi đầu nói. “Xin lỗi, con sẽ thu xếp mọi chuyện, sau này không để bọn nhà báo chụp ảnh nữa.”
Lời hứa còn đó, hai ngày sau cô lại lên trang nhất, hơn nữa báo còn do chính tay cô viết, bên dưới rõ ràng ghi bút danh của cô Thanh Nhi – Học viện Điện ảnh và Báo chí.
Tin giải trí: Hotboy Điện ảnh Hứa Trác Tùng bí mật thổ lộ tình cảm với người yêu.
Tấm ảnh là do An Nhiên chụp tại buổi tiệc giao lưu của đàn chị Thiên Mịch, Thanh Nhi ngồi trong lòng Hứa Trác Tùng, anh ta ôm cô còn hôn lên gáy cô.
Thanh Nhi phát cơn thịnh nộ ném mạnh tờ báo vào thùng rác, hung hăng bấm dãy số gọi cho thầy chủ nhiệm.
“Alo, thầy Tường, em muốn hỏi tại sao bài thi của em lại được đăng lên trang nhất, không phải thầy đã đảm bảo tất cả đều được giữ bí mật sao?”
Thầy Tường giọng e ngại mở miệng. “Có người đưa ra yêu cầu quá cao mua tin này, tôi không có quyền ngăn cản, thầy Hiệu trưởng đã đồng ý bán tin cho họ.”
Thanh Nhi nghiến răng dậm chân, hét vào. “Là tên khốn nào?”
“Không ai biết cả.” Thầy Tường nói nhanh liền cúp máy.
Máu điên còn chưa lặn xuống thì cuộc gọi lại tới, cô vội vàng bấm nghe. “Cái gì nữa đây mẹ?”
An Nhiên bên kia quýnh quáng thét qua. “Mẹ cái đầu mi, lần này đời mi tiêu rồi. Hôm qua điện thoại ta bị móc mất, toàn bộ hình ảnh đều ở trong đó, mi mau xem tạp chí thời trang đi. Mị mi lại lên ảnh bìa rồi kìa.”
Thanh Nhi vội quăng điện thoại lên ghế, chạy lên phòng mẹ Nhi tìm tạp chí thời trang hôm nay. Nhìn ảnh bìa sắc nét mà máu cô xộc thẳng lên não, động mạch chủ phình lên muốn vỡ ra.
“Khốn nạn, là đứa nào? ta mà biết sẽ cầm dao đâm ngươi một tỷ nhát.”
Tấm ảnh này Thanh Nhi lúc đầu không dám dán vào bài luận của mình, đơn giản bởi vì nó phơi bày quá nhiều. Lúc đó cô đang say rượu, mơ mơ màng màng ngậm lấy vành tai Hứa Trác Tùng, vẻ mặt anh ta lộ ra một luồng mê đắm, tư thế ôm nhau của hai người rất hoà hợp, thật sự giống một đôi uyên ương cảm động trời đất.
Trên tạp chí lại giới thiệu một câu: Nữ hoàng phong lưu và nét đẹp thanh thuần mê luyến lòng người.
Khớp hàm Thanh Nhi cắn chặt, quăng mạnh tờ báo lên giường. Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này? ai có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ?
Nếu không có gì sơ suất ví dụ Tổng thống đột ngột qua đời, Thanh Nhi đoán chắc trang nhất ngày mai vẫn là chỗ của cô.
Quả nhiên, sáng hôm sau tỉnh dậy, trang nhất báo giải trí đăng tin: Hotboy Điện ảnh Hứa Trác Tùng thừa nhận hai người đã từng hẹn hò một thời gian và hiện tại.. vẫn còn.
Thanh Nhi biết, Hứa Trác Tùng là đại thiếu gia của Truyền thông FS, anh ta chịu áp lực rất lớn từ gia nghiệp, gia đình và cả người đại diện, cô có thể thông cảm cho anh ta. Nhưng áp lực của cô còn lớn khủng bố hơn gấp trăm lần, ba Nhi trụ không nổi rốt cuộc phát bệnh tim nhập viện rồi.
Thanh Nhi mặc kệ đám phóng viên bám đuôi mãi miết, lao xe vùn vụt đến bệnh viện. Có tin được không ba cô nhập viện hơn nửa ngày mẹ cô mới thông báo với cô. Thanh Nhi đến nơi thì ba đã ngủ mấy giấc ở phòng hồi sức, cảm giác y như mình là người dư thừa vậy.
Thanh Nhi quay đầu chạy xuống cầu thang ngồi khóc một trận, cô không ngại tai tiếng nhưng việc cô làm lại ảnh hưởng đến gia đình, ba mẹ có thể không muốn nhận đứa con như cô nữa.
Trương Lam Tuyệt đi ngang qua nghe thấy thì dừng lại, vỗ vỗ vai cô quan tâm hỏi. “Làm sao vậy?”
“Không sao cả, em chỉ muốn khóc một lúc.” Cô lắc đầu, vội vùi mặt vào bụng anh ta khóc lớn.
Thề có trời đất, Thanh Nhi con sau này không dính đến đàn ông nữa.
Lúc trở về phòng, ba Nhi đã tỉnh dậy đang ngồi trên giường ăn cháo, Thanh Nhi bước vào việc đầu tiên là cúi đầu ăn năn nói. “Ba, con xin lỗi, con…”
“Đừng lo lắng..” Ba Nhi mỉm cười ôn hoà, nhìn cô yêu thương nói. “Đó là nghề của con, con thích thế nào thì cứ làm thế ấy, miễn sao thấy vui vẻ là được.”
Thanh Nhi sửng sờ, xong lại bật khóc, lập tức nhào đến ôm lấy ba Nhi, ngẹn ngào từng tiếng. “Ba, con xin lỗi, cám ơn ba, sau này con nhất định không để loại chuyện này xảy ra nữa.”
Ba Nhi xoa xoa đầu cô cười nói. “Còn xảy ra nữa cũng không sao, ba đã được tiêm miễn dịch rồi, không đau tim nữa.”
Thanh Nhi vừa khóc vừa cười, hoá ra đấm bình bịch lên ga giường. “Ba, thương ba nhất.”
Mẹ Nhi vội chen ngang vào. “Còn tôi không ai thèm thương à?”
“Anh thương.” Giọng ngọt ghê gớm lắm.
Thanh Nhi còn đang sung sướng cười cười hai người họ thì đột nhiên ba Nhi nhìn lên đồng hồ lại nhìn sang cô, cất giọng trầm trầm. “Thanh Nhi, con giúp ba lái xe ra sân bay đón anh con đi.”
“Anh con?” Thanh Nhi ngạc nhiên, cô có anh sao? Trước đây đọc truyện tác giả đâu nói cô có anh trai.
Ba Nhi nhìn cô một lát, khó xử mở miệng. “Là Kha Dương, con trai của dì Anna.”
Dì Anna là mụ nào? Thanh Nhi không hiểu gì hết, xoay đầu nhìn mẹ Nhi chớp chớp mắt.
Mẹ Nhi bình tĩnh phất tay một cái, khuấy khuấy cháo trong bát, thờ ơ nói. “Đi rước đi, là anh cùng cha khác mẹ với con, cứ thấy cái thằng nào lai lai thì hốt đem về cho ổng, để nó quản lí công ty, ba con già rồi không làm nổi nữa.”
Thanh Nhi khó tin, vội kêu lên. “Mẹ…”
“Mẹ mẹ cái gì? Con không làm thì để nó làm, biệt thự đất đai sổ tiết kiệm đều do ta đứng tên không phải sợ bị đuổi ra đường đâu.”
Thanh Nhi phục sát đất, giơ hai tay chào thua. “Anh trai đúng không? Trần Kha Dương phải không? Con lập tức đi rước về cho hai vị.”
Nói rồi đeo kính râm vào, nhanh chóng lái xe đến sân bay, đứng ở chỗ chờ bấm điện thoại chat với tiểu An Nhiên.
Thanh Nhi: Nói cho mi một bí mật, ta đang ra sân bay đón anh trai.
Tiểu An Nhiên: (mắt trợn to) mi có anh trai sao? chui từ lỗ nào ra thế?
Thanh Nhi: (cười tà dâm) chui từ lỗ dưới của một bà tên Anna.
Tiểu An Nhiên: (há hốc mồm) có đẹp trai không?
Thanh Nhi vừa muốn nhắn chưa gặp thì thấy một đoàn người đẩy hành lí đi ra. Nhìn lướt qua một lượt, lập tức bắt được một chàng trai cao ráo, da trắng, môi mỏng đỏ au, mũi cao vút, chắc là con lai rồi đó.
Cô tháo kính ra vẫy vẫy, gọi một tiếng. “Kha Dương.”
Anh ta quay sang nhìn cô, ai biết ánh mắt sau cặp kính râm kia có ý nghĩa gì. Thanh Nhi chỉ tuỳ tiện liếc qua một cái liền trả lời tiểu An Nhiên. “Đẹp trai lắm, nhưng ta ăn không được, nhường cho mi.”
Tiểu An Nhiên: (mặt khinh thường) ta không thèm, ta đã có tình lang trong mộng.
Thanh Nhi: (nôn sặc sụa) gớm, ngươi chỉ là phận thiếp thất thấp hèn..
Tiểu An Nhiên: (mặt phẫn nộ) bà mi mới là phận thiếp thất thấp hèn, cả nhà mi mới là phận thiếp thất thấp hèn.
Thanh Nhi bật cười. “Hahaha~”
“Đi được chưa?”
Giọng nói lai rất êm tai lại có sức hút, Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn mặt anh ta ở khoảng cách gần, nhưng vì cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt khiến cô rất chướng mắt, tự dưng thấy bực bực xoay đầu đi một mạch chả nói tiếng nào.
Ngồi vào xe còn tuỳ tiện quăng điện thoại lên bàn, chờ ai đó vừa vào liền phăng ga phóng vút đi, cả chặng đường im lặng không ai nói với ai. Đối với người thích náo nhiệt như Thanh Nhi quả là một thử thách, cuối cùng vạch sổ đen đem người anh trai này đặt ở vị trí đen nhất trong lòng mình.
Thanh Nhi bậm môi, liếc mắt qua anh ta một cái, từ lúc gặp chưa hề tháo mắt kính, chê nhìn cô bẩn mắt chắc.
“Hừ~”
Đang lúc bực dọc thì điện thoại đổ chuông, Thanh Nhi quơ lấy bấm nút nghe.
“Alo, Trác Tùng?”
….
“Không, em vừa đi đón anh hai.”
….
“Chuyện đó..? Không có gì, em không để ý.”
….
“Hở?.. Ha~ thế là người đẹp Chung Gia Hân đang ở nhà anh à? mẹ anh thật ghê gớm, thôi thì anh chịu người ta luôn đi.”
….
“Không.. không.. không liên quan đến em, nếu lần trước anh chịu ở lại tấn nàng ta lên giường thì đã không còn sức trở lại.”
….
“Gì chứ? đổ thừa cho em? là do anh không chịu uống tăng lực nên mới không dậy nổi.”
….
“Xạo quá, có bệnh thì phải nói không được giấu bệnh sợ thầy.”
….
“Em không chữa được. Em không biết chữa.”
….
“Mệt anh quá, mai em đặt mười tấn nước tăng lực chuyển tới cho anh.”
….
“Hahaha~”
….
“Không sao, ba em khoẻ, ngày mai là có thể xuất viện.”
….
“Phải rồi, à cái đó là luận báo của em và An Nhiên.”
….
“Không phải, lúc đầu thầy chủ nhiệm nói sẽ không tiết lộ ra ngoài nhưng sau nghe nói có người ép thầy Hiệu trưởng bán.”
….
“Em không biết, nhân vật nào chứ? những người em quen đều cùng em lên báo cả rồi.”
….
“Cái đó.. ảnh trong máy An Nhiên, vài ngày trước cô ấy bị móc túi.”
….
“Được, anh điều tra ra nói với em. Em sẽ bắt tên biến thái đó thẻo.. ừm.. từng lớp da của hắn.”
….
“Ha~ không có, người đẹp của anh đâu rồi?”
….
“Trong phòng tắm hả?”
….
“Một đêm xuân thanh đáng ngàn vàng, thôi, em không làm phiền anh nữa.”
….
“Ha~ chứ anh muốn thế nào?”
….
“Được, em lập tức đem máy ảnh qua đó chụp lại vài tấm làm bằng chứng, nhưng anh phải làm em mới chụp được.”
….
“Haha~ Trác Tùng, anh là đàn ông, mạnh mẽ lên, phải công không được thụ.”
….
“Được rồi, chỉ anh một cách nhưng phải chịu uỷ khuất chút nhé.”
….
“Nói với cô ta anh không trụ được, 3 giây là bắn, cô ta lập tức ôm đồ bỏ chạy.”
….
“Hahaha~”
….
“Không được thì đánh cô ta ngất xỉu đi, mở kênh jav lên, đảm bảo mẹ anh cũng không phân biệt nổi có phải con trai mình không? Chỉ nghĩ woa, con mình thật dũng mãnh. Haha~”
….
“Thương gì chớ? lo thương người ta kìa.”
….
“Cố lên, cố lên nhé!”
Thanh Nhi hi ha cười cúp điện thoại, thầm nghĩ mình đúng là tội ác tày trời cười trên nỗi đau của người khác.
Vui vẻ đến quên trời quên đất, hoàn toàn quên bên cạnh mình còn một người. Thanh Nhi đang lui cui muốn mở nhạc thì bất ngờ cằm bị túm lấy quay sang bên cạnh.
Tầm mắt còn chưa rõ ràng thì đã cảm giác môi bị chạm vào, giọng con lai không ổn định mà quyến rũ vang lên. “Em gái tôi, khá thú vị đấy.”
Thanh Nhi đơ ra nhìn đôi mắt nâu của anh ta, vừa sâu thẩm vừa mị hoặc lại vừa chứa khí lạnh, cảm giác không cách nào tiếp cận được.
Dù là cực phẩm đẹp trai~
Cô hất mạnh bàn tay đang vuốt ve môi mình, lạnh lùng cảnh cáo. “Tôi là em gái anh.”