Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 63: Đánh đổi


Đọc truyện Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam – Chương 63: Đánh đổi

Trong vũ trụ này có hai cường quốc, còn có vô số tiểu quốc nhỏ bé nằm ngoài biên cương. Những đất nước nhỏ bé kia tuy không uy hiếp được chế độ thống trị của Đế Quốc, thế nhưng đối với hoàng đế mà nói, những tiểu quốc kia biết đâu một ngày nào đó sẽ phát triển cường đại? Lúc đó cái được không đủ bù đắp cái mất. Còn không bằng trước khi nó lớn mạnh, hủy diệt hết đi. Mục tiêu đầu tiên của hắn là Á Quốc. Á Quốc nằm giữa Đế Quốc và Hắc Vân Quốc. Trong mắt Nặc Mạn, đánh chiếm Á Quốc, không chỉ làm cầu nối tiến công đánh Hắc Vân Quốc, mà còn là đánh vỡ tầng phòng hộ đầu tiên của Hắc Vân Quốc.

Khởi nguồn cuộc chiến là vì một chiếc phi cơ bị bắn rơi giữa bầu trời Á Quốc. Đế Quốc nhận ra Á Quốc không chịu yên phận, phái điều tra viên đi thám thính Á Quốc. Á Quốc tự biết dã tâm của Nặc Mạn Đại Đế, quân đoàn Đế Quốc tiến vào thì dễ, thế nhưng tiễn ra thì khó. Lúc đó Á Quốc sẽ nằm trên nguy cơ bị Đế Quốc thống trị, cho nên cuối cùng bọn họ từ chối quân đoàn Đế Quốc tiến vào. Vào ngày kế tiếp sau khi bị Á Quốc từ chối, Nặc Mạn Đại Đế liền lệnh cho Bỉ Đắc – vị tướng trẻ trung tài giỏi nhất trong tứ đại tinh tương, chuẩn bị xuất chinh tiến đánh Á Quốc.

Y Lai ở nhà xem tivi, nghe được tin này trên thời sự. Lúc đó y cũng không mấy kinh ngạc. y ở cạnh Nặc Mạn Đại Đế khá lâu, tự nhiên cũng sẽ hiểu rõ dã tâm của hắn, y đã sớm biết thế nào cũng có ngày này, chỉ là không ngờ lại đến nhanh vậy thôi.

Ai Nhĩ Duy Tư được phu nhân dẫn đi chơi, cả tòa biệt thự chỉ có mình Y Lai. Biệt thự trống rỗng, tâm tình âm u cô độc đang dần ăn mòn y, khiến cho trong lòng y có loại buồn bực khó nói thành lời. Y Lai tắt tivi, trên mặt có chút mê man.

Y đi về phía biển. Nhìn biển rộng xanh lam trắng xóa bọt nước kia, trong lòng Y Lai sinh ra một chút khát vọng, tựa hồ có một vật gì đó ràng buộc y thật chặt, đem y giam vào một không gian thật nhỏ hẹp. y muốn thoát khỏi sự trói buộc này, muốn hòa vào dòng nước trong xanh yên bình kia. Y nhanh chóng cởi áo khoác, nhảy vào nước xanh, thân thể mềm dẻo như cá bơi lội trong nước.

Thời điểm Lâm Sắt đi tới cạnh biển, liền nhìn thấy một màn như vậy. nước biển như tơ lụa vây lấy thân thể y. Bóng lưng xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện giữa bọt nước, thật xinh đẹp, thật gợi cảm. Ánh mắt của hắn dính trên người y, thật lâu sau cũng không rời đi được. Hắn tưởng tượng tay mình đang xoa xoa thân thể y, một luồng nhiệt khí nhất thời xông thẳng xuống bụng dưới.

Y Lai lõa nửa người trên, thân dưới chỉ mặc một cái quần soóc, lộ ra cơ bụng xinh đẹp cùng hai chân thon dài. Ánh mắt của y đột nhiên rơi trên nửa người dưới của Lâm Sắt.

Có quá nhiều chuyện phát sinh, dục vọng đối với bọn họ mà nói là một chuyện quá xa vời. là vì vừa tắm biển xong quá thoải mái, hay là vì ánh tà dương quá tươi đẹp, Y Lai đột nhiên rất hứng thú, y liếm môi một cái, lộ ra nụ cười lâu rồi Lâm Sắt không được thấy: “Lâm Sắt, chúng ta lên giường đi.”

Lâm Sắt cảm giác được dã thú nơi lồng ngực mình đang giãy dụa, phá tan xiềng xích mà chạy ra, mắt hắn đỏ cả lên.

Hắn đem Y Lai ôm lên, chạy vào biệt thự. Thời khắc bọn họ vừa tiến vào phòng, cả hai đều không thể chờ được nữa bắt đầu ôm hôn, sờ soạng đối phương. Động tác Lâm Sắt vừa kích động vừa ôn nhu. Hắn một tay ôm y, hôn môi cùng gương mặt xinh đẹp của y, sau đó ôn nhu tiến vào trong y. Tiếng y thở dốc trở thành thành âm tươi đẹp nhất, khiến cho hắn trầm luân không thôi.

Thời khắc được hòa làm một với người mình yêu, cảm giác đó so với thiên đường còn tươi đẹp hơn.


Lúc mọi chuyện kết thúc, hai người đều đã nhễ nhại mồ hôi, giống như vừa được vớt ra từ bể cá. Lâm Sắt nằm trên giường, trong ngực ôm người đẹp đang say ngủ. Trong lòng hắn thỏa mãn chưa từng có. Hắn nghĩ, nếu như có thể tiếp tục như vậy, vậy hắn tình nguyện nằm trên giường cả đời.

Y Lai không biết đã mở mắt dậy từ lúc nào, một đôi mắt xanh lam thẫn thờ nhìn về phía trước.

“Y Lai, chiến tranh cùng giết chóc đều bắt nguồn từ nhân tính và sự tham lam. Một con người vì danh vọng quyền lợi, có thể bán rẻ đi cả nhân tính. Trong cuộc chiến này, Y Lai, em không cần nghĩ trách nhiệm của mình nặng đến như vậy. Nếu như em không làm, cũng sẽ có những người khác thay em làm. Chỉ cần hắn ta vẫn còn đó.” Lâm Sắt thấp giọng nói.

Thời khắc này, Lâm Sắt cũng triệt để rõ ràng, chuyện vừa rồi cũng chỉ là Y Lai muốn phát tiết, phát tiết hết phiền não cùng bất an trong lòng y.

Cũng là đến giờ phút này, hắn mới phát hiện mình chưa từng hiểu rõ Y Lai. Hắn trước đây đã cảm thấy Y Lai là một người có mục tiêu rõ ràng, là trung thần Đế Quốc, vì đạt đến mục đích của mình, có thể hi sinh cả tính mạng. Sau đó, hắn phát hiện Y Lai là một người ngụy trang vô cùng tốt. Y nhìn như chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì, thật ra là luôn để ý tất cả mọi thứ. Mà hiện tại, Lâm Sắt phát hiện y còn là một tên đầu đất, nói cách khác, chuyện gì y cũng muốn đổ lên đầu mình. Y Lai đã hoàn thành một chuyện rất quan trọng, đó là chiếm được vảy giáp Hỏa Diễm. Nếu như không có vảy giáp, chiến tranh đã không xảy ra. Y Lai đem tất cả những chuyện này quy tội cho chính mình, lại chưa hề nghĩ tới chỉ cần Nặc Mạn Đại Đế còn dã tâm, cho dù không có Y Lai, cũng sẽ có vô số người khác đi lấy vảy giáp. Cho dù không có vảy giáp, cũng sẽ có vũ khí khác uy lực sánh ngang Hỏa Diễm Cơ Giáp.

Y không nên đem mọi trách nhiệm vơ tới trên người mình, quá ngây thơ, ngốc đến đáng thương. Thế nhưng đối mặt với một Y Lai ngây ngốc như vậy, Lâm Sắt trái lại lại cảm thấy đau lòng. Trong quá khứ hắn đã làm những chuyện tàn độc với một tên đầu đất ngốc ngốc như vậy…

“Đối với hắn ta mà nói, tôi mới chính là vũ khí.” Y Lai bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đã là vũ khí, thi mặc người sử dụng, không có cơ hội lựa chọn.”

Giây sau, Y Lai đột nhiên từ trong lồng ngực Lâm Sắt trượt ra, để mông trần đi vào nhà tắm. Trong phòng tắm rất nhanh đã truyền đến tiếng nước.

Lâm Sắt tùy tiện khoác một lớp ngoại bào, tựa vào đầu giường hút thuốc.

Mười phút sau, Y Lai từ phòng tắm đi ra. Tóc của y ướt nhẹp, thủy châu* theo tóc rơi xuống, rơi vào bên trong áo ngủ, ánh mắt y hơi nheo nheo lại, lười biếng, gợi cảm.


(Thủy châu*: Giọt nước)

Lâm Sắt nhìn y, tròng mắt đen láy bỗng dưng trở nên thâm thúy.

“Sao anh vẫn còn ở đây?” Y Lai tựa người vào tường.

Động tác hút thuốc của Lâm Sắt dừng một chút. Khi nãy hắn hết sức hầu hạ, làm xong lại bị đuổi ra ngoài. Cảm giác này thực rất “…”, Lâm Sắt giở giọng trêu chọc: “Vừa rồi tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”

Y Lai chống đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Tuy rằng anh có chút mới lạ, nhưng mà không khống chế được lực đạo! Tôi đau sắp chết rồi! Quan trọng nhất là tôi không quen ngủ chung với người khác.”

Lâm Sắt nhận mệnh nhanh chóng đứng dậy, nhặt quần áo rải rác dưới đất mặc vào, sau khi thu thập lại giường chiếu thật sạch sẽ mới xoay người rời đi.

Thời điểm Lâm Sắt trở lại pháo đài Mai Lâm đã là đêm khuya. Hắn đi vào phòng, mới vừa cởi áo khoác, người máy quản gia liền nói: “Tiên sinh, có khách đang đợi ngài.”

Lâm Sắt nhìn đồng hồ một chút: “Đã hừng đông rồi, chắc chứ?”

“Vâng, tiên sinh. Người khách đó đã đợi sáu tiếng rồi.”


Người có thể chờ hắn tận sáu tiếng, Lâm Sắt rất nhanh đã đoán được đối phương là ai.

Hắn lại khoác áo, khi hắn đi vào phòng khách, quả nhiên thấy A Thụy Tư đang ngồi chờ, âu phục giày da, ngồi rất đoan chính. Lâm Sắt đi tới, ngồi xuống đối diện cậu.

A Thụy Tư khịt khịt mũi, hiển nhiên cậu đã nghe được mùi vị bất thường: “Anh đã đi đâu?” Hơn nữa Lâm Sắt hôm nay có chút bất thường, thường ngày hắn âm trầm khó đoán, hiện tại tinh thần lại vô cùng sáng lạn, giống như đã được thỏa mãn “phương diện kia”.

“Nếu anh đã một mực quấn lấy Y Lai thì đừng nên đi tìm người khác chứ.” A Thụy Tư nói.

Gia tộc Niết Phổ Đốn đều rất cưng chiều con cháu, đặc biệt là đối với người đệ đệ này.

“Tôi mới từ biệt thự của em ấy về đây.” Lâm Sắt nói.

Sắc mặt A Thụy Tư dịu đi một chút.

“A Thụy Tư, cậu đợi tôi sáu tiếng đồng hồ, không phải chỉ là để nói mấy câu này chứ?”

“Hoàng đế muốn đích thân ra trận.”

“Chuyện này thì liên quan gì tới chúng ta?”

“Lâm Sắt, đừng giả ngu với tôi. Đối phó với Á Quốc nhỏ bé kia, Đế Quốc dư sức. Thế nhưng muốn tiến đánh Hắc Vân Quốc, tất nhiên phải dùng đến Cơ Giáp Hỏa Diễm.”

“Vậy bệ hạ được diễn một trận thật hùng mãnh rồi.”


A Thụy Tư vẻ mặt nghiêm trang: “Lâm Sắt, anh không phải không biết…”

“A Thụy Tư, Cơ Giáp Hỏa Diễm nếu như không lấy ra sử dụng, vậy thì nó vẫn là một loại uy hiếp. Ngày quốc khánh hằng năm nếu đem Cơ Giáp Hỏa Diễm ra biểu diễn một phen, Hắc Vân Quốc tuyệt đối không dám tuyên chiến với Đế Quốc. Thế nhưng nếu hoàng đế muốn dùng nó để gây chiến, thì hắn đang chôn sẵn mộ cho mình rồi. Lúc đó mọi người đều biết Cơ Giáp Hỏa Diễm chỉ là món đồ trang trí. Cũng chỉ là hắn tự trả giá cho việc làm của hắn thôi.”

“Nói cho cùng anh cũng chỉ quan tâm lợi ích cá nhân thôi. Hoàng Tộc quá mạnh, thương nhân các anh cũng sẽ không được lợi.” A Thụy Tư giễu cợt nói.

“Lúc tôi cứ tưởng rằng Y Lai đã chết rồi, tôi nhận ra lợi ích đối với tôi mà nói cũng không quá quan trọng. Tôi chỉ muốn cho hoàng đế một bài học, hắn quá tự cao.”

“Nếu như bệ hạ biết Cơ Giáp Hỏa Diễm có vấn đề…”

“Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả.”

Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc. A Thụy Tư rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Sắt. Hắn xoay xoay nhẫn trên tay, thở dài một hơi.

Quãng thời gian dài sau đó, truyền thông tin tức đều tập trung vào chiến tranh. Cuộc chiến lần này được dự đoán sẽ là một cuộc chiến tranh lịch sử lừng lẫy, bởi vì chiến tranh được khởi nguồn từ Á Quốc, cho nên được gọi là “Á Chiến”.

Đế Quốc phái người điều tra Á Quốc, tư thái vô cùng mãnh liệt chiếm lĩnh Á Quốc, từ đầu tới cuối chỉ mất có năm ngày, mà khi đó, quân đoàn Hắc Vân Quốc còn đang chạy đông chạy tây.

Sau đó là Lan Đề Quốc, Môn Cùng Quốc. Cuối cùng Đế Quốc cùng Hắc Vân Quốc giao chiến. Hai đại quốc gia bùng nổ chiến tranh, tai họa sắp bắt đầu rồi.

———————–

Hiên Dư: Rốt cuộc tác giả đại nhân cũng bố thí chút xôi thịt rồi TvT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.