Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 14: Diễn.
Vì sự sai sót của mình, đền mọi người 1 chương nhé!!
Đọc xong mọi người đừng quên thưởng cho mình một ngôi sao nhé!!
……
Tay Hứa Trác Tùng sờ sờ lên má, không phải lần đầu được hôn nhưng cảm giác cô hôn lại dễ chịu hơn nhiều. Anh ta bước lên trước, choàng tay ôm lấy eo cô, nhẹ hỏi. “Tìm ai đấy?”
Thanh Nhi xoay đầu, chu môi. “Em tìm chị Mịch, không biết chị ấy đã đến chưa nữa.”
“Đến rồi.” Hứa Trác Tùng đưa tay xoa má cô, lại nói. “Đừng tìm nữa, đi một lúc sẽ gặp.”
Thanh Nhi gật đầu, vươn tay cầm ly rượu trên bàn cùng anh ta đi về trước, lâu lâu lại có vài đạo diễn đến bắt chuyện. Cô không nói gì cả, chỉ nghe Hứa Trác Tùng và người kia nói vài lời giao thiệp nhàm chán, xong giơ ly rượu nhấp một ngụm.
Đi nửa vòng thì thấy Trịnh Thiên Mịch đang đứng nói chuyện cùng một người đàn ông, Thanh Nhi mừng rỡ vừa há miệng muốn kêu lên thì bị ai đó chặn họng. “Không được gọi, người bên cạnh cô ta là đạo diễn Hoàng, ông ta không thích người khác làm phiền khi đang nói chuyện.”
Thanh Nhi khép miệng lại, ngước mắt nhìn Hứa Trác Tùng, nhe răng muốn cắn. “Sao cái gì anh cũng biết hết vậy? đại thiếu gia anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Hứa Trác Tùng cười cười nhìn cô. “Anh là bạn trai em, em tự tìm hiểu đi.”
“Không thích.” Thanh Nhi giả vờ làm nũng. “Em là bạn gái anh, anh phải nói cho em biết.”
Hứa Trác Tùng buông eo cô ra, kéo đầu cô ôm vào trong ngực, bình thản nói. “Mẹ anh là chủ tịch Truyền thông FS, anh vừa sinh ra đã biết đóng phim, những đạo diễn trong nước anh đều đã gặp qua.”
Thơm thơm, Thanh Nhi thừa cơ hít một ngụm, khoé môi cong cong lại đùa giởn. “Vừa sinh ra đã biết đóng phim sao? là diễn cảnh chui ra trên bàn mổ đó hả?”
Hứa Trác Tùng vỗ đầu cô một cái, không có giận mà cười trách. “Đừng nói linh tinh, anh chỉ diễn cảnh bảo bối được ôm trong lòng thôi.”
Hai mắt Thanh Nhi sáng lên, xấu xa nói nhỏ vào tai anh ta. “Có phải lúc đó bàn tay anh sẽ giơ chạm vào ngực người ta rồi kêu, mama con muốn bú không?”
Mặt Hứa Trác Tùng tối sầm, hung hăng ngắt má cô, môi lại cong cong. “Đúng vậy, toàn bộ ngôi sao trong nước đều bị anh sờ qua.”
“Uy..” Thanh Nhi kéo tay anh ta xuống, không nhịn được cười. “Em nhớ có cảnh còn cho bú thật đấy.”
Hứa Trác Tùng hết chịu nỗi, rất muốn giơ tay kẹp chết cô, nổi giận. “Đủ rồi, không cho cười nữa.”
Thanh Nhi vẫn ngoan cố không ngừng cười, hai gò má đỏ lên, mắt mù sương giật giật áo anh ta. Hứa Trác Tùng dứt khoát đem mặt cô úp vào trong ngực, thầm nghĩ có cần cười đến mức đó không?
“Có chuyện gì mà vui vậy?” Trịnh Thiên Mịch từ xa đi đến đã thấy hai người bên đây ôm ôm ấp ấp, khoé môi tinh xảo liền nhếch cao một bên.
Nghe tiếng hỏi Thanh Nhi đem gương mặt đỏ bừng xoay ra, thấy Trịnh Thiên Mịch vừa hưng phấn muốn kể lại thì bị ai đó đe doạ. “Không được nói linh tinh, không ngoan anh liền bỏ em lại đây.”
Thanh Nhi lập tức giơ tay xin hàng. “Không kể, em không kể.” Dứt lời lại nhịn không được cười rộ lên.
Hứa Trác Tùng để mặc cô cười, giơ tay ôm lấy eo cô nhìn Trịnh Thiên Mịch không mặn không nhạt hỏi. “Thế nào? Đã nhận được lời mời diễn nào chưa?”
Trịnh Thiên Mịch lướt mắt qua nụ cười rạng rỡ trên mặt Thanh Nhi, lại nhìn người thầy nổi danh nghiêm khắc ở Học viên, trong lòng bất giác nổi gai nhọn, ngoài giọng vẫn thanh thanh nhã nhã. “Vừa rồi đạo diễn Hoàng có mời em tham gia bộ phim điện ảnh cuối năm, nhưng em vẫn chưa đồng ý.”
Thái độ Hứa Trác Tùng có hơi thờ ơ, chỉ lạnh nhạt nói. “Đạo diễn Hoàng là người của Truyền thông FS, em có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
“Cám ơn thầy.” Trịnh Thiên Mịch gật đầu rồi im lặng, giữa họ trước đây không có nói chuyện riêng, hiện tại càng không có nhiều lời để nói.
Bấy giờ Thanh Nhi đã cười đã đời, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, nhưng đáy mắt vẫn còn ý cười, ngẩng đầu Hứa Trác Tùng, vui vẻ đề nghị. “Chị Mịch là sinh viên ưu tú nhất Học viên, đáng lẽ anh phải nhanh tay mang về công ty nhà mình chớ, sao lại chỉ quan tâm một chút như vậy?”
Hứa Trác Tùng giọng nói nửa đùa nửa thật. “Là vì em ấy quá ưu tú nên anh không thể đi cửa sau, rất dễ bị đám nhà báo bọn em chú ý.”
“Như vậy càng tốt chớ sao? em lại có tin độc quyền để viết.” Thanh Nhi nói lời này đưa mắt quan sát Trịnh Thiên Mịch, nhiệm vụ của cô hôm nay không phải là giao hảo với cô ta mà là đá động tâm cơ của cô ta, khiến cô ta nhanh chóng nảy sinh tà ý.
Bộ truyện sắp vào hồi phân tranh rồi!
Trịnh Thiên Mịch vẫn giữ nụ cười hoà nhã, ánh mắt sắc sảo lại dịu êm, tự hào nói. “Thầy Hứa chắc chắn sẽ không làm chuyện này, em tin tưởng thầy là một chính nhân quân tử.”
Ai ngờ tới Hứa Trác Tùng lại diễn sâu quá, cúi đầu hôn lên tóc Thanh Nhi, cười nói. “Em tin tưởng nhầm người rồi, cũng chỉ có Thanh Nhi là hiểu tôi. Nếu em đồng ý lời mời của đạo diễn Hoàng, tương đương em gia nhập Truyền thông FS, là nhà của tôi.”
Trịnh Thiên Mịch ngạc nhiên đến xanh mặt, khó tin thốt ra. “Thầy là đại thiếu gia của Truyền thông FS? sao em chưa từng nghe ai nói qua?”
Có chuyện vui sao thiếu Thanh Nhi được, cô vội chen vào. “Là vì anh ấy không muốn bị sinh viên chú ý, chị biết đấy giới Điện ảnh rất thích dựa vào quan hệ.”
Trong mắt Trịnh Thiên Mịch lập tức xoẹt qua một tia lạnh, Thanh Nhi âm thầm cười hắc hắc, tức rồi phải không? tiếc nuối đã bỏ qua một đại tài phiệt chớ gì?
Nữ chính mạnh mẽ sắc sảo, ta khinh!
Nhưng mà nghĩ lại vẫn nên làm không khí dịu xuống nhỉ? Thanh Nhi nhanh chóng đổi tuồng, cười thân thiết nắm tay Trịnh Thiên Mịch, giả bộ nhỏ giọng mà không hề nhỏ giọng. “Chị Mịch, em nghe nói cùng khoá chị có một anh hotboy đỉnh lắm, chị mau giới thiệu cho em xem mặt đi.”
Trịnh Thiên Mịch nhanh chóng khôi phục nét mặt, vô tình liếc qua Hứa Trác Tùng một cái, khó xử mở miệng. “Ở đây hơi đông người, chị không biết anh ta đi đâu rồi nữa, để lần sau có dịp chị giới thiệu cho em.”
Vừa nghe cô liền xụ mặt, thất vọng não nề. “Vậy thì tiếc quá..” không gặp được kẻ cướp đi lần đầu của Thanh Nhi rồi.
Đương nhiên Hứa Trác Tùng nhìn thấy vẻ mặt này của cô sẽ không vui, chỉ là Thanh Nhi không ngờ anh ta lại diễn quá đà như vậy, chẳng những đem cô ôm trong người như bảo vật còn cứng rắn nói. “Em muốn xem mắt người khác đã hỏi qua ý kiến anh chưa? Anh không đồng ý.”
Thanh Nhi im thin thít không dám hé răng, bộ dáng cam chịu số phận trong yêu thương được thu hết vào mắt Trịnh Thiên Mịch, một nụ cười lạnh hơi hơi hé mở.
Tất nhiên bộ dạng âm hiểm của cô ta cũng bị Thanh Nhi thu vào mắt, chỉ là cô thông minh hơn, cười lạnh gì chớ về nhà ôm gối cười ha há có phải sảng khoái hơn không?
Lũ ngu các mi thua là phải~
Cuối cùng, vì để giữ chút tình hoà khí cho nữ chính sau này tiện ra tay hại cô, Thanh Nhi giơ ly rượu tươi cười nói. “Chị Mịch, em uống với chị một ly, chúc chị nhanh chóng trở thành ngôi sao Điện ảnh nổi tiếng nhất.”
Trịnh Thiên Mịch lập tức cười rạng rỡ, bao nhiêu mị hoặc chết người đều lộ hết ra, cả động tác nâng ly uống rượu cũng khiến người ta ngây ngất. Thanh Nhi thì dứt khoát hơn, chạm nhẹ một cái liền đưa lên môi uống cạn. Hai người dù là hình thức hay tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Nam chủ Trình Dịch Phong chắc chắn vẫn sẽ thuộc về cô ta, chỉ là ai thảm hơn ai còn chưa biết.
Thanh Nhi đặt nhẹ ly rượu lên bàn, mỉm cười. “Chị Mịch, lần sau sẽ cùng chị nói chuyện tiếp.”
Chờ Trịnh Thiên Mịch gật đầu một cái cô liền nắm tay Hứa Trác Tùng kéo đi, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. “Trác Tùng, anh là diễn viên xuất sắc nhất mà em từng gặp.”
“Là ý gì?” Hứa Trác Tùng lại ngang ngược, một mực đòi ôm eo cô đi. Thanh Nhi mặc kệ anh ta muốn làm gì làm, môi cong cong má lúm đồng tiền chỉ điểm. “Cả gương mặt này, từ mắt mũi miệng đều có thể bày tiết ra tình cảm, đến cả nhịp tim lúc ôm em cũng đập mạnh, cảm giác y như anh đang yêu em thật vậy.”
Bước chân Hứa Trác Tùng khựng lại, Thanh Nhi ngó lên thấy anh ta nhìn cô chằm chằm, cô giật mình. “Sao vậy? Em nói gì sai hả?”
Anh ta không trả lời, đột nhiên xoay người cô lại, hai tay ôm lấy thắt lưng cô siết chặt. Thanh Nhi vội đưa tay chống trước ngực, nói gấp. “Anh sao vậy? ở đây có rất nhiều người, muốn nói nhỏ thì nghiêng vào tai em được rồi.”
Ánh mắt Hứa Trác Tùng sáng lên, toàn bộ cơ mặt đều giãn ra, đuôi mắt phượng cong lên quyến rũ, cánh môi ẩm ướt uốn lượn đầy sức hút, gọi một tiếng “Thanh Nhi” êm êm ái ái.
Đẹp trai quá~
Thanh Nhi mê mẫn, ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Môi anh ta càng cong thêm, chậm rãi mà nhu tình mở miệng. “Làm bạn gái an…”
“Trác Tùng.”
Tiếng gọi lớn làm Thanh Nhi giật mình phản xạ xoay đầu thấy một người đẹp bốc lửa đi đến, gương mặt yêu mị quyến rũ mê người. Cô nhịn không được hít sâu một hơi, xoay đầu nhìn người đối diện, ganh tị chu môi. “Trác Tùng, người đẹp gọi anh kìa.”
Lần đầu tiên trong đời Thanh Nhi thấy anh ta nổi giận, vô cùng tức giận đập mạnh đầu cô vào xương đòn đến đau điến, nước mắt cô rưng rưng, cắn môi dưới rì rào. “Anh bị điên à? Chỉ là một người đẹp đến có cần kích động vậy không? Đau chết đi được.”
Tên khốn nào đó đánh cô xong mặt chẳng những không vui mà còn giận hơn, người đẹp đi tới không thèm liếc một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ “Chuyện gì?” Lại đưa tay lên trán cô xoa xoa.
Hai mắt Thanh Nhi trợn ngược, hung hăng cắn vào tay anh ta một phát, nổi giận đùng đùng. “Xoa cái gì mà xoa? lo nói chuyện với người đẹp của anh đi.. Hừ!” Dứt khoát vung tay xoay lưng bỏ đi.
Sắc mặt Hứa Trác Tùng hoàn toàn tối thui, không khách khí mà thẳng thắn mở miệng. “Chung Gia Hân, tôi đã nói phim do cô đạo diễn tôi sẽ không đóng, cứ bám theo hoài cô không thấy phiền sao?”
Nét cười trên mặt Chung Gia Hân đơ ra một giây liền khôi phục như cũ, bàn tay trắng mịn nắm lấy tay anh ta, giọng nói mị hoặc. “Em đến không phải vì chuyện đó, chúng ta đi cùng nhau anh giúp em chọn vài người mới đi.”
Hứa Trác Tùng liếc qua cô ta, tầm mắt lại dừng lại ở bóng lưng nho nhỏ đang đi đến quầy điểm tâm, cơ mặt vô thức giãn ra nhưng giọng lại lạnh như băng. “Tôi đã có bạn rồi, cô đừng phiền như vậy, tôi ghét nhất là dạng phụ nữ bám day.”
Bên này, Thanh Nhi đang tít mắt nhìn đủ loại bánh ngọt sặc sỡ, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nhanh nhẹn cầm kẹp lên gắp một cái bánh xinh xắn nhất, sau đó vươn tay cầm ly van đỏ gần đó. Vừa vui vẻ xoay đầu thì bất ngờ va phải một người, cô lập tức đặt ly rượu xuống nói xin lỗi, còn chưa kịp ngẩng đầu xem là ai thì đã bị quát lớn. “Cô đi đứng cái kiểu gì vậy hả? làm dơ hết váy tôi rồi.”
Âm thanh hơi quen, ngẩng đầu lên…
Ố ồ ô là người đẹp bốc lửa..
Thanh Nhi nghĩ, trên đời này cô có thể tin vào chuyện mình trùng hợp lụm được 1kg vàng chớ không bao giờ tin mình trùng hợp đụng vào cô gái trước mặt..
Nhưng mà nói sao đây nhỉ? Dù là cố tình hay vô ý thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ còn biết tìm cách giải quyết thôi..
Chung Gia Hân thấy cô không có phản ứng liền thừa cơ xông lên, lớn tiếng hơn nữa khiến mọi người đều chú ý. “Cô là sinh viên của Học viện đúng không? Tiết học lễ nghĩa cô không có học sao? đụng vào người khác còn không biết nói xin lỗi.”
Vẻ mặt Thanh Nhi hết sức vô tội nhìn vết rượu trên váy cô ta, nhanh chóng cúi đầu thành thật nói. “Em xin lỗi chị, em không phải cố ý.”
Chung Gia Hân đừ người còn chưa kịp phản ứng, Thanh Nhi đã ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, môi mím lại uỷ khuất, lại khẽ hỏi. “Chị không sao chứ? hay để em chạy đi mua cho chị chiếc váy khác thay.”
Cô ta vừa mở miệng, Thanh Nhi đã nói tiếp. “Nếu chị thấy bất tiện em có thể thuê cho chị một phòng khách sạn, sau đó mới đi mua.”
Chung Gia Hân nghiến răng, trừng lớn đôi mắt đẹp. “Tôi…”
“Chị mặc váy size mấy? áo ngực, giày và quần lót nữa, nói luôn em mua một thể.”
“Cô…”
“Phải rồi, ngực của chị chắc là cup C, còn quần lót chắc là L, à vậy thôi em đi mua nhé!”
Dứt lời tung ta tung tăng cất bước đi thì bất ngờ bị Hứa Trác Tùng đâu đó kéo lại. “Đi đâu đấy?”
Thanh Nhi nghiêng đầu há miệng, tiếng khóc của Chung Gia Hân lập tức bay vào. “Trác Tùng, cô ta làm bẩn váy em, anh mau đưa em về nhà thay váy đi.”
Thanh Nhi gật đầu, diễn giỏi đấy! còn có cả nước mắt!
Ai ngờ Hứa Trác Tùng liếc qua cô ta một cái, thờ ơ như không. “Tôi biết cô đang cố ý gây sự, đường ở bên đó tự về nhà mà thay.”
Tuyệt tình ghê nhỉ~
Thanh Nhi lén giật nhẹ góc áo anh ta một cái, đá lông nheo ra hiệu. “Trác Tùng, chị ấy đã nói vậy, vậy thì anh giúp em đưa chị ấy về đi, em ở đây chờ anh.”
Nụ cười mới đó của Hứa Trác Tùng liền tắt ngúm, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào cô. Thanh Nhi lập tức tiến lên, nói nhỏ vào tai anh ta. “Còn chần chừ gì nữa? em đang tạo cơ hội cho anh đấy, mau mau đưa người ta về nhà rồi tấn lên giường, không quan trọng làm bao nhiêu phát chỉ cần chú ý lực độ và kéo dài thời gian. À đúng rồi, tốt hơn là uống thêm vài lon tăng lực bổ sung thể lực.” Nói xong lại nháy mắt một cái. “Rảnh tay thì quay clip lại cho em xem. Moa~ moa~” Thưởng cho hai cái hôn má hết sức tình cảm.
Hứa Trác Tùng sầm mặt nhìn cô, đột nhiên nổi trận lôi đình xoay người đi trước, giọng lạnh băng. “Tôi đưa cô về.”
Chung Gia Hân giật mình, vội vội vàng vàng kéo váy đuổi theo, trước khi đi còn cười một cái với cô.
Thanh Nhi thấy thế liền góp thêm một câu. “Chúc hai người cả đêm sung mãn.”
Giày cao gót của Chung Gia Hân trẹo một cái ngã hẳn vào lòng Hứa Trác Tùng, Thanh Nhi cười cười thở dài. “Diễn sâu dễ sợ.” Rồi xoay người phũi phũi hai tay cầm đĩa bánh lên tiếp tục thưởng thức.